Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 6: Duyên diệt




Nghiền lá bạc hà thành nước rồi hòa vào trong đường, lại đun sôi dưới nhiệt độ cao, chưa hết thời gian một ly trà nhỏ, mùi thơm ngát liền át hết mùi thuốc, dần dần tràn ngập khắp gian phòng ở.

Vân Bát Nguyệt chờ đường nguội rồi, lấy ngón tay khẽ phết, đưa lên miệng nếm thử.

“Mùi vị thế nào?” Lan Đình Ngọc kéo tay nàng qua, đưa vào miệng mình.

Vân Bát Nguyệt lườm hắn: “Chẳng phải không muốn ăn đồ thừa của ta sao?”

Thật là thù dai. Khó trách phu tử từng nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó chiều chuộng. Lan Đình Ngọc cắn nhẹ lên đầu ngón tay nàng: “Nước miếng có đường đương nhiên sẽ khác.”

Vân Bát Nguyệt kêu đau: “Đáng ghét, lại cắn người.”

Vị ngọt mát của đường tan dần trên đầu lưỡi, mới vào trong miệng, mị mà trong nồng, tiếp theo là mát lạnh cùng hương thơm dục tử dục tiên.

“Thành công, thành công!” Vân Bát Nguyệt vui mừng như điên.

Giấc mộng những năm gần đây rốt cuộc đạt được nhờ một hồi cơ duyên xảo hợp, đường này ngọt ngào tao nhã tuyệt thế, mùi hương đọng lại thật lâu. Nàng tin tưởng, dù thế nào nhất định mình cũng có thể ganh đua cùng các cao thủ khác tại đường hội ở Thập Bát trấn Vân Châu.

Bát Nguyệt cười đến bổ nhào vào lòng Lan Đình Ngọc, bị hắn thuận tay ôm lên.

Bỗng nhiên ngoài cửa có người khẽ gọi: “Lan đại quan, yến tiệc cùng đầu bếp đều đã sẵn sàng. Chỉ là dàn nhạc đón dâu có khó khăn, bởi vì Hồ Nhị thổi kèn đã chết, vừa mới hạ táng, con của hắn cũng là người lão luyện, nhưng đang mặc áo tang, không thể mời được, cho nên ta gọi nhị thúc của em họ của cháu nhỏ ta đến thay, có điều hắn đang ở ngoài thôn trấn, đi đến đây không thuận tiện, ngài xem có nên…”

Vân Bát Nguyệt toàn thân cứng đờ.

Đây là Hồ đại nương nhà bên, Lan Đình Ngọc nhờ nàng đi làm mấy việc phụ cho hôn sự, may mắn, nàng không đẩy cửa tiến vào, nhưng không đẩy cửa, nói cách khác, cũng đã nghe được bọn họ đùa giỡn ở bên trong.

Lan Đình Ngọc chọc chọc đầu mũi của Bát Nguyệt, vờ như không có việc gì: “Không sao cả, việc vui cần chút náo nhiệt, đại nương cứ chi bạc là được.”

Hồ đại nương mười phần sung sướng: “Tạ đại quan thưởng.”

Nghe được bước chân nàng đi xa, Bát Nguyệt vội vàng nhảy xuống dưới từ trong lòng Lan Đình Ngọc: “Không cho ngươi náo loạn nữa, để cho người ta nghe thấy, lại nghĩ chúng ta làm gì đó.”

“Nàng là nương tử của ta, làm gì cũng không phạm luật nha.”

“Ai cơ?”

“Đương nhiên là nàng.”

Bát Nguyệt hừ một tiếng, trong lòng nghĩ, đương nhiên là ta rồi, ngu ngốc, bại hoại, cầm thú, ngoài ta ra còn ai chịu gả cho ngươi. Nhưng nghĩ như vậy, trong lòng lại có một loại cảm giác ngọt ngào, giống như đường kia, luyện trăm lần sẽ thành vàng, hương vị màu sắc không mặt nào không toàn diện.

