Ma giới rút quân, phong ấn ở Viêm Hoa môn cũng được bảo vệ, theo
nguyên tắc, đây là một trận thắng. Tuy nhiên, không có ai mừng rỡ, đá
Trấn giới bị vỡ, bốn phong ấn cũng chỉ còn lại hai. Nhớ lại sát khí ngất trời hôm đó, cứ như vẫn hiện rõ ràng trước mắt, cỏ lá khô héo đẫm máu,
không sinh linh nào sống sót.
Thậm chí, trận chiến này còn liên lụy cả Yêu giới, chúng yêu bị tà
khí kia lây nhiễm, đều tan thành mây khối, có thể gần đạt đến mức sinh
linh đồ thán.
Khí đen kia vốn là dục niệm của Ma Thần Thượng Cổ hóa ra, nếu phong
ấn bị giải trừ, chúng sinh sẽ vô cùng nguy hiểm, đó là chuyện có thể
đoán trước được. Nếu như tất cả phong ấn đều bị phá giải, dục niệm này
sẽ trở thành chân thân của Ma Thần, đến lúc đó Ma Thần tái thế, dù là
Tiên giới cũng không thoát khỏi vận mệnh diệt thế.
Mấy ngày nay, cả Viêm Hoa môn đều tản ra một loại không khí trầm
trọng, đặc biệt là chuyện phong ấn Chí Âm đã bị Ma giới phá vỡ, hoàn
toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Lẽ ra Thiên Kiếm mới là mấu chốt
giải được phong ấn, nhưng Thiên Kiếm rõ ràng đang ở trong tay Bạch Mộ
Thượng tiên, đá Trấn Giới vẫn cứ bị hủy.
Có thể thấy, Ma giới đã tìm ra cách giải trừ phong ấn mà không cần
dùng đến Thiên Kiếm, thêm nữa, khi Tiên Ma giao chiến, Huyết Vân trận
xuất hiện, lại càng khiến lòng người sợ hãi.
Ai ai cũng biết, đó là trận pháp của Thần tộc, chỉ có huyết mạch của
Thần tộc mới có thể phát động. Thế nhưng người Thần tộc, xưa nay ít khi
ra mặt, hai hậu duệ duy nhất cũng đã mất tích từ trăm năm trước, nghe
đồn, một người mất mạng nơi Bạch Mộ, một người mất tích nơi Thần sơn.
Huyết Vân trận hôm nay càng khiến mọi người hoài nghi, người bày trận,
liệu có phải là Thần nữ Nghiên Tịch đã mất tích không?
Mặc dù mấy vị Chưởng môn và Thượng tiên ra ứng chiến đã tận mắt chứng kiến đó là một nữ tử áo đỏ, không phải Tôn chủ khi trước, nhưng điều
này cũng trở thành một vướng mắt trong lòng mọi người. Nếu như Thần tộc
cũng muốn để Ma Thần tái thế, phong ấn sao còn có thể giữ?
Mọi người tranh nhau suy đoán, nữ tử áo đỏ kia, rốt cuộc là người phương nào?
Sau cuộc chiến, Mộ Tử Hân đã đến hậu viện, hỏi thăm Miểu Hiên về Huyết Vân trận.
Hắn là người duy nhất biết thân phận của Lạc Song và Miểu Hiên, lại
không hề nói ra, e là cũng biết rõ, cho dù là Thần tộc đi chăng nữa,
cũng không có cách gì với chuyện này.
Miểu Hiên vẫn cho hắn cùng một đáp án, không biết! Đây hiển nhiên là lời nói thật.
Lạc Song im lặng, vẫn còn chưa nói cho hắn biết, người kia giống mẫu thân y như đúc.
Khi Thần bị diệt, trời đất cùng bi thương, ánh sáng nơi chân trời
cũng trở nên mờ ảo, hoa cỏ úa tàn, trời đổ tuyết. Ngày đó khi Xích Cơ
qua đời chính là tình cảnh như thế, đó là chuyện mà cả Lục giới đều tận
mắt thấy.
Mọi người sở dĩ khẳng định Tôn chủ còn sống, cũng bởi vì trời đất
không hề có tình trạng dị thường nào! Chỉ là lí do kia tất nhiên không
thể dùng với nàng, nàng là một người bị người đời quên lãng.
