Lạc Bắc Thần tỉnh dậy là của năm ngày sau, nàng vừa tỉnh liền ngẩn người hai, ba canh giờ. Nàng bây giờ rất không tốt, trong lòng nhiều mối ngổn ngang, nàng làm cho Dạ Ca tổn thương như vậy, nàng hiểu lầm Dạ Ca như vậy, liệu bây giờ hối hận còn kịp không, còn Dạ Ca có hay không tha thứ cho cái suy nghĩ sai lệch của nàng...
"Lạc Bắc Thần..."
Lúc này, một âm thanh vang lên kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ. Lạc Bắc Thần ngẩng đầu nhìn Ngân Vũ đang đi đến, nàng nghi hoặc, giờ này là canh ba, Vũ nhi không ngủ đến tẩm cung của nàng làm gì.
"Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, Vô Song với Nguyệt Vân, Ninh Uyển ba muội ấy và mọi người mấy ngày nay rất lo cho ngươi." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ bước đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Bắc Thần nói, dù trên mặt vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng thì buông xuống lo lắng, thở phào yên tâm, giờ này nàng đến cũng là vì muốn xem Lạc Bắc Thần ngủ có an ổn hay không, nhưng không ngờ là người này đã tỉnh lại, rồi còn ngồi trầm mặc, thờ thẫn suy tư.
"Ta luôn biết... vậy còn nàng không lo cho ta sao?" Lạc Bắc Thần gật đầu mềm mại nói, câu sau nàng nhìn Ngân Vũ bên cạnh ôn hòa hỏi.
"Rất nhiều người lo lắng cho ngươi, ta tất nhiên cũng không ngoại lệ." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ bị Lạc Bắc Thần nhìn đến không biết làm sao, mặt hơi phiếm hồng bao quát nói.
"Vũ nhi?" Lạc Bắc Thần nhìn Ngân Vũ một hồi lâu, nghe câu trả lời thì cảm thấy không hài lòng, sắc mặt nàng hơi nghiêm túc gọi một tiếng.
"Ân?" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ ngẩng đầu không được tự nhiên nhìn nàng.
"Nàng từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy sao?" Lạc Bắc Thần bất đắc dĩ thở dài, thu hồi tầm mắt nhún vai nhàn nhã hỏi.
"Vẫn luôn như thế nào?" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ nghe hỏi, vẻ mặt liền ngẩn ra khó hiểu nhìn Lạc Bắc Thần.
"Không ôn nhu, không thú vị, không hiểu phong tình..." Luôn hung bạo, hung tàn, không khác cọp cái là bao. Lạc Bắc Thần gật gật đầu hiển nhiên nói, trong lòng còn âm thầm bổ sung rất nhiều, nếu nói ra chỉ sợ chết không kịp thở a, mà đây đúng là sự thật không sai đâu.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ nghe nàng chê bai mình, mặt lập tức đen đi, mắt nheo lại thành cái khe khóa chặt đến Lạc Bắc Thần, hỏi.
"Ta vừa nói gì nha, Vũ nhi nàng nghe sao?" Lạc Bắc Thần nhìn Ngân Vũ nhướng mày nói, sau ngữ khí chậm rãi hỏi nàng.
"Có, ngươi nói ngươi sinh lực yếu, không thể làm chuyện phòng che nữa... ta hiểu, ta hiểu!" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ thẹn quá hóa giận, giận quá hóa cười, nàng nở một nụ cười phá lệ động lòng người, ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần nhẹ nhàng nói, bàn tay còn ở trên mặt nàng vỗ mấy cái thương tiếc nói mình hiểu.
Lạc Bắc Thần trên mặt đang cười thì cứng đờ, sắc mặt khó coi triệt để đen không thể đen hơn. Nàng hít một hơi thật sâu nhìn nữ nhân bên cạnh đang làm ra vẻ đồng cảm với mình, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sinh lực yếu phải không?"
"Ngươi... ngươi định làm gì?" Ái Lạp Tư - Ngân Vũ cảm thấy không đúng, sắc mặt đỏ bừng trừng mắt đến Lạc Bắc Thần đang nở nụ cười lưu manh, hai tay che ngực lùi ra sau góc giường.
"Đang chứng thực cho nàng biết ta đủ sinh lực hay không." Lạc Bắc Thần nhướng mày cười nói, sau đó thả xuống rèm che, nhào tới chế trụ Ngân Vũ.
