Kim quang nhàn nhạt, cùng với tiếng chú ngữ rì rầm bao trùm lấy hắc ảnh.
Thứ lực lượng này không quá mạnh mẽ, vốn không thể làm gì được hắn.
Tuy nhiên, nó lại xuất hiện vào đúng thời điểm trọng yếu, cho nên mang đến một hiệu quả khôn lường.
“Kẻ nào?” Hắc ảnh gầm lên, ba con mắt lóe hung mang dữ tợn.
Chỉ là xung quanh đây, ngoài Tôn Phá đang hôn mê bất tỉnh thì chẳng còn ai khác.
Linh hồn của tiểu tu sĩ đang bị hắn chiếm giữ không có khả năng.
Lão già kia lại càng không phải, bởi khí tức của lão so với kim sắc quang mang là hoàn toàn trái ngược nhau.
Rốt cuộc thì, ánh sáng kim sắc, cùng với âm thanh như ruồi nhặng trong đầu hắc ảnh là từ đâu tới? Nhưng hiện tại không phải lúc để tra xét việc này, bởi lực lượng tự bạo của Nhiếp Hồn Lão Nhân đã bắt đầu bùng nổ.
Hắc ảnh lập tức đánh vỡ tầng kim quang trên người, song chưởng vẽ thành một vòng tròn rồi thu về trước ngực.
Những ngón tay hắn đan vào nhau kết thành hàng loạt ấn quyết, nhanh đến mức chỉ còn thấy vô số vệt khói đen lờ mờ bay lượn.
“Bích nguyệt lao lung!”
Ấn pháp hoàn thành, hắc ảnh chợt quát rồi ấn mạnh hữu chưởng xuống phía dưới.
Theo thanh âm của hắn, ánh trăng giống như nghe được hiệu lệnh, từ khắp nơi dần tích tụ lại, mỗi lúc một dày đặc, mỗi lúc một rực sáng.
Đứng dưới mặt đất nhìn lên, chẳng khác nào đang có một mặt trăng thứ hai đang dần xuất hiện, mà hạt nhân của nó không ai khác ngoài hắc ảnh.
Nhưng bên trong vòng sáng ấy, trên người hắc ảnh bắt đầu phóng ra từng đợt hắc sắc lôi điện xèn xẹt.
Lôi điện nhanh chóng hòa vào vòng bạch sắc bên ngoài, giống như mực pha vào nước, nhuộm khối quang cầu thành một màu đen tà dị.
Đúng lúc này, lực lượng tự bạo đã tràn tới, tựa một cơn sóng thần nuốt chửng lấy hắc sắc quang cầu.
Từng tiếng nổ kinh thiên động địa đùng đùng vang lên, tưởng chừng như âm thanh của hàng vạn tia chớp đang đồng thời đánh xuống.
Giữa không trung, một vòng xoáy khổng lồ, đen ngòm dần hiện ra, cuốn lấy mọi thứ xung quanh lại gần rồi nghiền nát.
Lực lượng càn quét không ngừng lan rộng, khiến cho trăm dặm xung quanh dần biến thành bình địa.
Núi non, rừng rậm, sông ngòi, tất cả đều bị xóa sổ sạch sẽ, như chưa từng tồn tại.
Từng đợt sóng xung kích cuồng bạo không ngừng công phá.
Tại trung tâm vòng xoáy, hắc sắc quang cầu điên cuồng chống đỡ.
Nhưng bên trong quang cầu, hắc ảnh đã không còn giữ được hình dạng trước đó, chỉ thấy ba con mắt màu đỏ giữa làn khói đen hỗn loạn.
Tu sĩ nguyên anh tự bạo, cho dù chỉ là phân hồn cũng không thể xem thường.
Trước khí tức phá hoại liên miên bất tận, quang cầu dần trở nên bất ổn, xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Tuy nhiên, một vết nứt nhỏ chính là khởi đầu cho một vết nứt lớn hơn, cuối cùng dẫn đến tan vỡ.
Ầm một tiếng, hắc sắc quang cầu bỗng chốc nổ tung.
Ba con mắt đỏ máu lập lòe run rẩy, tiếng gào thét dữ tợn phát ra từ trong màn khói đen, nhưng thanh âm quá nhỏ bé, sớm bị nhấn chìm trong sóng triều hủy diệt.
…
Hơn nửa canh giờ sau, không gian dần yên tĩnh trở lại.
Từng cơn gió khô khốc, lạnh lùng thổi qua, cuộn lên lớp bụi mờ trôi về nơi xa xăm.
Trước khi cơn bão đến, bầu trời không nhất định sẽ yên bình.
Nhưng khi cơn bão qua đi, vẫn luôn để lại một cảnh tượng hoang tàn chết chóc.