Chỉ là, trái tim nàng cũng nhịn không được đập loạn, thậm chí mang
theo chút chờ đợi. Có lẽ tình trạng dị thường hôm đó chỉ là trùng hợp,
có lẽ mọi người đều hiểu lầm, có lẽ….người còn sống!
Nhưng trí nhớ không được rõ ràng còn sót lại, đã hoàn toàn đánh nát
hi vọng kia của nàng. Tình cảnh khi đó nàng bị phong ấn, vẫn luôn đọng
lại trong trí nhớ nàng, nàng cố gắng tìm cho mình một lí do. Cho dù
người bày ra Huyết Vân trận kia, người muốn giết chết mọi người Tiên
giới chính là người đi chăng nữa, cũng không sao cả.
Chỉ cần….
Người còn sống. Chỉ cần người có thể lại nhìn nàng cười như gió xuân, gọi nàng một tiếng “Lạc Nhi!”
Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không chần chờ, sẽ không bao giờ sợ hãi người.
Nàng mấy ngày qua đều suy nghĩ điều này, nhưng càng nghĩ càng loạn,
kí ức trong đầu ngắt quãng,đều là chuyện khi nàng mười tuổi. Không rõ
ràng, cũng bị thiếu sót rất nhiều.
Ca ca vẫn ở bên nàng, không nói lời nào, cũng không khuyên nàng. Hắn
chỉ yên lặng trông chừng nàng, cho dù trong mắt cũng có nhiều tình cảm
bị đè nén hệt như nàng vậy, nhưng hắn vẫn cố kiềm xuống, lẳng lặng nhìn
nàng, vuốt tóc nàng.
Hắn đang đợi nàng bình tĩnh lại, hắn hiểu, cảm xúc bị đè nén quá lâu, sẽ cần phải phát tiết. Trước kia nàng không biết, bởi vì nàng không thể nhớ, hiện tại nàng biết rồi, trí nhớ càng rõ ràng hơn, cứ như khắc vào
tận xương, nhưng nàng vẫn cứ giữ mãi trong lòng suốt một trăm năm, hắn
sao lại không biết.
Lạc Song bắt đầu hiểu được nỗi khổ tâm của Miểu Hiên. Tình cảm của hắn đối với nàng, cũng không hề thua kém so với mẫu thân.
Hôm đó nàng khóc cả ngày, đờ đẫn đến không biết mình đang ở đâu, xung quanh lạnh giá, chỉ có lòng bàn tay hắn vẫn ấm. Đến hôm sau, lòng nàng
mới dần bình tĩnh. Những trí nhớ xa xưa lại rất rõ ràng kia, cũng dần
lắng đọng lại.
Nàng luôn không phải là một người bi quan, khóc xong là tốt rồi, ít
ra nàng còn có thể khóc. Cho nên nàng không thể cứ như vậy mãi, ca ca
mặc dù không nói, nhưng nàng biết hắn vẫn rất lo cho mình.
Không nghĩ nữa, nàng nở nụ cười thật rực rỡ. Nàng bước ra khỏi phòng, hít thật sâu, khi thở ra, trong lòng lại hiện lên bóng dáng nữ tử áo đỏ ngày đó. Lúc này nàng cùng không còn giống như hôm qua, cảm thấy nặng
nề đến mức khiến nàng không thở nổi nữa.
Nàng nghĩ kĩ lại, người kia rốt cuộc là ai? Bộ dáng kia, không giống
thuật che mắt, cũng không giống pháp thuật thay đổi dung mạo.
Huống chi thế gian có đồn đãi, Xích Cơ là vị thần ít khi lộ diện ,
người có thể nhìn thấy mặt của nàng là vô cùng ít ỏi. Cho dù là dùng
pháp thuật mà biến, cũng không thể giống đến thế.
Chẳng lẽ thế gian quả thật có người giống người? Nhưng thần thái tuyệt sắc kia, quả thật có người thứ hai sao?
Hay không như lời đồn, Thần tộc còn có một chi khác chưa ai biết đến? Nàng còn có họ hàng xa?