"Lưu manh..." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ bây giờ đã bị áp xuống giường, nàng mặt đỏ bừng mắng Lạc Bắc Thần đang từ từ cởi y phục của hai người.
"Nằm dưới thân lưu manh tư vị thế nào?" Lạc Bắc Thần quăng bỏ y phục ra ngoài, bây giờ hai người xích lõa dính sát nhau, nàng hạ đầu hôn xuống cổ ngọc trắng nõn phía dưới, nhếch môi hỏi.
"Ưm...." Ái Lạp Tư - Ngân Vũ bị đụng chạm liền sinh cảm giác, làn da nháy mắt đỏ lên, thân thể run nhè nhẹ, cổ họng không khống chế được bật thốt ra âm thanh xấu hổ.
"Vũ nhi thật mẫn cảm..." Lạc Bắc Thần hài lòng nở nụ cười, nàng nhìn đôi song nhũ đầy đặn, môi hé mở mút nụ hoa hồng nhạt yêu kiều. Nàng chỉ vừa mới chạm nhẹ, nụ hoa đã cương lên dựng thẳng, chủ nhân của nó thì run rẩy cắn môi không cho mình kêu ra tiếng.
Ái Lạp Tư - Ngân Vũ bị nói đến thẹn, xoay mặt qua một bên không thèm nhìn nàng.
Lạc Bắc Thần một tay phủ lên bên còn lại xoa nắn, xúc cảm mềm mại co dãn thật làm người ta mê luyến không muốn buông, còn bên kia được nàng chậm rãi thưởng thức như một mỹ vị...
Tại Long Lân Điện bên trong, trên giường hai cỗ thân thể dây dưa quấn lấy nhau không rời, không khí nồng đậm xuân phong, mỹ cảnh thì tràn đầy xuân sắc, làm ngươi ta mặt đỏ tai hồng.
Ngày hôm sau
Lạc Bắc Thần tỉnh dậy trước, nàng nhìn nữ nhân trong lòng ngủ say sưa, mỉm cười kéo chăn phủ lên người nàng, bản thân đi ra ngoài cho tỳ nữ rửa mặt thay y phục.
"Hoàng Hậu ở Phượng Vân Cung thế nào?" Lạc Bắc Thần bước ra ngoài ngồi xuống long ỷ, nhìn đến hỏi Mộ công công.
"Bẩm bệ hạ, Hoàng Hậu cáo bệnh đã đến Thần Long Tự tịnh dưỡng." Mộ công công nghe hỏi, không chậm trễ cúi người bẩm báo.
"Hoàng Hậu bệnh? Nàng như thế nào rồi? Nghiêm...." Lạc Bắc Thần nghe nói Vũ Dạ Ca bệnh, lập tức bật dậy bắt lấy vai ông hỏi liên tục, thần sắc vô cùng lo lắng hiện rõ.
"Hoàng Hậu vô sự."
Lúc này, một âm thanh truyền vào cắt ngang nàng. Phía đại điện đi vào một nhóm người đứng đầu thì tất nhiên là Thái Hậu và Bạc Cô Mặc.
"Lão nô tham kiến Thái Hậu, Tuyết quý phi, Nguyệt quý phi, Uyển quý phi, Bạc Cô tiền bối..." Mộ Công Công thấy mọi người, lập tức quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Mẫu hậu, Dạ Ca thế nào?" Lạc Bắc Thần đi đến sốt ruột hỏi Thái Hậu.
"Dạ Ca vô sự." Thái Hậu phất tay cho Mộ công công miễn lễ, sau đó mới trả lời nữ nhi của mình.
"Vô Song..."
Lạc Bắc Thần thở phào một hơi, bây giờ mới nhìn đến ba nữ nhân phía sau, nàng vừa muốn mở miệng thì có người đã nhào vào lòng mình ôm chặt, Lạc Bắc Thần yêu thương ôm lại Tuyết Vô Song, dịu dàng gọi một tiếng.
"A Thần ngủ thật lâu, làm Vô Song rất sợ..." Tuyết Vô Song nức nở trong lòng nàng, thanh âm nghẹn ngào mang theo sợ hãi nói.
