Lục Ma

Chương 17: Thú Vui Của Hắc Lang Trại






Nơi này gọi là Giải Lạc Viên, trông như một khu nhà ở vô cùng rộng lớn, có tới vài trăm phòng ngủ san sát nhau, chia thành nhiều dãy song song.

Lúc này, từ bên trong những căn phòng đóng kín, đang không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ, xen lẫn với đó là những tiếng cười khoái trá, dâm dục đến biến dị.

Đằng sau dãy phòng ngủ lại là một căn phòng khác, nhưng rộng hơn gấp hàng chục lần.

Căn phòng này không có cửa, lối vào được che bởi một tấm màn vải trắng, thỉnh thoảng có vài bóng người đi qua.

Ở đây, tiếng rên rỉ phát ra vô cùng mãnh liệt, như một dàn đồng âm do hàng trăm người hòa trộn lại.

Xuyên qua lớp màn mỏng, thấp thoáng rất nhiều thân thể lõa lồ trùng trục, đang bò trườn lên người nhau.

Đó là một bữa tiệc hoan lạc, trên cơ thể của rất nhiều nữ nhân.

Băng qua căn phòng lớn là một hồ nước trong vắt, dựa mình vào một vách đá dựng đứng.

Phía trên vách đá có một cái khe nhỏ, đang không ngừng tuôn ra dòng suối mát lành, làm gợn lên ngàn đợt sóng lăn tăn, lấp lánh ánh trăng bạc.

Cạnh bờ hồ, có không ít bóng người đang múc lên từng thùng nước lớn, chất đầy trên những chiếc xe rồi thúc cho lũ sói kéo đi.

Tiến vào sâu hơn, lại có hàng loạt phòng ốc hiện lên, nhưng khác biệt so với những căn phòng trước đó.

Mỗi căn phòng như một chiếc cũi khổng lồ, bên trong là vài chục nữ nhân đang trong độ tuổi sung mãn.

Tất cả đều trần truồng như nhộng, ngồi co ro dựa vào nhau trong những góc tường mờ tối.

Làn da mịn màng trắng trẻo, thân hình đầy những đường cong nóng bỏng, ngực nở eo thon, mông to chắc mẩy, những thứ khiến nam nhân khó kiềm chế được dục vọng, đều xuất hiện trên người những nữ nhân này.


Nhìn lướt qua, tuy gương mặt mỗi người mang một vẻ khác nhau, nhưng ai nấy đều có thể nói là cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ có điều, ánh mắt của mỗi người chất chứa đầy vẻ mệt mỏi và sợ hãi.

Rào!
Tại trong một căn phòng, nước đột nhiên ào ào đổ xuống, thấm ướt từng tấm da thịt mềm mại.

Nhìn về phía trên căn phòng, lúc này đã có một chiếc thùng lớn, đang được tên lính canh múc ra từng gàu nước, xối lên người đám nữ nhân.

Nước được đun ấm, trong khí trời se lạnh của ban đêm, làm từng tấc da thịt trắng mềm bốc lên một màn sương nhạt.

Những nữ nhân kia trông chẳng khác nào những món ăn ngon miệng bày sẵn trên bàn, chỉ chờ người tới thưởng thức.

Quả nhiên, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, tất cả đều bị lôi ra bên ngoài, lùa về phía dãy phòng ngủ như một bầy gia súc.

Thứ đang chờ đợi bọn họ, chính là sự chà đạp lên cả thể xác lẫn linh hồn.

Trong khi đó, tại một căn phòng khác, một chiếc xe chở theo vài chiếc nồi lớn được kéo tới.

Cửa phòng mở ra, hai tên lính gác khệ nệ bưng một chiếc nồi vào, đem một thứ nước canh đổ đầy máng gỗ đặt ở góc phòng.

Những cặp mắt chợt lóe sáng lên, đám nữ nhân lập tức nhảy ầm về phía cái máng, điên cuồng lấy tay múc từng nắm chất lỏng màu xanh lục bỏ vào miệng.

Chỉ một khắc trước đó, trông bọn họ yếu nhược bao nhiêu, lúc này lại trở nên dữ tợn bấy nhiêu, chẳng khác nào bầy quỷ bị bỏ đói lâu ngày.

Gào rú, chen lấn, giẫm đạp lên nhau, chỉ vì một chút nước canh.

Thậm chí có người còn vục mặt xuống máng để húp được nhiều hơn.

Không phải do đói khát gì, bởi tất cả đều đã được cho ăn từ trước, nhưng trong nước canh có thứ khiến họ trở nên điên cuồng, một thứ gây nghiện cực nặng.

Chỉ tới khi đã thỏa mãn cơn nghiện, từng thân ảnh mới lục tục bò trở về góc phòng tăm tối.