Càng nghĩ lại càng loạn, nàng lắc lắc đầu muốn quên tất cả. Nhìn về
phía mấy bông hoa trắng nho nhỏ trên đất, dưới khí trời khô ráo lại càng có vẻ như sắp héo rũ. Nàng ngồi xổm xuống, chạm vào cánh hoa trắng kia, chỉ thấy đóa hoa kia vốn không còn sức sống, lúc này lại như hồi sinh,
cành lá mọc ra, sống động vô cùng, hơn nữa còn không ngừng lớn lên, cành lá mới cũng mọc ra xum xuê.
Nàng hoảng hồn, rút mạnh tay về, tốc độ sinh trưởng của đóa hoa kia
lại không hề dừng, lại còn lan tràn khắp bốn phía, một lát sau đã mọc
đến dưới chân nàng.
Lạc Song càng bối rối, muốn thối lui, nhưng lại trượt chân, ngã nhào trên đất.
“Lạc Nhi!” Miểu Hiên nghe tiếng liền chạy khỏi phòng, thấy tình cảnh trên đất, sững sờ đứng ở cửa, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cành lá kia đã không còn mọc thêm, nhưng mặt đất bên dưới Lạc Song đã trở thành một mảng xanh biếc, trở thành một vòng tròn quanh thân nàng.
Nàng chỉ mới chạm một cái, hoa cỏ lại lập tức mọc dài ra.
“Ca ca, phong ấn của muội….” Phong ấn Chí Âm đã bị phá, chẳng lẽ lại
ảnh hưởng đến phong ấn của nàng? Rõ ràng nơi này các đá Trấn giới khá xa mà.
“Không phải!” Hắn lắc đầu, mày nhíu chặt, tay vẫn bắt mạch cho nàng “Lạc Nhi, vừa nãy muội đã làm gì?”
“Muội thấy hoa này sắp chết, cảm thấy….đáng thương….chỉ chạm vào một
chút lại….” Sao lại thế? Rõ ràng nàng không hề dùng bất cứ tiên pháp
nào.
Sắc mặt Miểu Hiên càng trầm trọng “Khi đá Trấn giới bị phá, muội….có thấy khó chịu ở đâu không?”
Lạc Song lắc đầu, từ sau khi trở về từ Ma giới, thân thể của nàng
dường như đã khỏe trở lại. Nàng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, buổi
tối cũng không ngủ mê man nữa.
“Lúc bình thường thì sao?” Hắn tiếp tục hỏi.
Nàng vẫn lắc đầu, nghĩ một chút lại nói: “Chỉ là…thỉnh thoảng, tim có hơi đau, nhưng đau rồi lại qua rất nhanh, giống như….giống như không
phải cơn đau trên người mình.” Không giống như bản thân nàng đang đau.
Mi tâm Miểu Hiên nhíu chặt, quay đầu nhìn hoa cỏ trên đất, nhìn một
lúc lâu, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, tay liền nắm chặt, hai mắt mở
to, sắc mặt như hơi tái xanh.
“Ca ca?” Lạc Song càng khó hiểu “Muội bị sao….”
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi kéo nàng
đứng dậy, như suy tính điều gì, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Muội
không sao!”
“Nhưng vì sao…”
“Lạc Nhi!” Hắn xen ngang lời nàng, kéo nàng ra khỏi mớ hoa cỏ kia,
sắc mặt trầm trầm nói: “Nơi này tuyệt đối không thể để cho ai thấy.” Nói xong tạo thành một kết ấn, hóa ra ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt toàn bộ
cảnh xuân, hóa thành tro bụi.
“Muội ở đây chờ ta, ta đi xác nhận một chuyện!” Hắn lại nhìn thoáng qua một bãi đen như tro trên đất, xoay người rời đi.
Lạc Song mặc dù không hiểu hắn muốn xác nhận cái gì, nhưng có lẽ có
liên quan đến phong ấn của nàng. Nếu không, hắn sẽ không gấp gáp như
thế. Nàng đưa tay sờ ngực, vẫn không có phản ứng gì?
Ngày đó Mộ Tử Hân rốt cuộc đã chữa trị phong ấn cho nàng ra sao?
