Lục Quốc Chi Tranh

Chương 102: Đại hôn (hạ) - tuyệt tình






Lạc Bắc Thần nhìn tân nương đứng kế bên, mày nhướng lại di chuyển nhích qua một chút, tay đặt ở dưới bụng nàng, môi ở bên tai thì thào.

"Nàng và hài tử nhớ ta không?"

Vũ Dạ Ca đứng gần hai người nhất, nên nghe được rõ ràng, nàng hai tay siết lại, mi mắt rũ xuống không rõ tâm tình.

"Đừng nháo..." Nhạc Tề Ninh Uyển đè thấp giọng nói, song đó đánh lên tay nàng.

Lạc Bắc Thần thật nhanh nựng má Nhạc Tề Ninh Uyển một cái, sau đó kéo ra khoảng cách, ngẩng đầu lên, thì bắt gặp mấy trưởng bối phía trên đang cười nhìn mình, nàng nhún vai, xem như vừa rồi lưu manh chẳng phải là mình.

Vị ma ma đứng đầu nhìn sáu người đã đứng nghiêm chỉnh, bà cảm thấy giờ không sai biệt lắm, lập tức hô lên, âm thanh vang dội Chiêu Thần Điện.

"Nhất bái thiên địa."

Lời vừa dứt, sáu người đồng loạt xoay người hướng ra đại điện khom người nhất bái.

"Nhị bái cao đường."

Sáu người lại xoay người hướng bảy vị trưởng bối nhất bái.

"Phu thê giao bái."

Năm người tân nương được ma ma chuyển vị trí cho đối diện với Tân Đế, sau đó hai bên nhất bái với nhau.

"Mời vô động phòng!"

Vị ma ma vừa dứt lời, những Vương gia, Quận Chúa kịch liệt hoan hô.

"Chúc mừng, Hoàng Thúc bệ hạ..."

"Hoàng Thúc hôm nay phải uống với Minh nhi không say không động phòng..."

"Hôm nay là ngày vui phải đặc biệt vui, hoan hô..."

Cả đám nháo lên chạy ra lôi kéo Lạc Bắc Thần.


"Vũ Dạ Ca, Tuyết Vô Song, Nhạc Tề Ninh Uyển, Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, Ái Lạp Tư - Ngân Vũ tiếp chỉ!" Mộ công công lúc này nhận được ánh mắt của Thái Hậu, cầm Thánh Chỉ bước ra hô lên.

"Ngô Hoàng vạn tuế..." Năm người lập tức quỳ xuống tiếp chỉ, mọi người có mặt cũng đồng loạt quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Vũ Dạ Ca lập làm chính thê tại vị Hoàng Hậu đương triều, Tuyết Vô Song, Ái Lạp Tư - Ngân Vũ, Ái Lạp Tư - Nguyệt Vân, Nhạc Tề Ninh Uyển lập làm chính phi... khâm thử!"

"Tạ chủ long ân." Năm người cúi đầu đồng thanh hô tạ ơn.

Mộ công công cầm năm thánh chỉ trong tay đưa cho mỗi người, sau đó các nàng được các ma ma dẫn vào tân phòng dành riêng của mỗi người.

"Ma ma...." Lạc Bắc Thần bước tới gọi một vị ma ma lại, căn dặn vào tai bà mấy câu.

"Lão nô đã biết." Vị ma ma nghe xong đỏ cả mặt, bà không ngờ Tân Đế sinh lực lại tốt như vậy, nhìn lén nàng thêm mấy cái, sau đó mới khom người gật đầu ly khai.

"Hoàng Thúc..." Lạc Bắc Minh tưởng Lạc Bắc Thần chạy theo tân nương, lập tức hô lên kéo áo nàng lại.

"Bày tiệc." Thái Hậu lên tiếng phân phó xuống.

Lời bà vừa dứt, bên ngoài đại điện hàng hàng tỳ nữ thái giám nối bước bưng đồ ăn, rượu, trà lên.

Lạc Bắc Thần tự tay bưng rượu đến kính các vị nhạc phụ nhạc mẫu của mình, bốn ly rượu uống phá lệ sảng khoái, mấy vị trưởng bối nhờ nàng hảo hảo chiếu cố nữ nhi bảo bối của họ, Lạc Bắc Thần liên tục gật đầu hứa hẹn nói sẽ không phụ lòng các nàng. Bạc Cô Mặc không biết từ lúc nào đã cùng Thái Hậu trò truyện, hai người nhìn xuống Lạc Bắc Thần hài lòng mỉm cười.