Lưng dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn, bàn tay bắt đầu sờ mó khắp cơ thể, sau đó trượt dần xuống phía dưới, tự moi móc khoái cảm cho chính mình.

Không chỉ gây nghiện, nước canh còn được pha vào một loại dược vật có tác dụng kích tình lẫn ảo giác, khiến đám nữ nhân không còn làm chủ được chính mình, mặc cho bản năng dâm dục nguyên thủy trong người trỗi dậy.

Số lượng nữ nhân ở đây rất nhiều, nên thỉnh thoảng lại có những người không bị đưa tới phòng ngủ trong thời gian dài.

Khi đó, đám lính gác sẽ cho họ uống nước canh để làm trò tiêu khiển cho bọn chúng.

Lúc này, có vài chục nữ nhân khác được đưa trở về phòng giam, ai nấy đều trong trạng thái kiệt sức, mềm oặt như người không xương.

Dư âm của một trận cưỡng bức khoái lạc chưa dứt, những đôi chân vẫn còn run rẩy khép nép, thân thể khẽ co giật, hơi thở gấp gáp đứt quãng.

Trên đường đi, những cảnh tượng như thế cứ lặp đi lặp lại trước mắt Tam Lang, không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hắn không thèm để ý, bởi thứ duy nhất khiến hắn hứng thú chỉ có giết chóc mà thôi.

Tam Lang dẫn theo mấy trăm con sói, chở đám nữ nhân vừa bắt được trong chuyến đi trước đó, chậm rãi tiến sâu vào Giải Lạc Viên, giao cho một tên thuộc hạ phụ trách trông coi nơi này.

“Thập Bát Lang, người ta đưa tới, xử lý thế nào tùy ngươi.”
“Tả đương gia yên tâm, thuộc hạ sẽ dạy dỗ tốt bọn chúng.” Gã thuộc hạ liếm môi nói.

Tam Lang gật đầu, dặn dò thêm một số chuyện rồi rời đi.

Thập Bát Lang ghi nhớ những điều Tam Lang vừa nói.


Sau khi tiễn tả đương gia của mình một đoạn, hắn quay lại với chiến lợi phẩm mới được đưa đến, đôi mắt híp lại thành một cái khe dài hẹp.

Những nữ nhân này đã chứng kiến hết thảy sự khủng khiếp của Giải Lạc Viên, cũng đã đoán biết được kết cục của mình.

Nhưng bọn họ không thể làm gì, dù là hét lên hay phát ra bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có thể bất lực rơi xuống từng dòng lệ.

Tuy nhiên, vẫn có không ít nữ nhân tỏ ra kiên cường, ánh mắt chán ghét nhìn đám người Hắc Lang trại.

Phát hiện ra những ánh mắt này, gương mặt Thập Bát Lang dần hiện lên vẻ khoái trá.

Hắn thích nhất là loại nữ nhân cứng đầu, bởi khi tra tấn sẽ càng đem lại nhiều cảm giác thú vị.

Thập Bát Lang nhanh chóng phân loại đám nữ nhân, sau đó sai vài tên lâu la đưa vào từng phòng giam khác nhau.

Tạm thời, hắn vẫn chưa động tới những người này, bởi hắn còn có việc phải làm.

Trong khi đó, ở một nơi gọi là Thiên Lang Các, có hàng ngàn bóng người đang ngồi thành một vòng tròn lớn, rượu chè say sưa, hò hét ầm ĩ.

Trừ một số phải làm nhiệm vụ canh gác ra, toàn bộ người của Hắc Lang trại đều đã tụ tập ở đây.

Tại khoảng trống ở giữa đám người, hai con sói không ngừng lao vào cắn xé, muốn quật ngã đối phương.

Móng vuốt sắc loáng vung lên, hàm răng sắc nhọn cắn mạnh một cái, hai con sói tách ra, nhìn nhau gầm gừ.

Nhưng ngay sau đó, một con sói chợt lảo đảo rồi đổ xuống, không còn sức chiến đầu.

Con sói đối diện thì ngẩng cao đầu, hòa tiếng hú của mình vào trong tiếng hoan hô của đám người xung quanh.

Bịch bịch bịch…
Từng miếng thịt tươi được ném tới trước mặt con sói thắng cuộc, chính là phần thưởng cho sự dũng mãnh của nó.

Nó mừng rỡ quẫy đuôi, ngoặm lấy nhiều thịt nhất có thể rồi tiến đến góc sân, nằm ăn một cách ngon lành.

Về phần con sói bị đánh bại, sau khi được một gã đàn ông trung niên đem ra ngoài chữa trị, nó lập tức chạy đi, tìm một góc vắng vẻ để dưỡng thương.

Chỉ có tự mình chịu đựng thất bại, tự mình vượt qua, nó mới có thể mạnh mẽ hơn.