*

Ngày hôn sự, mọi người trong thôn đều đến xem náo nhiệt. Bởi vì Lan Đình Ngọc là người xứ khác, đội ngũ đón dâu liền đi quanh thôn một vòng, tiểu hài tử theo sau vừa ca hát vừa ầm ĩ, kèn thổi vang vọng trời đất.

Bát Nguyệt ngồi trong phòng, nghe tiếng người bên ngoài ồn ào, nhịn không được âm thầm vui mừng.

Nàng chưa từng nghĩ tới có thể cùng Lan Đình Ngọc đạt được hôm nay, tuy vẫn thích hắn, nhưng chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, mong ước chôn dấu trong lòng là đủ rồi.

(Hoa trong gương, trăng trong nước – Kính hoa thủy nguyệt – Chỉ cảnh tượng huyền ảo, không có thật.)

Ngày đó hắn thừa nhận thích nàng ở trước mặt phụ thân, lòng của nàng quả thật hạnh phúc muốn nổ tung.

Đây có thể coi như mộng đẹp thành sự thật sao? Ông trời quả thực thiên vị nàng sao?

Ngồi hồi lâu, chân đã tê rần cả, rốt cuộc người chăm sóc nàng dâu tiến vào, lặng lẽ nói với nàng: “Không ổn rồi, bọn họ bắt nạt Lan đại quan là người ngoài tới, lại thấy một mĩ nhân như ngươi bị hắn cướp đi, không phục, đang chuốc rượu cho hắn nha.”

Tâm của Vân Bát Nguyệt khẽ run rẩy: “Đại nương, ngươi giúp ta một chút, khuyên bọn họ thủ hạ lưu tình.”

Đại nương cười lớn một tiếng: “Đã biết thương nam nhân rồi ư? Lừa ngươi thôi, có ta ở đây, mấy tên tiểu tử kia dù muốn manh động cũng không dám hành động a.”

Vân Bát Nguyệt lúng túng nói không ra lời. Cũng may khăn voan màu đỏ thẫm, bằng không khuôn mặt này quả thực muốn chui xuống bùn rửa mặt mất.

Bên ngoài ồn ào muốn chết, đúng là Lan Đình Ngọc bị bọn họ chuốc rượu, nhưng tửu lượng của hắn luôn luôn là thiên hạ vô địch, những người này có luân phiên đến cũng không phải đối thủ của hắn.

“Lan đại quan quả nhiên tửu lượng tốt!” Mọi người huyên náo vang dội.

Uống rượu, một nửa không trung đã là một vùng xanh thẳm, Lan Đình Ngọc nhìn sang hướng Đông, thì ra là pháo hoa!

Hắn giật mình, vì sao cứ phải là lúc này?

Theo bản năng thả bát rượu, pháo hoa kia lại chớp một lần, vừa lóe đã tắt, đây là truyền tin báo nguy của Lục Phiến môn.

Lan Đình Ngọc quay đầu nhìn động phòng, rèm cửa màu đỏ thẫm ngăn cách, hắn cùng Bát Nguyệt vốn luôn có một tầng khoảng cách chưa thể phá vỡ, nếu lúc này rời đi…

Hắn có thể trở về được sao?

Pháo hoa lại bắn, ba lần báo nguy, tất nhiên địch nhân khó đối phó, là do hắn quá tùy tiện, chỉ bằng thù hận giang hồ những năm gần đây Quế Thập Nhất đã gây ra, một khi tin tức hắn bị bắt lộ ra ngoài, không biết có bao nhiêu kẻ như hổ rình mồi muốn mạng của hắn.

Người này không thể chết được, mặc dù có chết, cũng không thể để hắn chết trong tay bọn giang hồ xấu xa kia.

Lan Đình Ngọc vùng thoát khỏi mọi người đi vào động phòng: “Bát Nguyệt, ta có việc gấp, nàng phải chờ ta.”