"Sư phụ, nhạc mẫu." Lạc Bắc Thần cầm ly cùng bình rượu bước đến chỗ Nhạc Nhất Danh, đưa ly lên kính người cùng Hàn Cát Nhã một ly.

"Vi sư chúc mừng Thần nhi." Nhạc Nhất Danh đưa lên ly rượu mỉm cười nói.

"Nhạc mẫu tương lai cũng chúc ngươi cả đời hòa hợp, hạnh phúc." Hàn Cát Nhã mỉm cười, cũng đưa ly rượu lên uống cạn.

"Đa tạ sư phụ, nhạc mẫu." Lạc Bắc Thần chắp tay cười nói cảm ơn hai người.

"Chúc mừng, chúc mừng!" Độc Tôn cũng cười kính rượu nàng, Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, Kiến Vu, Lưu Trúc, Lệnh Quân cũng nâng chén chúc mừng.

"Đa tạ các ngươi." Lạc Bắc Thần ha ha cạn đáy.

"Bệ hạ chúc mừng..." Một tên lại đi đến kính rượu nàng.

"Vi thần cũng chúc bệ hạ một đêm khoái lạc..."

"Bệ hạ anh minh, chúc mừng ngài rước được mỹ nhân..."

Những tiếng cười vui vẻ vang lên không dứt, Lạc Bắc Thần liên tục bị kính rượu, nàng cười ha ha uống cạn tất cả.

Giữa đại điện đứng rất nhiều vũ công, bốn nữ tử ngồi ở dưới mỗi người cầm một thứ, như sáo, như đàn tranh, đàn tỳ bà, kèn...

Từng âm thanh dịu êm, du dương thổi vào tai từng người, những nữ vũ công nghiêng ngã nhảy múa hòa theo tiếng nhạc, tà áo dài của mỗi người lướt lên thảm đỏ, đôi chân trước sau trái phải điêu luyện xoay tròn...

Điệu múa dứt khoát thuần thục, những người xung quanh dần dần chăm chú lại, say mê thưởng thức vũ khúc.

Chỉ có các vị Vương và Quận chúa đang lo kính rượu cho Lạc Bắc Thần, vừa uống vừa cười nói, xem như xung quanh chẳng liên quan tới mình.

Lạc Bắc Thần cũng chiều theo các chất nhi của mình, cùng họ uống không say không động phòng.

Địa Ngục Ám Vực

Nơi đây đúng như cái tên của nó, không có cây cỏ, không có động vật, không có sinh khí, bốn phương thiên địa đều là núi lửa cùng hoang mạc khắc nghiệt, bầu trời cũng âm u thiếu ánh sáng, đi thẳng về phía xa cũng là những mảnh đất hoang sơ trơ trọi, nhưng ở giữa một cánh hoang mạc lớn lại mọc lên ngọn núi lửa lớn phun trào, vì nó không khí càng thêm nóng bức, không có sự sống.

Dưới ngọn núi lửa có một cánh cửa lớn khép chặt, ở bên trong hôi tanh mùi thi thể thối nát, đèn đuốc cắm ở hai bên lối đi rọi sáng con đường, dưới đất ẩm ướt những xương sọ, đầu hài cốt rải đầy từ ngoài vào tới trong...

Vào trong là một biển nham thạch nóng chảy ở hai bên, chính giữa bắt một cái cầu đá nối qua, bên kia hình như đi thẳng sẽ thấy một hang động lớn khác. Bên trong trái ngược với bên ngoài rất nhiều, đường đi là lót tử ngọc thạch, ánh sáng Dạ Minh Châu được đặt trên vách đá rọi xuống, phản chiếu màu sắc, phá lệ đẹp đẽ.