Liên tiếp sau đó, từng cặp chó sói được đưa lên, chiến đấu với nhau cho tới khi có một con gục ngã.

Bọn chúng cắn nhau càng quyết liệt, đám người Hắc Lang trại càng cao hứng, ném ra càng nhiều thịt tươi hơn nữa.

Nhưng chỉ xem thôi thì cũng chán, đám người bắt đầu đánh cược con sói nào sẽ thắng.

Thứ được dùng để đặt cược không phải là ngân lượng, bởi người của Hắc Lang trại không thiếu thứ này, mà cũng không cần nhiều ngân lượng để làm gì.

Chúng lấy từ trong người ra những tấm thẻ nhỏ, được đúc bằng bạc trắng, bên trên có một chữ “Lạc”.

Mỗi tấm thẻ này, tương đương với một lần tiến vào Giải Lạc Viên, chọn lấy một nữ nhân trong đó để tận hưởng.

Đối với người Hắc Lang trại, những tấm thẻ bạc này không bao giờ là đủ cả, cho nên có càng nhiều càng tốt.

Nếu như dùng không hết thì để dành đến tháng sau, hoặc có thể một lúc dẫn đi nhiều nữ nhân để gia tăng khoái cảm cũng không thành vấn đề.

Có thêm tiền cược, những trận chiến của lũ sói càng khiến đám người hồi hộp hơn.


Không khí dần hào hứng trở lại, thậm chí trở nên sôi động hơn gấp nhiều lần so với trước đó.

Cứ thế, thời gian dần trôi về nửa đêm, nhưng điều đó cũng không khiến cho Hắc Lang trại bớt phần náo nhiệt.

Tiếng hò hét cổ vũ, tiếng gào thét mỗi lúc một ầm ĩ, đến mức muốn điếc cả tai.

Đúng lúc này, Tam Lang đột nhiên đứng dậy, khiến cho không khí tạm thời lắng xuống.

Hắn không nói một câu, chỉ nhìn thẳng về phía lối vào, ánh mắt vốn bình tĩnh chợt có một tia hứng thú.

Dường như hiểu ra điều gì, đám người dần rẽ sang hai bên, chừa ra một lối đi lớn.

Thập Bát Lang đứng yên ở đó trong giây lát, sau đó dẫn một bầy sói vài chục con tiến vào Thiên Lang Các.

Sau lưng mỗi con sói kéo theo một chiếc xe, phía trên có một chiếc lồng sắt, nhốt khoảng bốn, năm nữ nhân ở bên trong.

Theo lệnh của Tam Lang, Thập Bát Lang đã đưa những nữ nhân quá ba mươi tuổi đến.

Hấp!
Tam Lang đạp mạnh chân một cái, phi người lên lộn vài vòng giữa không trung trước khi đáp xuống bên cạnh một chiếc lồng sắt.

Hắn vung thanh đao chém mạnh vào ổ khóa, mở cánh cửa lồng rồi lôi ra một nữ nhân.

Tam Lang khẽ vuốt mái tóc rối qua bờ vai thanh mảnh của nữ nhân, nhìn gương mặt xinh đẹp vừa hiện ra.

Chợt bàn tay hắn trượt xuống phía dưới, nắm lấy cổ tay của nàng ta, kéo mạnh sang ngang.

Xoẹt!
Ánh đao lấp loáng, một vòi máu tươi phun ra, bắn vài giọt li ti lên gương mặt vô cảm của Tam Lang.

Nữ nhân cất tiếng gào rú ghê rợn, thân hình đổ gục xuống mặt đất, tay trái ôm lấy vai phải đã bị mất cánh tay, không ngừng lăn lộn.

Tam Lang liếm nhẹ giọt máu bắn vào môi mình, giơ cao cánh tay vừa chặt xuống.

Trông thấy thế, đám chó sói lập tức chạy đến, tranh nhau liếm chân Tam Lang, quẫy đuôi liên tục để nịnh nọt.

So với thú rừng, thịt của nữ nhân vừa trắng vừa mềm, ngày nào cũng được tắm rửa sạch sẽ, thơm ngon hơn rất nhiều.

Không chỉ có thịt, mà xương của các nàng cũng làm cho lũ sói thèm chảy nước dãi.

Tuy nhiên, sức hấp dẫn thực sự của nữ nhân ở đây, chính là thứ thuốc gây nghiện mà bọn họ uống trong nhiều năm liền, lúc này đã ngấm vào trong xương thịt, nên những con sói đã từng ăn phải cũng sẽ bị nghiện.

.

Truyện Võng Du
Ném ra trước một cánh tay để làm miếng mồi, khiến đám chó sói càng trở nên điên cuồng, những trận chiến sắp tới sẽ càng quyết liệt, bởi vì phần thưởng cho chúng là không thể cưỡng lại được..