Lục Ma

Chương 19: Không Phải Là Người






Hắc Lang sơn, một đêm này cực kỳ không yên tĩnh.
Tại lưng chừng sườn núi, vô số bóng chó sói hiện ra, nhiều không kể xiết.

Chúng nối đuôi nhau đàn đàn lớp lớp, tạo thành một đợt thủy triều không thấy điểm cuối, chảy ngược lên phía trên Hắc Lang sơn.
Hú!
Một tiếng hú vang dội khắp núi rừng, mang đầy kiêu ngạo lẫn thách thức.

Tuy nhiên, âm thanh này không phải của lũ sói, mà lại là do Lục Ly tạo nên.
Nghe thấy tiếng hú lạc loài của Lục Ly, bầy sói càng trở nên điên cuồng hơn, ầm ầm đuổi theo hắn.

Cặp mắt chúng đỏ ngầu, hơi thở nóng hổi như hơi nước bị đun sôi, những tiếng gầm gừ hung tợn không ngừng phát ra.
Nhìn đàn sói đã lên tới gần vạn con, Lục Ly thu lại tiếng hú của mình, khẽ liếm môi.

Nhưng hắn chưa vội ra tay, bởi một khi ra tay, bầy sói trước mắt dù không thoát được, nhưng sẽ làm những con sói đang chạy tới sợ hãi bỏ trốn.
Sói mặc dù đã rất nhiều, tuy nhiên cũng chỉ là một góc nhỏ của Hắc Lang sơn, vẫn có thể dẫn dụ thêm được nhiều hơn nữa.

Lục Ly dừng lại một chút, chờ cho đàn sói đến rất gần mình, sau đó mới tiếp tục xoay người lướt đi.

Thời gian dần trôi về nửa đêm, lúc này Hắc Lang trại vẫn còn đang tiệc tùng linh đình, bày đủ trò vui chơi náo nhiệt.
Đám người ở đây đều ít nhiều nghe thấy được động tĩnh do bầy sói hoang gây ra.

Tuy nhiên, bởi vì khoảng cách vẫn còn quá xa, cho nên chưa đủ để kinh động đến chúng.

Mặt khác, đây cũng không phải là lần đầu tiên có kẻ xông lên Hắc Lang sơn, có ý đồ đối với Hắc Lang trại.

Nhưng dù đó là ai, kể cả một đội quân tinh nhuệ hàng chục vạn người, kết cục đều trở thành thức ăn cho lũ sói.
Bên cạnh cửa sổ tầng hai của Thiên Lang Các, Đại Lang ngồi trên bảo tọa, tay nâng chén rượu, khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt xuống bàn.

Hắn ngoắc nhẹ ngón tay, gọi một tên thuộc hạ đến gần.
Ánh mắt hướng về phía bên dưới chân núi, Đại Lang không nói gì mà chỉ hất cằm một cái.

Gã thuộc hạ hiểu ý, lập tức ôm quyền hướng Đại Lang rồi xoay người rời đi.
Là đại đương gia của Hắc Lang trại, Đại Lang chỉ cần thoáng nghe qua một chút âm thanh của đàn sói, nhưng cũng đủ để biết được chúng đang điên cuồng đến mức nào.
Từ trước đến nay, Đại Lang chưa từng thấy những con sói của mình như vậy bao giờ.

Tuy nhiên, hắn không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại trên gương mặt còn hiện lên một vẻ hứng thú cuồng nhiệt.
Bên trái Đại Lang, Tam Lang khép hờ hai mắt, liếm liếm môi, ngón tay cái xoay nhẹ trên chuôi đao.

Hắn đang tưởng tượng, đao của mình sắp được cắt xuống những cái đầu lâu tròn trịa, sắp được tắm mình trong những dòng máu đỏ tươi.
Ngồi ở phía bên phải, Nhị Lang thì lại giống như không hề hay biết gì, bộ dạng khác hẳn so với Đại Lang cùng Tam Lang.

Hắn vẫn thoải mái uống rượu, thỉnh thoảng cầm miếng thịt treo lủng lẳng trước mặt Tiểu Cát, đùa giỡn với con thú cưng.
Tiểu Cát, Tiểu Bạch, cùng những con sói khác, tất nhiên đều nghe thấy đồng loại của mình.

Thế nhưng bọn chúng không có vẻ gì là nóng nảy, chỉ có ánh mắt là bị lấp đầy bởi chiến ý.
Khi tiếng sói tru rõ ràng hơn một chút, Đại Lang đột nhiên đứng dậy, tròng mắt đảo quanh một vòng.

Chờ cho không khí đã trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn lại, hắn rót đầy chén rượu, giơ lên cao rồi nói:
“Người của Hắc Lang trại nghe đây!”
“Những người đang có mặt ở đây, đều là những người đã từng cùng Đại Lang ta vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần.