Vào sâu nữa, là một nơi lộng lẫy, dưới chân lót bằng da hổ mềm mại, có lẽ đi lên sẽ vô cùng thoải mái, còn xung quanh vách đá thì được bao bởi những viên lưu ly lam sắc, đồ đạc xung quanh hình thể dù rất quái dị, nhưng phẩm liệu là thứ tốt nhất trong vạn vật, phía trên cao phía xa là một chiếc ghế làm bằng da gì thì không biết, nhưng lông nó màu trắng như tuyết, chắc cũng là phẩm vị đi, lại nói, phía sau chiếc ghế hình như có thêm hai hang động khác.

"Chu lão huynh, vì sao ngài không đến phá rối hôn lễ của Lạc Bắc Thần?"

Bỗng dưng một âm thanh nghi vấn vang lên, song đó từ hang động phía bên phải chiếc ghế đi ra hai người, họ không ai khác ngoài Chu Liễm và Lâm Luân Kỳ Minh.

"Bạc Cô Mặc đã luyện thành nội công tâm pháp của Bạc Cô Tộc, thêm Nhạc Nhất Danh, Tuyết Nguyệt cũng ở, đi đến đó chỉ có thể nạp mạng." Chu Liễm liếc hắn trầm giọng nói, hắn rất hận, vô cùng hận, hận họ giết đi hai nhi tử của hắn, hận họ diệt Chu Tộc, hận họ phá vỡ kế hoạch sắp thành công của hắn, hận đến hắn muốn băm họ ra làm trăm mảnh, nhưng dù thù hận sâu đậm cỡ nào, hắn cũng phải áp xuống, vì hắn có thể từ từ chơi với đám người Lạc Bắc Thần!

Có lẽ mọi người không biết, Chu Tộc ở Chu Thục đã bị Ám Nguyệt, Ám Phong, Ám Vũ tiêu diệt, và Ái Lạp Tư - Từ Khả là tư sinh tử của hắn cùng ả đàn bà Nghi quý phi, tên Chu Khả!

"Ngài không định báo thù cho nhi tử?" Lâm Luân Kỳ Minh lại hỏi.

"Thù sẽ báo nhưng không phải lúc này." Chu Liễm hồi thần, âm trầm lên tiếng.


"Có chủ thượng phía sau, ngài sao lại sợ bọn họ?" Lâm Luân Kỳ Minh thật không hiểu, Huyết Bất Sát xuất quỷ nhập thần, thân pháp vạn biến, ba người kia vốn không phải đối thủ, nhưng tại sao Chu Liễm lại lo lắng?

"Sư phụ đã thề trước mặt Bạc Cô Lữ sẽ không tổn hại nhân sinh thiên hạ, nên sư phụ sẽ không giúp ta." Chu Liễm lại nhớ đến lời sư phụ, hắn cau mày nói.

"Ân." Lâm Luân Kỳ Minh gật đầu đã hiểu.

"Ngươi lo cái mạng của mình trước đã, nếu Tuyết Nguyệt mà biết ngươi ba mươi năm trước âm thầm báo kế hoạch cho ta hại chết Bạch Ngọc... thì nàng sẽ ngũ mã phanh thây ngươi!" Chu Liễm quay sang hắn, cười lạnh nói.

"Người không vì mình trời tru đất diệt!" Lâm Luân Kỳ Minh vẫn chưa hối lỗi, còn lạnh lùng nói.

"Hại chết muội muội ruột, phản bội bằng hữu, qua mặt phụ thân, lừa gạt người khác, ngụy quân tử vô liêm sỉ, bất trung, bất nghĩa, bất hiếu, bất nhân.... ngươi cái gì cũng không thiếu đi ha ha ha!" Chu Liễm nói xong, sau đó phất tay áo đi mất, để lại tiếng cười vang vọng thạch động.

"Sẽ có một ngày ta cũng giết ngươi!" Lâm Luân Kỳ Minh mặt mày xanh mét, hai tay siết chặt, nghiến răng nói.

Lâm Luân Nhược Mẫn ở trong một căn phòng, cả người đờ đẫn, thần sắc sa sút, hai mắt sưng đỏ, môi trắng bệch, đến giờ nàng cũng không thể tin ca ca ruột của mình lại là người như vậy, khi biết nàng rất đau khổ, tại sao lúc đó nàng không chết đi, thì sẽ không phải biết được sự thật oan nghiệt này...