"Vô Song không khóc, ta xin lỗi, sau này sẽ không để mọi người và nàng lo lắng nữa." Lạc Bắc Thần lau nước mắt cho Tuyết Vô Song, dịu dàng dỗ dành nàng, cũng đối với hai nữ nhân lắc đầu trấn an. Lạc Bắc Thần giờ phút này biết mình rất là may mắn, vì có những nữ tử luôn quan tâm mình lo lắng cho mình, cùng luôn bên mình không rời không bỏ, phải nói là quá may mắn đi, là đặc ân tạo hóa ban cho nàng.
"Lần sau không cần như vậy nữa." Nhạc Tề Ninh Uyển mi nhíu lại nhìn đến nàng nhàn nhạt nói.
"Ta biết rồi, ta sẽ không như vậy nữa." Lạc Bắc Thần thấy nàng như vậy, nhu thuận nghe theo.
"Ngươi hôn mê mấy ngày, Uyển tỷ tỷ lo lắng cho ngươi không ăn, không ngủ, hôm qua còn ngất xỉu may là không động đến thai khí." Nguyệt Vân nhìn Lạc Bắc Thần nói cho nàng biết, để nàng hiểu nàng lựa chọn trốn tránh là hoàn toàn sai lầm, vừa làm mọi người lo lắng vừa không cứu vãn được quan hệ của nàng và Vũ Dạ Ca.
"Uyển nhi..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, sắc mặt khẽ biến lo lắng nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển, chỉ mới mấy ngày thôi nàng quả thật xuống sắc rất nhiều, điều này làm Lạc Bắc Thần càng thêm day dứt, trong lòng mắng chửi bản thân thậm tệ.
"Ta vô ngại." Nhạc Tề Ninh Uyển thấy Lạc Bắc Thần sinh ra tự trách, vẻ mặt nàng cũng hòa hoãn, lắc đầu ôn hòa nói không sao.
"Mẫu thân đã cho nàng một viên Phục Hoàn Đan, nên con yên tâm, bây giờ mẫu tử nàng vô cùng tốt." Bạc Cô Mặc lúc này lên tiếng nói, tuyệt đan của bà luyện hai mươi năm hiệu quả phải nói là nghịch thiên, nhưng nếu thiên hạ biết được bà lấy nó làm thuốc bổ cho con dâu uống chắc sẽ thổ huyết mà chết đi, nhưng đó là họ còn bà thì thấy rất bình thường và vô cùng đáng giá, nàng là con dâu của bà còn đứa bé là huyết mạch thuần khiết nhất của Bạc Cô Tộc, là tôn nữ bảo bối của bà.
Khi ở Tây Vực, cả chục bình đan dược quý giá, thiên hạ cầu mà không có, tất cả đều không do dự cho hai tiểu bảo bối phấn nộn, ăn thay cơm mỗi ngày đâu...
"Đa tạ mẫu thân." Lạc Bắc Thần cảm kích đa tạ Bạc Cô Mặc.
"Nàng là con dâu ta." Bạc Cô Mặc liếc nữ nhi mình một cái nói, bà câu này là ý nói đây là chuyện nên làm, không phải giúp nàng nên không cần cảm ơn.
"Đình trệ năm ngày, con cũng nên bái kiến chư vị nhạc phụ nhạc mẫu." Lạc Bắc Thần nghe vậy chỉ cười cười, hình như nàng nhớ ra chuyện gì lập tức lên tiếng.
"Đợi con tỉnh lại họ đã đi được một ngày rồi." Thái Hậu bất đắc dĩ lên tiếng.
"Vậy sư phụ cũng đi sao?" Lạc Bắc Thần đỡ gáy thở dài, nàng đảo mắt qua xung quanh nghi hoặc hỏi.
"Nhất Danh sư đệ, Độc Tôn, Lệnh Quân, Lưu Trúc, Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, tất cả đều đã đến Tây Vực rồi." Bạc Cô Mặc bình thản nói.
"Có tung tích của Túy Sát Doanh?" Lạc Bắc Thần nheo mắt, bắt nhanh vấn đề hỏi.