Nhưng ta vẫn muốn hỏi, mỗi lần đối mặt với cái chết, cùng với chứng kiến rất nhiều huynh đệ, bằng hữu ngã xuống ngay trước mặt, các ngươi có sợ hãi không?”
“Không sợ!”
“Chúng ta vừa trải qua một trận chiến lớn, tuy giành được thắng lợi, nhưng tổn thất cũng là không nhỏ.

Tiệc rượu này chính là để các ngươi nghỉ ngơi, lấy lại sức lực lẫn tinh thần, chuẩn bị cho những trận chiến mới.

Nhưng ta vẫn muốn hỏi, các ngươi có mệt không?”
“Không mệt!”
“Lúc này đây, các ngươi chắc cũng đã biết, có kẻ đang xông lên Hắc Lang sơn, muốn tấn công Hắc Lang trại, phá hủy công sức do các ngươi gầy dựng suốt bao nhiêu năm qua.

Theo các ngươi, chúng ta nên làm gì?”
“Giết! Giết sạch! Đem máu làm rượu, đem thịt nuôi chó sói, đem xương cốt của chúng chất làm phân bón cho cây cối ở Hắc Lang sơn.”
“Còn gì nữa không?”
“Dẫn sói đi giày xéo quê hương chúng, tàn sát phụ mẫu huynh đệ chúng, bắt vợ con tỷ muội của chúng về Hắc Lang trại chà đạp.”
“Tốt! Chỉ cần Hắc Lang trại chúng ta đồng lòng, cho dù là kẻ địch có mạnh đến đâu, nhất định cũng sẽ phải chết.” Đại Lang đưa chén rượu trên tay uống cạn rồi ném mạnh xuống đất, sau đó gầm lên:
“Giết!”

Đám người bên dưới, mỗi tên đều cầm một chén rượu, lúc này cũng uống một hơi cạn sạch rồi ném xuống đất.

Vô số tiếng loảng xoảng vang lên, xen lẫn với đó là những tiếng rống như sấm, khí thế rung trời.
“Giết!”
“Giết!”
“Rượu này uống không đã.” Đại Lang nhìn bầy thuộc hạ của mình, cười lớn.

“Mang huyết lang tửu lên đây!”
Giữa âm thanh hò hét, dưới những nắm đấm vung cao, từng chiếc thùng gỗ lớn được đưa lên.

Bên trong mỗi chiếc thùng gỗ đựng một thứ rượu màu đỏ tươi, có mùi tanh nồng.
Rượu được rót đầy vào những chén lớn, truyền tay nhau đi khắp nơi, kẻ nào cũng có phần.

Chúng uống hết chén này đến chén khác như uống nước lã, đập vỡ không biết bao nhiêu chén rượu dưới chân.
Nhưng chúng không hề say, ngược lại còn giống như tỉnh táo hơn trước, há miệng cười một cách điên cuồng.

Mặt mũi chúng vốn đã dữ tợn, giờ lại dính đầy huyết lang tửu, trông càng thêm phần khát máu.
Đúng lúc này, tên thuộc hạ được Đại Lang phái đi cũng đã quay trở lại, tiến đến bên cạnh hắn thì thầm điều gì đó.

Sau khi nghe xong, Đại Lang nét mặt chợt lộ vẻ kỳ quái, suy nghĩ một chút rồi bước tới một bước.
“Tiểu Bảo!” Đại Lang gọi con sói của mình tới, hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ có một người mà cũng dám xông lên Hắc Lang sơn, ta thật sự muốn xem xem ngươi là thần thánh phương nào.”
Hắn túm lấy đám lông sau gáy của Tiểu Bảo, chân thúc nhẹ vào hai bên hông con sói.

Tiểu Bảo nhún người một cái, nhảy xuống giữa khoảng sân phía ngoài Thiên Lang các rồi phóng đi.
Trông thấy hành động của Đại Lang có chút kỳ lạ, đám người vốn đang hò hét cũng không làm ồn nữa.

Sau khi nhường đường cho con sói, bọn chúng cũng nối đuôi nhau đuổi theo, tiến về cổng lớn của Hắc Lang trại.
Lúc này, Đại Lang đã xuất hiện tại trên tòa tháp canh cao nhất, đang đứng nhìn về bên dưới Hắc Lang sơn, im lặng chờ đợi.

Dưới ánh trăng mờ, có thể trông thấy nét mặt của hắn không được vui vẻ cho lắm.
Vốn dĩ, Đại Lang đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với thiên binh vạn mã, thế nhưng tên thuộc hạ vừa đi thám thính trở về lại nói rằng, xông lên núi chỉ có một người.