"Mẫn nhi, muội ăn gì đi." Lâm Luân Kỳ Minh mỗi lần thấy nàng, trong lòng liền vô cùng chột dạ, hắn nhìn thức ăn vẫn không đụng tới, lập tức đau xót lên tiếng.

"Huynh cút đi, ta không muốn nhìn thấy huynh nữa!" Lâm Luân Nhược Mẫn trừng mắt, tay chỉ ra ngoài quát lên.

"Ca ca biết bản thân ích kỷ, nhưng huynh thật không thể sống thiếu Cát Nhã." Lâm Luân Kỳ Minh bày vẻ mặt khổ sở, bước đến gần nàng ôm đầu nói ra.

"Muội không thể ngờ được ca ca lại tuyệt tình với muội như vậy!" Lâm Luân Nhược Mẫn vừa khóc vừa nói, âm thanh phi thường khổ sở.

"Ta xin lỗi..." Lâm Luân Kỳ Minh không thể làm gì hơn là xin lỗi muội muội của mình.

"Xin lỗi có giải quyết được sao? Huynh mau cút đi!" Lâm Luân Nhược Mẫn nghẹn ngào hỏi, tay chỉ ra cửa đau khổ rống lên, nàng không muốn nhìn thấy ca ca mình từng rất tôn sùng ngay lúc này!

"Được ca ca sẽ đi, muội phải nhớ ăn uống..." Lâm Luân Kỳ Minh gục đầu đứng dậy nhìn nàng nói, sau đó bước ra ngoài.

Hoàng Cung

Lạc Bắc Thần đã thật sự say, bình rượu đổ ngã trên bàn, nhưng nàng vẫn cùng chất nhi của mình cạn, mọi người cơ hồ đều đã say đến ngã nghiêng, ngã ngửa không biết thiên địa.

"Mau dẫn bệ hạ đến tân phòng." Thái Hậu nhìn nàng đã say không ra hình dáng, lập tức nói với Trương ma ma kế bên.

Trương ma ma gật đầu, đi xuống kéo Lạc Bắc Thần lên, nhỏ giọng bên tai nàng.

"Bệ hạ, các tân nương đã đợi lâu."

"Trẫm tự đi được." Lạc Bắc Thần mặt mày vì say mà ửng đỏ, nghe Trương ma ma nói hai mắt sáng lên, lập tức đẩy bà ra, chạy ra ngoài.

"Hoàng Thúc đi đâu vậy..." Lạc Bắc Minh muốn đuổi theo.

"Hoàng Thúc đi động phòng, đệ muốn bay đầu sao mà đi theo?" Lạc Bắc Nguyệt ngăn cản hắn.

Trên mái Hoàng Cung nối dài tam cung lục viện, Ám Vệ bay qua bay lại tuần tra, tầng tầng lớp lớp canh gác nghiêm ngặt, khách không mời muốn vào, cũng phải hao tổn sức lực một phen.

Lạc Bắc Thần ở bên dưới đi, lúc đầu nàng muốn đến chỗ Nhạc Tề Ninh Uyển trước, nhưng nhớ lại không hợp lễ nghi, đành phải hướng Phương Vân Cung mà đi.

Phượng Vân Cung

Hôm nay đại môn không có binh lính, chỉ có tỳ nữ hai hàng ở bên ngoài, họ thấy Lạc Bắc Thần đến thì quỳ xuống hành lễ.

Lạc Bắc Thần phất tay miễn lễ cho bọn họ, nhấc chân bước vào trong.

"Tham kiến bệ hạ." Linh Ly, Linh Nhạc cùng vị ma ma đứng trước cửa phòng hành lễ với người đi tới.

"Các ngươi ở đây." Lạc Bắc Thần lạnh nhạt nói, sau đó mở cửa bước vào.

Sau khi đóng cửa lại, nàng thở dài nhấc chân đi sâu vào tẩm cung, vào trong Vũ Dạ Ca ngồi yên trên giường, đầu vẫn như cũ đội khăn trùm.

Nàng dừng chân trước mặt Vũ Dạ Ca, cánh tay do dự mở ra chiếc khăn.

Vũ Dạ Ca có thể nghe được tiếng bước chân đi vào, nàng ngồi đó đợi người kia mở khăn, nhưng thật lâu không thấy, nàng vừa định mở miệng chiếc khăn đã được lấy ra, hai người đồng thời bốn mắt nhìn nhau.