Phong ấn mà ngay cả ca ca cũng bó tay, hắn sao có thể giải quyết dễ dàng như thế? Trong lòng nàng mơ hồ hơi bất an, muốn biết đáp án, nhưng với
tình cảnh hiện nay của hai người, nàng sao có thể mở miệng?
Aizz!
Nàng thở dài, lại ngồi xổm trên đất, nhìn bãi đất khô cằn lại có mùi gay mũi, nàng định vươn tay ra, cuối cùng lại rụt về. Bây giờ nàng không
thể chạm vào đâu.
Nhớ lại khi còn bé, nàng cũng thường xuyên không thể khống chế sức
mạnh của mình, nhưng cũng không có thần lực làm vạn vật hồi phục như
thế? Đặc biệt là sau khi bị phong ấn, nàng ngoài thân thể của Thần không thể chết ra, hoàn toàn là một người bình thường.
Chỉ là….vì sao năm đó mẫu thân nhất định phải phong ấn nàng? (câu hỏi mà mọi người đều muốn biết :3)
Nếu như chỉ vì lần trốn ra ngoài kia đã cơ hồ khiến nàng suýt bỏ
mạng, là vì nàng còn quá nhỏ, không thể tự bảo vệ? Hay vì bảo vệ nàng
chu toàn, nên cố ý áp chế Thần lực của nàng, để người đời đều tưởng nàng vô dụng?
Nhưng lúc này nàng đã trưởng thành, dù là thế nào, nàng cũng là Thần! Đủ để tự vệ, hơn nữa còn có lời tiên đoán của Thiên Kiếm, cõi đời này
còn ai có thể làm nàng bị thương? Mẫu thân cần gì phải hạ phong ấn mạnh
như thế. Cứ như cố ý khiến nàng bị phong ấn mãi mãi. Đã vậy, còn không
tiếc….lấy mạng nhiều người?
Còn có chuyện diệt môn của Thanh Vân, mẫu thân trong ấn tượng của
nàng, không phải là người dễ xúc động. Nhất định, người sẽ không vì
nàng, dưới cơn nóng giận mà diệt cả nhà người ta. Huống chi lúc ấy, nàng mặc dù bị thương đến yếu ớt vô cùng, nhưng sau khi ăn “Quy hồn”, đã
không còn đáng ngại. Thân thể của Thần là linh hồn của trời đất, tối kị
máu tanh, đừng nói giết người, nàng chỉ cần nhìn thấy máu đã buồn nôn,
nhưng mẫu thân lại giết ngừi.
Những thứ này, trước kia nàng đều chưa từng nghĩ tới, lúc này cẩn
thận nghĩ lại, quả thật có nhiều điểm khó hiểu, cũng không biết đáp án.
Ca ca có biết không nhỉ?
Vì sao…nàng lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản?
Ôm lấy ngực, nàng hít thật sâu, lại nhìn về bãi đất khô cằn, ánh mắt
nàng dần nặng nề, chau mày, cứ như gặp phải chuyện gì khó khăn lắm, lẩm
bẩm nói
“Mẫu thân, người rốt cuộc…còn giấu con gái điều gì?”
Một cơn gió thoảng qua, tro bụi của những cánh hoa bay lượn, trong
không khí có một mùi thơm quái dị. Hương thơm nhàn nhạt, như mùi hoa lại không biết là hoa gì? Chỉ khiến người ta có cảm giác khốn cùng.
Đây là mùi gì? Nàng chưa từng ngửi qua, cẩn thận ngửi vẫn đoán không
ra. Chỉ là cảm thấy mùi thơm kia càng lúc càng đậm, ngay cả mùi vị khét
lẹt của mấy cánh hoa bị cháy cũng bị lấn áp.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, từng bước từng bước đi đến,
nhưng tuyệt đối không phải Miểu Hiên. Trong lòng Lạc Song hoảng hốt,
nhanh chóng xoay người sang nơi khác!
Chỉ một cái xoay người này, nàng liền sững sờ tại chỗ, ánh mắt trợn
to, trái tim bị siết chặt, không thể động đậy. Trong mắt, chỉ có những
cánh hoa đang bay đầy trời, còn có người đang chậm rãi đi về phía nàng,
khẽ mở đôi môi, dịu dàng như nước khẽ gọi:
“Lạc Nhi!”