Hơn nữa, trông bộ dạng kẻ này vô cùng chật vật, giống như là lạc đường, đang bị bầy sói đuổi giết trối chết.
Đại Lang híp lại đôi mắt, rất muốn nhìn xem là kẻ nào chán sống, dám đi lạc đến Hắc Lang sơn.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bỗng nhiên bật cười, quay sang nói với Nhị Lang:
“Mau cho người chuẩn bị lang nha hãm tỉnh, nhất định phải bắt sống kẻ này.”
Dù là lạc đường lên Hắc Lang sơn hay là có ý đồ nào khác, nhưng bị hàng vạn con sói đuổi giết mà đến hiện tại vẫn bình yên vô sự, kẻ này chắc chắn không phải là người tầm thường.
Trong đám thuộc hạ của Đại Lang, ngoài Nhị Lang và Tam Lang ra, không còn ai có khả năng làm được điều đó.

Thế nên, hắn nhất định phải bắt sống, khiến cho kẻ này phục tùng dưới trướng của mình.
Nếu có thêm một trợ thủ như vậy ở bên cạnh, Đại Lang cảm thấy chẳng khác nào có thêm cánh tay thứ ba, thế lực của Hắc Lang trại cũng sẽ mạnh lên không ít, những chuyến cướp bóc sắp tới lại càng suôn sẻ.

Trên tháp canh, Đại Lang lắng nghe tiếng sói tru mỗi lúc một dữ dội, tựa như một cơn cuồng phong phả thẳng vào mặt.

Theo hắn suy tính, trừ những con còn ấu niên ra, toàn bộ sói trên Hắc Lang sơn đều đã bị dẫn động.
Đại Lang có chút khó hiểu, không rõ tại sao những con sói mà mình nuôi dưỡng, lại tỏ ra hứng thú với kẻ lạ mặt này như vậy.

Nhưng hắn nhanh chóng gạt suy nghĩ của mình sang một bên, hướng ánh mắt ra phía ngoài Hắc Lang trại hơn trăm trượng.
Tại đó, đằng sau những bóng cây dày đặc, một luồng chấn động không hề nhẹ đang truyền tới, khiến mặt đất cũng phải run lên.

Chỉ có điều là, Hắc Lang sơn vốn không có đường đi, cây cối chỗ nào cũng um tùm rậm rạp, che chắn hết mọi tầm nhìn.
Lúc này, tiếng sói gào rú đã lên đến đỉnh điểm, tưởng chừng chỉ sau một khắc nữa, sẽ có vô số bóng chó sói hiện ra.

Nhưng đột nhiên, tiếng gầm gừ bỗng chốc biến đổi, thay vào đó là những tiếng kêu ăng ẳng vang lên đầy hỗn loạn.
Bịch, bịch, bịch…
Sói từ phía sau tầng cây cối rậm rạp lao ra, nhưng không phải đàn đàn hung hăng dữ tợn như trong tưởng tượng của Đại Lang, mà là từng con giống như bị ném tới, rơi vào khoảng đất trống trước mặt hắn, nằm im bất động.
Sói nhiều vô số kể, nhưng tất cả đều đã chết.
Xác của chúng chồng chất lên nhau thành từng đống, chớp mắt đã cao gần bằng bức tường của Hắc Lang trại.

Nhưng kỳ lạ là, trên người chúng không có bất kỳ vết thương nào, chỉ thấy bên trong mỗi cặp mắt đều mang theo một vẻ sợ hãi giống hệt nhau.
Trên những tòa tháp canh, những kẻ chứng kiến cảnh tượng này đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhìn những núi xác sói mỗi lúc một nhiều lên, mỗi lúc một cao hơn, sắc mặt Đại Lang cũng trở nên cực kỳ âm trầm.
Xem ra, kẻ này không phải lạc đường, bộ dạng chật vật mà trinh thám của Đại Lang nhìn thấy cũng là giả.

Mục đích chính là để Hắc Lang trại mất đi cảnh giác, không phòng bị, cũng không chạy trốn.
“Đại địch sắp đến, các huynh đệ chuẩn bị nghênh chiến.” Đại Lang gầm lớn một tiếng, trấn áp toàn bộ những âm thanh loạn nhịp sau lưng mình.

Hắn ghì chặt hai nắm đấm, khẽ lầm bầm trong miệng:
“Kẻ này, không phải là người.”
Giết nhiều sói như vậy, trong thời gian ngắn như vậy, liệu con người có thể làm được hay sao?
Đại Lang cũng đã rõ ràng, kiếp nạn của mình sắp đến, Hắc Lang trại bao năm gầy dựng cũng sẽ sụp đổ.

Nhưng cả đời giết người vô số, làm không biết bao nhiêu là điều ác, hắn chẳng hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.
“Ca ca, báo thù cho đệ.” Đại Lang nghiến răng nói, ánh mắt dần trở nên ác liệt quyết đoán.

Hắn đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một mảnh ngọc bội nhỏ màu trắng rồi bóp nát..