Tất cả những thứ khác đều biến mất, nhường chỗ cho một vùng hoang mạc cằn cỗi, không còn dấu hiệu nào của sự sống.
Có thể đến một lúc nào đó, hoa cỏ sẽ lại vươn lên, sự sống một lần nữa sinh sôi trên mảnh đất này, nhưng không phải hôm nay.
Màn đêm dần qua đi, mặt trời từ từ ló dạng ở chân trời phía đông.
Tại một cồn cát trông không có gì đặc biệt, lúc này bỗng có chút dao động.
Lớp đất cát nhè nhẹ run lên, rồi bất ngờ dâng cao như một con sóng nhỏ trước khi rào rào đổ xuống.
Một thân ảnh cao lêu khêu, gầy đét đột ngột vươn lên từ trong lòng đất.
Hắn đứng khom người dưới ánh nắng nhạt, bất động, giống hệt một cái cây đã chết không biết bao nhiêu năm tháng, khô quắt khô queo.
Gió khẽ lướt qua, thổi mớ tóc rối phất phơ rẽ sang hai bên, để lộ ra gương mặt vừa dài vừa gãy.
Nước da tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khô khốc bong tróc ra từng miếng vảy trắng, trông chẳng khác gì một xác chết.
Hắn, chính là Tôn Phá.
Mặt trời dần nhô cao, ánh nắng mỗi lúc một gắt gỏng, cái bóng của hắn cũng ngắn lại.
Hai hàng mi chợt động đậy rồi hé mở, hắn nheo đôi mắt mờ mịt nhìn thế giới xung quanh.
Thế giới quen thuộc, nhưng cũng có phần lạ lẫm.
“Ta…” Hắn mấp máy môi, bập bẹ nói ra vài chữ.
“Ta là… Lục Ly.”
Đêm hôm trước, hắn bị vây khốn bởi đám linh hồn biến dị do Tôn Phá thả ra, chẳng bao lâu sẽ bị thôn phệ.
Trong tình thế nguy cấp ấy, hắn muốn gọi hắc ngọc để tạm thời ẩn trốn, nhưng lại không có chút hồi âm nào.
Tuy nhiên, khoảnh khắc Lục Ly chỉ còn một tia thần trí, hắc ngọc tưởng chừng biến mất lại tự động hiện ra.
Chỉ có điều, thứ này đã không còn nằm trong quyền kiểm soát của hắn.
Ngay sau đó, hắc ngọc lập tức thôn phệ đám linh hồn của Tôn Phá một cách điên cuồng.
Càng cắn nuốt, hắc ngọc càng tỏa ra khí tức hung tàn, lấn át toàn bộ lý trí của Lục Ly, cuối cùng biến thành tam nhãn hắc hồn.
Tuy mất đi quyền làm chủ, nhưng Lục Ly vẫn có thể quan sát được những gì xảy ra ở bên ngoài.
Hắn nhìn thấy được hắc ảnh ngược đãi Tôn Phá, đàn áp khiến cho Nhiếp Hồn Lão Nhân phải tự bạo phân hồn.
Mặc dù bị kim quang kỳ lạ quấy nhiễu, hắc ảnh vẫn có thể thoát được lực lượng tự bạo của Nhiếp Hồn Lão Nhân.
Chỉ là hắc ảnh đã vô cùng suy yếu, cần một thân xác thực thụ để trú ẩn.
Vừa hay, Tôn Phá chính là kẻ thích hợp nhất cho việc này.
Nhưng trong khoảnh khắc hắc ảnh đang tiến hành đoạt xá, Lục Ly vốn không có động tĩnh nào trước đó liền bất ngờ ra tay, đem cả hai linh hồn thôn phệ rồi nắm quyền làm chủ thân thể mới.
Việc này nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đối với Lục Ly mà nói là vô cùng hung hiểm.
Nếu như thất bại, hắn chỉ có một kết cục là bị xóa sổ khỏi thế gian.
Nhưng nếu chỉ ngồi yên một chỗ, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi tự do.
Từ khi Lục Ly tỉnh lại, hắc ảnh vẫn luôn trú ngụ trong linh hồn hắn, vậy mà không hề để lộ ra chút dấu vết nào.
Tại Hắc Lang Sơn, Lục Ly cũng đã cảm thấy hắc ngọc có chút vấn đề, khi tự động hấp thu linh hồn khiến hắn đột phá.
Lục Ly vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng nhiều lần tra xét vẫn không có kết quả, cho nên đành phải tạm gác lại một bên.
Mãi đến hôm nay, hắn mới biết được có một linh hồn vừa tà ác, vừa mạnh mẽ ký sinh ở bên trong mình.