Bát Nguyệt giật mình, đột nhiên xốc khăn voan lên: “Ngươi nói cái gì?”

Muốn giải thích thế nào với nàng về chuyện của Quế Thập Nhất thiếu gia, chẳng lẽ phải nói, hắn dùng tính mạng của người kia để đổi lấy việc hôn nhân này sao?

Lan Đình Ngọc muốn nói lại thôi: “Là công sự của Lục Phiến môn, nàng nhất định phải chờ ta trở lại!”

Đây là lúc nào rồi, công sự gì có thể khiến hắn rời đi? Bát Nguyệt nắm chặt khối vải dệt màu đỏ tươi kia, trước đây là vui mừng, nay chỉ cảm thấy sợ: “Ngươi đi rồi, để ta đối mặt với những người trong trấn, phải ăn nói thế nào? Hay là ngay từ đầu ngươi đã dự định đi? Lan Đình Ngọc, ngươi điên rồi… Ta… Ta chỉ hận vì sao mình ngốc như vậy!”

“Bát Nguyệt…”

Một lần nữa tin hắn, một lần nữa bị đẩy ra, vì sao nàng còn muốn nhắm mắt đâm đầu nhảy xuống cạm bẫy của hắn?

Pháo hoa đã tắt, việc không thể đợi, Lan Đình Ngọc kéo nàng lại, mạnh mẽ hôn xuống: “Ta nhất định sẽ trở về nói tỉ mỉ cho nàng, nàng phải tin tưởng ta!”

Hắn xoay người liền đi, nhảy ra ngoài cửa sổ, người trong bóng đêm chợt lóe rồi biến mất.

Tin tưởng hắn? Làm thế nào để tin tưởng hắn? Tay của Bát Nguyệt nắm chặt rớm máu, đau đớn chỉ làm cho nàng không nhịn được muốn cười. Lan Đình Ngọc, ngươi rất ti bỉ, vì sao ngay cả rời đi cũng không chịu dứt khoát, còn muốn cho nàng một đường hi vọng!

Nàng sớm đã biết, sớm đã biết sẽ thế này…

Người bên ngoài muốn tân lang đi ra, âm thanh náo nhiệt thúc giục muốn chết, Bát Nguyệt hạ quyết tâm, vén rèm cửa ra ngoài: “Không có tân lang, hắn đi rồi, sẽ không trở về nữa, các ngươi ai muốn lấy ta, bây giờ tới nhận luôn đi!”

Toàn bộ lặng ngắt như tờ.

“Bát Nguyệt!” Cha chạy vội lên.

Nàng bị hắn túm được bả vai, loạng choạng: “Tên lưu manh đó, hắn…”

“Không cần nhắc đến hắn nữa…” Tuy rằng nói không muốn nhắc, Bát Nguyệt lại rơi lệ đầy mặt, “Là con rất ngốc, là con rất ngốc…”

“Bát Nguyệt, cha vẫn không dám nói cho con, mẹ của con, nàng… nàng… thật ra…”

“Nàng… làm sao?” Chẳng lẽ phụ nhân ôn hòa thiện lương trong trí nhớ của Bát Nguyệt chính là lý do cuối cùng của ân oán này?

“Kỳ thật nàng không phải mẹ con!”

Trong đầu Bát Nguyệt ‘ầm ầm’ một tiếng, tựa như có thứ gì đó bị chôn sâu trong đầu đang rục rịch, sẽ phá kén mà ra. Hình như nàng nhớ ra rồi…

“Đây đều là lỗi của cha, là cha tạo nghiệt… Mười hai năm trước chúng ta là hàng xóm của Lan gia, năm đó mẹ con mất, phu nhân của Lan Phượng Thành là Cúc Văn thấy hai cha con chúng ta cơ khổ, thường xuyên qua chăm sóc, nàng nói Lan Phượng Thành bản tính thô bạo, không hợp ý hắn liền đánh đập tàn nhẫn, cha thương tiếc nàng, lâu ngày, liền… liền…”