"Uống rượu." Lạc Bắc Thần né tránh ánh mắt nhu hòa của Vũ Dạ Ca, xoay người đi rót rượu.

Vũ Dạ Ca cũng không quan tâm, đêm nay chỉ cần có thể thành nữ nhân danh chính ngôn thuận của nàng thì đã tốt rồi.

Lạc Bắc Thần cầm hai ly rượu đến, đưa cho Vũ Dạ Ca một ly, nàng ngồi xuống kế bên, hai tay hai người chéo lại uống rượu giao bôi, hoàn thành nghi thức cuối cùng.

Lạc Bắc Thần một hơi cạn sạch, nhưng Vũ Dạ Ca thì nhấp môi, ánh mắt vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi khuôn mặt Lạc Bắc Thần.


Lạc Bắc Thần cầm hai cái ly bỏ sang một bên, ngồi cúi đầu không biết nên làm gì kế tiếp.

Bỗng dưng, Vũ Dạ Ca làm chuyện nàng không thể ngờ, tự thân trút bỏ y phục, ánh mắt Lạc Bắc Thần theo từng món tân y rơi xuống, cuối cùng dừng trên hai đại bạch thỏ to tròn, cảnh này khiến Lạc Bắc Thần động dung, người nàng luôn tâm tâm niệm niệm bây giờ đang cởi y phục, muốn dâng hiến tất cả cho nàng, đây là mong ước bấy lâu của nàng, hi vọng bấy lâu của nàng, nhưng bây giờ nàng thấy vui vẻ không? Hạnh phúc không?

Thật muốn tiến lên ôm nữ tử của mình vào lòng, nói cho nàng biết, Lạc Bắc Thần ta yêu nàng, yêu nàng rất nhiều, nhưng một cái gì đó ngăn cản kéo nàng lại, ánh mắt ẩn hiện do dự cùng đau đớn, khiến Vũ Dạ Ca ở gần, mang đậm chua xót trên nụ cười.

Nàng đã chủ động phóng đãng tự cởi y phục của mình, nhưng người kia vẫn không động dù chỉ một chút...

Vũ Dạ Ca bỏ qua xấu xổ, đêm nay thôi phóng đãng bản thân, nàng lần nữa tiến lên cởi bỏ y phục giúp Lạc Bắc Thần, hai người kéo lại khoảng cách gần sát nhau, hơi thở nóng rực của ai đó phả vào không khí, thân hình hoàn mỹ của Vũ Dạ Ca đã phơi bày ra, xung quanh nhiệt độ nháy mắt tăng vọt.

Lạc Bắc Thần bắt lấy cánh tay Vũ Dạ Ca, ánh mắt lúc này nhấc lên dục vọng, ôm lấy gáy nàng môi tìm môi hôn lên, bốn cánh môi dây dưa, bắt đầu quấn lấy nhau không rời.

Vũ Dạ Ca cả người run lên, đại não nháy mắt trống rỗng, thân thể nóng rực như bị thiêu đốt, làn da bắt đầu ửng đỏ lên, hai cánh môi mềm đang ôn nhu đưa nàng vào mê say, thân thể nhạy cảm run nhè nhẹ ngày càng nóng bỏng, dưới bụng xẹt qua một dòng nhiệt lưu làm nàng vừa cảm thấy xa lạ, vừa cảm thấy tê dại khoái cảm.

Chỉ một chút đụng chạm của Lạc Bắc Thần, giữa hai chân nàng đã chảy ra một ít nước ấm, cảm giác đặc biệt xa lạ, phía dưới cảm thấy thật trống vắng, Lạc Bắc Thần bế hông nàng lên cho nơi tư mật của nàng áp vào bụng mình, mỗi cái đụng chạm làm Vũ Dạ Ca tê dại rên nhẹ, cả người run rẩy không thôi, dòng nước ấm nóng từ từ chảy ra thấm ướt cả vùng bụng Lạc Bắc Thần...

Lạc Bắc Thần cảm thấy nóng hừng hực, nụ hôn càng thêm nồng nhiệt, tay nàng cũng dời xuống vuốt ve nơi tư mật của Vũ Dạ Ca.