Hắc ảnh không chỉ thần bí, có nhiều chú pháp Lục Ly chưa từng nhìn thấy qua, lại còn vô cùng xảo quyệt và ẩn nhẫn.
Đối mặt với tồn tại như vậy, hắn càng phải quyết đoán, thậm chí là liều mạng, mới có cơ may chiếm lại quyền làm chủ linh hồn.
Nếu còn chần chừ, không biết khi nào mới xuất hiện một Nhiếp Hồn Lão Nhân thứ hai để giúp hắn.
Lục Ly nhìn lên bầu trời trong xanh, thứ mà rất lâu rồi hắn mới có thể ngắm nhìn bằng chính đôi mắt của mình.
Hắn đứng đó rất lâu, dường như lo sợ rằng sẽ không thể nhìn thấy bầu trời kia lần nữa.
Sau một hồi suy tư, Lục Ly cúi xuống thở nhẹ ra một hơi, quan sát bản thân một lượt.
Ngẫm lại thì cũng thật kỳ lạ, chính Tôn Phá là người khiến cho hắc ảnh có cơ hội thoát ra.
Nhưng sau đó, sư phụ gã lại gián tiếp giúp hắn đảo ngược tình thế, một lần nữa trở lại là chính mình.
Lục Ly lẩm bẩm trong miệng ba chữ “Sát Hồn tông”, sau đó xoay người đi về hướng tây.
Thương thế của hắn không nhẹ, cả về linh hồn lẫn thể xác, cần phải tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng thương.
Hắn chỉ đơn giản là không thích cảnh tượng hoang vắng của nơi này, nhưng nhờ vậy mà tránh được không ít rắc rối.
Trận chiến giữa hắc ảnh và Nhiếp Hồn Lão Nhân gây ra động tĩnh khá lớn, sớm muộn gì cũng có kha khá tu sĩ kéo đến để xem náo nhiệt, cũng như thừa cơ chết người hôi của.
Nếu thấy Lục Ly một mình ở nơi đây, chắc chắn những kẻ đó sẽ không để yên cho hắn.
Đi được hơn một canh giờ, Lục Ly chợt nhớ Tôn Phá có không ít bảo vật trên người.
Quả nhiên, đan dược của gã cũng khá nhiều, tất cả đều nằm trong túi trữ vật.
Hắn lục lọi một chút rồi lấy ra hơn mười lọ lớn nhỏ khác nhau.
Lục Ly không quá am hiểu về đan dược, may mà công dụng của từng loại đều được ghi lại đầy đủ.
Hắn lấy ba loại đan dược có tác dụng bồi bổ linh hồn, phục hồi kinh mạch và chữa trị ngoại thương, mỗi loại một viên rồi bỏ vào trong miệng, sau đó ngồi xuống bắt đầu điều tức.
Hơn hai canh giờ nữa trôi qua, Lục Ly từ trong nhập định tỉnh lại.
Đan dược của Tôn Phá thật sự hơn cả mong đợi, giúp thương thế của hắn khôi phục đến hơn năm phần.
Phải biết vừa nãy, hắn gần như là một ngọn đèn cạn dầu, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Lục Ly hít sâu một hơi, thử vận từng luồng linh khí bên trong cơ thể.
Mặc dù vẫn còn một ít trúc trắc, nhưng so với trước đó thì cảm giác đã khá hơn rất nhiều.
Hắn không định đi bộ nữa, mà bắt đầu thi triển công pháp để phi hành.
Công phu đánh nhau của Tôn Phá vô cùng tệ hại, nhưng công phu chạy trốn thì thật sự không chê vào đâu được.
Lục Ly còn chưa hoàn toàn thích nghi với thân xác mới, vậy mà tốc độ phi hành của hắn lúc này khiến chính hắn phải thầm kinh hãi.
Mất thêm nửa ngày để di chuyển, Lục Ly cũng đã nhìn thấy Bình An thành.
Hai người hắc ảnh giao đấu chỉ trong chốc lát đã bay xa đến hơn trăm dặm, khiến cho hắn phải tốn kha khá thời gian để tìm đường quay lại.
Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà sau khi Nhiếp Hồn Lão Nhân tự bạo, nơi này không chịu tổn hại gì.
Lục Ly chậm rãi bước đi giữa tòa thành, đảo mắt nhìn vô số xương trắng mục nát nằm chất chồng lên nhau.
Tôn Phá đã phủ xuống nơi đây một loại độc khí, không chỉ phá hoại toàn bộ thực vật ở nơi này, mà còn khiến cho thân xác của người chết nhanh chóng bị thối rữa.
“Cát bụi rồi cũng sẽ trở về với cát bụi.”
Hắn khẽ thì thào, phất nhẹ bàn tay về phía hàng ngàn bộ xương người, đưa tất cả tan biến theo cơn gió.