Khó trách những việc trước sáu tuổi Bát Nguyệt đều không nhớ rõ, thì ra căn bản là không muốn nhớ, không muốn tìm lại…

“Chuyện của chúng ta bị Lan Phượng Thành phát hiện, hắn gần như đánh chết Cúc Văn, tối hôm đó, Cúc Văn năn nỉ cha mang nàng đi, nàng sợ sẽ phải chết dưới tay của Lan Phượng Thành… Cha cùng Cúc Văn liền mang theo con chạy trốn… Sau đó chúng ta mới biết được, Lan Phượng Thành uống chút rượu, đuổi theo sau chúng ta, bị ngã xuống ao…”

Vân Bát Nguyệt toàn thân rét run, đây là mối thù giết cha đoạt mẹ a, đây là mối hận vĩnh viễn không xóa nổi, Lan Đình Ngọc sao có thể dễ dàng bỏ qua… Ngay từ đầu hắn đã muốn trả thù nàng, là muốn cho con gái của kẻ thù là nàng, cũng phải nếm nhục nhã tương tự.

“Lan Đình Ngọc bị đưa đến nuôi ở nhà thúc phụ, Cúc Văn đi đến vài lần đều bị đánh đuổi ra, trong lòng nàng vẫn khổ sở, nên sớm đã qua đời.”

Vân Bát Nguyệt cúi đầu nhìn cha đang khóc, còn có mọi người vẫn ở đây, không biết nên làm thế nào thu xếp, trong lòng thản nhiên cười khổ: “Được rồi, cha, đừng khổ sở nữa, nếu hắn là người có chút lương tâm liền buông tha chúng ta, nếu thật sự mất trí, cảm thấy chúng ta còn nợ hắn nhiều lắm, vậy… vậy chẳng qua là một tính mạng, còn gì có thể cho hắn đâu?”

“Hắn nói không muốn cha mang chuyện cũ đến dằn vặt các ngươi, cha tin hắn… Tất cả là lỗi của cha…”

Không ai sai cả, sai liền ở chỗ rõ ràng tình là giả, nàng lại xem như chân ý, chuyện xấu hổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi. Vân Bát Nguyệt cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, lưỡi nóng lên, còn có một loại mùi tanh chảy ra từ bên miệng, nàng dùng khăn voan che, cũng may đều là màu đỏ, đều nhìn ghê người như vậy, tựa như nỗi đau ở đáy lòng nàng, đau đến cực điểm, ngược lại không thể thấy được.

*

Lúc đuổi tới Phàn Long trấn sắc trời đã tối muộn, khách điếm rất yên tĩnh, lặng tựa như không có việc gì từng phát sinh. Lan Đình Ngọc chân trước bước vào phòng, cửa sau lưng lập tức đóng lại. Có người ở ngoài phòng cười ha ha: “Chờ Lan đại bộ đầu tới làm một cái nồi hấp đã lâu, phóng hỏa, đốt phòng!”

Lan Đình Ngọc thắp sáng đá lửa, dưới đất là mấy thủ hạ vẫn theo hắn đang nằm ngang dọc, kì lạ là Quế Thập Nhất vẫn bị khóa ở chỗ cũ, chăm sóc không tốt, có vẻ tiều tụy, có thể thấy được không mấy người chịu giao tiếp cùng vị thiếu gia quái đản này.

“Sao ngươi lại đến đây?” Quế Thập Nhất thiếu gia nhướn mày, chẳng phải hắn đang ở bên Vân Bát Nguyệt hưởng tiệc tân hôn sao?

“Ngươi là tội phạm quan trọng của triều đình, không thể chết như vậy được.” Lan Đình Ngọc mở khóa sắt cho hắn, ngọn lửa đã từ ngoài tiến vào, khói đặc cuồn cuộn. “Mùi vị làm món nướng không thú vị, ta không thích đánh người, đành trông cậy vào ngươi.”