"Đúng vậy, Tĩnh Sương cùng Tĩnh Dương mới vừa đưa tin về, nói Túy Sát Doanh cơ quan chính là ở dưới lòng đất Lâm Vực, nên sáu người đã đến đó tập hợp với Thông Thiên Các bát đại thủ lĩnh, Viện Sinh, Ám Minh cũng đến tiếp ứng. Túy Sát Doanh chính xác có hơn hai ngàn quân tinh anh, e là chúng ta phải một phen làm kinh động Lục Quốc!" Bạc Cô Mặc chậm rãi nói, ngữ khí bình tĩnh dị thường, như trận chiến này đối với bà không đáng lo ngại. Nhớ tới lúc ở Ái Lạp Lạc Bắc Thần cho hai tỷ đệ bọn họ ẩn nấp tìm kiếm tung tích của Túy Sát Doanh, bọn họ là người của Chu Liễm mà không biết Túy Sát Doanh căn cứ, nói ra thật không thể tin nhưng đây hoàn toàn là sự thật, cả bà cũng không rõ tại sao lại vậy, không lẽ Chu Liễm không phải chủ nhân thật sự của Túy Sát Doanh?
"Mẫu thân nghĩ thế nào về trận chiến này?" Lạc Bắc Thần thần sắc ngưng trọng, nhíu mày hỏi ý kiến của Bạc Cô Mặc.
"Trận chiến này không nói trước được, phải xem thiên ý đã, con nên tự giải quyết, mẫu thân chỉ có thể giúp con tọa trấn ở Hoàng Cung." Bạc Cô Mặc nhàn nhạt nói.
"Vậy Tiểu Phong cùng hai nữ nhi phải phiền mẫu thân đưa về đây rồi." Lạc Bắc Thần thở dài nói, nhớ đến ba người họ lồng ngực lại nhức nhối khó thở, nếu không phải nàng mạnh mẽ kiên cường, thì đã gục xuống từ lâu rồi.
"Hai tôn nữ mẫu thân sẽ chiếu cố tốt, còn Vô Tâm đang tại Cửu Thiên Tự có Pháp Nhãn Kính Không ở, nàng vô hại." Bạc Cô Mặc không sợ lời nói lộ sơ hở, vì bà đây là cố ý nói ra.
"Tiểu... Tiểu Phong lên Cửu Thiên Tự làm gì?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, sắc mặt khó coi hiện ra tia bất an, gấp gáp hỏi mẫu thân của mình.
"Vô Tâm đã xuất gia." Lời này là của Thái Hậu, sớm muộn gì nàng cũng biết thôi.
"Không... không thể nào..." Lạc Bắc Thần mở to mắt như nghe thiên lôi đánh xuống, nàng bước chân lùi lại không thể tin lắc đầu, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
"A Thần." Tuyết Vô Song cùng Nguyệt Vân hô lên vội đỡ lấy, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, người này hình như không bao giờ để họ bớt lo nổi!
"Xuất gia cũng có thể hoàn tục, điều quan trọng là ngươi đủ chân thành để nàng hồi tâm chuyển ý hay không, bây giờ biết nàng an toàn là đủ rồi, lúc này không phải là lúc để ngươi sa sút tinh thần." Nhạc Tề Ninh Uyển không đành lòng nhìn nàng như vậy, ngữ khí hạ xuống mềm mỏng chưa từng có, trấn an nàng.
"Uyển tỷ tỷ nói không sai, ngươi bây giờ thương tâm, trách trời, trách đất cũng không có ý nghĩa gì cả, cũng không cứu vãn được gì, chỉ khi ngươi đủ trấn tĩnh thì mới nhìn nhận ra được vấn đề." Nguyệt Vân gật đầu cho là đúng, còn không quên nói thêm vài câu.
"A Thần, Vô Song không muốn nhìn thấy ngươi như vậy, Vô Song sẽ rất đau lòng." Tuyết Vô Song đỏ mắt nhìn Lạc Bắc Thần, mềm mại nói.
"Thần nhi, con nghe cho rõ đây, con đau nữ nhân của con cũng sẽ đau theo, nên con có trách nhiệm một chút đi, Bạc Cô Tộc mặt mũi đã bị con làm mất hết rồi!" Bạc Cô Mặc trách mắng nói, ngữ khí cứng rắn dạy dỗ.
"Cũng do bà chiều hư." Bà lại nhìn sang Thái Hậu bất đắc dĩ nói.
"Còn không phải do nàng là cốt nhục của ngươi sao?" Thái Hậu bị đổ oan, lập tức không khách khí nói lại.
"Nhưng cũng là nữ nhi thân sinh của bà." Bạc Cô Mặc không chịu thua nói.
"Ta chiều nữ nhi ta có gì sai, Bạc Cô mặt than ngươi không cảm tạ ta thì không nói đi, còn quay sang trách ta, được lắm!" Thái Hậu híp mắt nhìn Bạc Cô Mặc gật đầu nói hay lắm, ngữ khí ẩn chứa tức giận rõ ràng.