"Ưm...." Vũ Dạ Ca bị đụng chạm, các dây thần kinh căng thẳng lên, cả người như có dòng điện chạy qua, thân thể nóng bừng như chìm trong biển lửa, khoái cảm ập đến sau từng cái vuốt ve, nàng còn cảm nhận được nơi đó của mình run lên đến phát đau, miệng không khống chế được bật thốt ra tiếng kêu phóng đãng, mị hoặc.

Lạc Bắc Thần ánh mắt mê man, do say rượu nên dục vọng nổi dậy gấp bội thường ngày, cả người hết sức nóng, tay nàng bên dưới xoa xoa đóa hoa mẫn cảm đã ướt lầy của Vũ Dạ Ca, ngón cái lâu lâu ấn nhẹ vào hạt đậu.

Vũ Dạ Ca cắn răng cố không cho mình kêu ra tiếng, bên dưới như bị hàng ngàn con kiến đang cấu xé vô cùng ngứa ngáy, nàng biết mỗi cái xoa của người kia, làm đầu óc cùng thân thể nàng đạt đến khoái cảm cực hạn, nàng cũng rõ cơ thể mình khao khát Lạc Bắc Thần thế nào...

Lạc Bắc Thần, ngươi đang làm gì ngươi có biết không...

Ngươi quên Liễu Linh Nhã chết thế nào rồi sao...

Người ngươi đang âu yếm là hung thủ giết chết Nhã nhi của ngươi...

Ngươi ân ái với nàng có thấy hổ thẹn với những gì Liễu Linh Nhã hi sinh không....

Có thấy hổ thẹn không... không...

"Không được..."

Lạc Bắc Thần giật mình, sắc mặt thoáng trắng bệch, nàng tuyệt tình đẩy Vũ Dạ Ca ra một bên, bản thân đầm đìa mồ hôi ngồi trên giường, thần sắc lúc này hết sức khó coi.

"Tại sao chứ?" Vũ Dạ Ca đang trong khoái cảm, liền bị sự tuyệt tình của Lạc Bắc Thần làm tỉnh mộng, nàng ngẩng đầu, đôi con ngươi bên trong đau đớn dần dần bao phủ bởi một tầng hơi nước, nàng nhìn Lạc Bắc Thần sắc mặt lạnh lùng phía trước, không hiểu run giọng thê lương hỏi một câu.

"Ta không muốn làm chuyện hổ thẹn với Nhã nhi..." Lạc Bắc Thần quay mặt tránh đi ánh mắt đau thương của Vũ Dạ Ca, cắn răng dứt khoát nói.

"Ngươi sao không một kiếm giết chết ta, ngươi lại dùng cách này giày vò ta, ngươi nói mình không muốn hổ thẹn với Liễu Linh Nhã, vậy có công bằng với ta sao?" Vũ Dạ Ca hai dòng nước mắt rơi xuống, âm thânh nghẹn ngào, tràn đầy khổ sở.

"Công bằng? Ba năm trước nàng có công bằng với ta sao? Ba năm trước nàng nói ghê tởm ta nàng còn nhớ sao? Cũng ba năm trước tình cảm trọn vẹn của Lạc Bắc Thần ta trao cho nàng là bị ai tuyệt tình đánh vỡ, Vũ Dạ Ca nàng thật mau quên!" Lạc Bắc Thần nghe nàng nói công bằng, lập tức bật dậy nhìn Vũ Dạ Ca đỏ mắt rống lên, một câu rồi một câu tê tâm liệt phế nặng nề được trút ra.

"Ngươi đang trách ta sao?" Vũ Dạ Ca nhìn biểu tình oán giận của Lạc Bắc Thần, sợ hãi tiến đến ôm nàng, đau lòng hỏi.

"Ta không cần..." Lạc Bắc Thần nhìn người đang ôm mình, tâm vừa khổ sở vừa thống hận, một tay dứt khoát đẩy Vũ Dạ Ca ra, do uất ức cùng đau đớn, nên nàng đã không khống chế được lực đạo trên tay.

Bịch...

Vũ Dạ Ca bị đẩy, nàng không phản ứng kịp, đầu đập mạnh vào thành giường, nháy mắt mặt nàng không có một chút huyết sắc, trán bị vỡ, máu chảy nhỏ giọt rơi xuống...

"Nương nương!"