Quế Thập Nhất thiếu gia cười lạnh không động đậy: “Dù sao ta cũng sắp chết, chết như này còn thống khoái hơn ở đoạn đầu đài một chút, ngươi nhiều chuyện làm gì!”

Lan Đình Ngọc xoa cằm, tựa hồ hơi khó xử: “Nói thế nào ta cũng đã chạy đến từ hôn lễ cùng Bát Nguyệt, nếu chết ở đây với ngươi, không thể quay về, không biết Bát Nguyệt sẽ bị tổn thương tới mức nào nữa.”

“Quả nhiên ngươi ——” Quế Thập Nhất thiếu gia giận dữ, nhảy dựng lên, đấm vào ngực hắn một quyền.

Lan Đình Ngọc không kịp trốn, liên tục lùi ra phía sau mấy bước, tựa vào cách tường lửa nóng, chỉ cảm thấy vị ngọt ngọt xốc lên. Quyền này dùng sức không nhẹ, hắn cười khổ xoa vết máu bên khóe miệng: “Vậy ngươi nhất định phải cứu ta.”

“Ta sai lầm rồi, đáng ra không nên giao phó Bát Nguyệt cho người như ngươi!” Quế Thập Nhất thiếu gia rút kiếm cầm trên tay, từ xa chỉ hướng Lan Đình Ngọc, “Lúc trước ta tự đưa mình lên cửa, nay ngươi thả ta đi, không thể coi là ta nhận ân tình của ngươi. Ngươi phụ Bát Nguyệt, nếu nàng gặp chuyện không hay, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!”

Trong tay hắn là một thanh kiếm thượng cổ, xuyên thủng vách tường, chỉ nghe một tiếng nổ, bức tường đã không chịu nổi hỏa thiêu kiếm xỏ, sập xuống.

Lan Đình Ngọc thở phào nở nụ cười, vị thiếu gia này cho mình là Đát Kỷ trên đời hay là Dương quý phi trọng sinh a, bỏ lại nương tử của mình tới cứu hắn, chẳng lẽ chỉ vì bắt hắn nhận một lần nhân tình sao?

Chẳng qua không muốn nhìn người bị chết bừa bãi nữa.

Quế Thập Nhất thiếu gia dùng kiếm thiên hạ vô địch, Lan Đình Ngọc truy tung hắn ba năm cũng không dám chân thực động thủ với hắn, về phần tướng tôm binh trùng muốn mượn thời cơ đến chiếm ưu thế, một khi hắn cầm kiếm, ai còn có thể ganh đua cao thấp với hắn, sợ tới mức dồn dập chạy trốn. Hắn cũng không đuổi theo bọn họ, tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn Lan Đình Ngọc: “Còn muốn tới bắt ta sao?”

Lan Đình Ngọc mỉm cười: “Ngươi phải cam đoan không phản kháng.”

Quế Thập Nhất thiếu gia hừ lạnh: “Nằm mơ đi.”

“Nhất định ngươi sẽ lại tới cửa cầu ta bắt ngươi.”

Quế Thập Nhất thiếu gia trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, chỉ nháy mắt sát khí trong lòng nảy mầm. Muốn giết hắn hay không? Người này là người Bát Nguyệt ái mộ, vô số lần tổn thương Bát Nguyệt, hơn nữa, tuy rằng võ công của hắn không bằng mình, không biết vì sao Quế Thập Nhất thiếu gia vẫn luôn có vài phần cố kỵ – một người quá mức giảo hoạt mà vô sỉ.

Kiếm trong lòng bàn tay rung động vài lần, ngón tay nắm chặt lại buông ra, hắn phát hiện tên kia ngay cả lông mi cũng không thèm chớp một chút.

Quế Thập Nhất thiếu thở dài một hơi, sát ý đều theo tiếng than nhẹ này mà thoát ra, rốt cuộc xoay người rời đi.

Lan Đình Ngọc âm thầm mỉm cười, quả nhiên quả nhiên, vẫn còn quá non a.