"Hai người đã bao nhiêu tuổi rồi."
Lạc Bắc Thần từ lâu đã nuốt xuống chua xót làm ổn tâm mình, nhìn hai người mẫu thân trách qua trách lại thật không thể nào bất đắc dĩ hơn nữa, nàng vẻ mặt từ đau khổ cũng dần chuyển sang đen, khóe môi co giật giật, nhăn mặt lại hỏi một tiếng. Tuyết Vô Song chỉ lắc đầu không nói được gì, Nguyệt Vân, Nhạc Tề Ninh Uyển từ sắc mặt nặng nề sang ngơ ngác nhìn hai vị mẫu thân.
"Ngoan đừng buồn nữa, đi theo mẫu hậu không cần quan tâm bà ấy." Thái Hậu nhìn Bạc Cô Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó an ủi nữ nhi mình kéo nàng theo một mạch ra đại điện, Tuyết Vô Song, Ngân Nguyệt, Nhạc Tề Ninh Uyển cũng bất đắc dĩ đối với Bạc Cô Mặc gật đầu rồi đi theo, bên trong không qua mấy tức, chỉ còn lại Bạc Cô Mặc và Mộ công công.
Mộ công công cũng không còn gì để nói, ông khom người hành lễ với Bạc Cô Mặc vẫn còn đang sửng sốt, sau đó lui ra.
"Từ khi nào thê tử của mình lại dễ sinh khí như vậy?"
Bạc Cô Mặc đến khi nơi đây chỉ còn lại một mình, bà mới bừng tỉnh mạc danh kỳ diệu tự hỏi.
"Không lẽ già rồi nên đổi tính..."
"Hay là làm vậy muốn mình dỗ dành..."
..............
(Thuần Dã: Haha tối nay bị đạp xuống giường như chơi nha Bạc Cô tiền bối)
"Vũ Quý phi đang nghỉ ngơi bên trong, khi nào nàng tỉnh dậy các ngươi nhớ hầu hạ cho tốt." Lạc Bắc Thần vừa bước ra đại điện, đã căn dặn cho các cung nữ bên ngoài.
"Nô tỳ đã biết." Bốn cung nữ thấy mọi người đi ra lập tức quỳ xuống, lại nghe bệ hạ phân phó, các nàng lập tức cung kính gật đầu.
"Vũ nhi như thế nào ở bên trong?" Thái Hậu nghe vậy, vừa đi vừa quay sang hỏi nàng.
"Tối qua con tỉnh dậy, ngồi suy nghĩ một chút thì Vũ nhi đến, nên tối qua nàng trụ ở lại." Lạc Bắc Thần lập tức trả lời, nhớ tới tối qua thân thể Ngân Vũ nở rộ diễm lệ mê người, thần kinh nàng đều muốn tê dại một phen.
"Đại tỷ rất lo lắng cho ngươi, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng ánh mắt của nàng nhìn ngươi đều tràn ngập lo lắng cùng đau lòng." Nguyệt Vân nhìn qua nàng nói, nhớ lại mấy hôm trước Ái Lạp Đế đến nói mình là nữ nhi của ông ấy, nàng vô cùng bàng hoàng không thể tin, nhưng khi có Nhạc Nhất Danh ân công chứng thật nàng mới tin, nàng hôm đó cùng phụ hoàng, đại tỷ hàn huyên cả một buổi, ông cũng hỏi thăm mẫu thân rất nhiều còn tạ lỗi với nàng, nàng cũng không có trách hay hận gì người cả, nàng chỉ thở dài, cười khổ cho số mệnh mẫu tử nàng thôi.
"Ta biết nàng rất quan tâm ta." Lạc Bắc Thần gật đầu, nghĩ đến Ngân Vũ khẩu thị tâm phi là một phen bất đắc dĩ, con người gì mà ngạo kiều hết chỗ tả, ghen bá như Tiểu Phong cũng không có, ôn nhu, dịu dàng như Vô Song càng không, ngoài lạnh trong ôn nhu như Tình Hân cũng không hề, nhu tình lạnh nhạt như Ninh Uyển cũng không, thâm tình như Nhã nhi thì chắc không bao giờ, yêu kiều ngại ngùng như Nguyệt Vân thì bỏ đi.
Chả giống con nào trong mười hai con giáp cả...