Lục Hoa Cấm Ái

Chương 60: Hôn lễ




Ngoài phòng có một người mặc áo lam đang đứng yên, mắt nhìn thẳng về phía trước. Hắn nhìn rất chuyên chú, nhưng lại không ai biết hắn đang nhìn thứ gì? Ánh mắt hắn trống rỗng, không hề có tiêu cự, rõ ràng là một người vô cùng cảnh giác lại không hề chú ý rằng có một người khác đang đến gần.

“Ca ca?” Lạc Song thử mở miệng, chậm rãi đến gần “Huynh tìm muội sao?”

Bóng dáng kia lập tức sửng sốt, một lúc lâu mới xoay người lại, trong mắt vẫn còn hơi mê mang, hơi thử người nhìn Lạc Song, cứ như không rõ mình đang ở đâu.

Nàng hơi nghi ngờ, theo thói quen kéo tay hắn, lập tức liền hoảng hốt. Tay hắn lạnh vô cùng, hắn rốt cuộc đã đứng đây bao lâi? Nàng nhìn cửa phòng đang gần trong gang tấc: “Sao huynh không vào phòng?”

“Lạc….Nhi?” hắn chậm rãi lên tiếng, trong mắt vẫn còn hơi mờ mịt, không chút ánh sáng. Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, trong mắt dần chứa hình bóng nàng, cứ như nghi ngờ mà nhỏ giọng gọi tên nàng: “Lạc Nhi….”

Đáy lòng nàng không hiểu sao lại bối rối, Miểu Hiên hôm nay lạ quá, cứ như….mất hồn vây?

“Ca ca, huynh sao vậy? Sao lại…”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên bên hông bị siết chặt, nàng bị hắn kéo vào lòng, hai tay hắn quấn lấy eo nàng, cứ như dùng hết sức mà ôm lấy, không hề có một kẽ hở.

“Ca ca!” Lạc Song kêu thành tiếng, lòng lại càng khó hiểu. Nàng bị hắn ôm đến hơi đau, đẩy đẩy hai cái, nhưng hắn ôm lại càng chặt, cứ như muốn hòa tan nàng vào cơ thể. Hơi thở hắn phà vào gáy nàng, vô cùng nóng bỏng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn ôm nàng, chỉ là lần này khác hoàn toàn. Lúc trước, hắn đều ôm nàng thật cẩn thận, sợ làm nàng đau. Thế nhưng lúc này, hắn dường như không còn mấy thứ băn khoăn kia nữa, chỉ muốn ôm nàng thật gần, nàng dù nghi ngờ, lại chỉ đứng yên không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, nàng mới thử mở miệng: “Ca ca?”

Cứ như rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn giật mình, giọng nói nồng đậm vang bên tai nàng: “Đừng sợ, Lạc Nhi! Ca ca chỉ là…hơi mệt!” Hắn cất giọng trầm thấp, trong giọng nói quả thật như lời hắn nói, khiến người ta cảm giác như hắn đã mệt mỏi đến cực hạn: “Để cho ca ca…dựa một chút, được không?”

Mệt! Hắn tất nhiên sẽ mệt, người mà cả ngàn năm vãn luôn cẩn thận từng bước đi về phía trước, sao có thể không mệt? Mà tất cả đều là vì nàng! Trái tim nàng trầm xuống, cảm giác áy này lại dâng trào trong lòng.

“Không được nghĩ bậy!” Hắn đột nhiên mở miệng, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, đầu cũng chầm chậm trượt gần vào lòng nàng. Tư thế này, quá…mập mờ! Lạc Song theo bản năng muốn né tránh, lại phát hiện hắn chỉ đang kề tai bên ngực nàng, khẽ nhắm hai mắt, cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Hắn đang xác định tim nàng vẫn còn đập? Nàng há mồm muốn nhắc nhở hắn rằng nàng không sao, thế nhưng hắn lại mở miệng trước.

“Lạc Nhi!” Hắn bình tĩnh nói “Ta là ca ca của muội, đúng không?”

“Ừ!” Nàng gật đầu.

Hắn lại đột nhiên nở nụ cười, cứ như một đóa hoa rực rỡ nhất: “Đời này của ca ca, tâm nguyện lớn nhất, chính là để muội sống thật vui vẻ. Chỉ cần điều này thôi, ca ca đã thỏa mãn, những thứ khác….đều không sao cả.”

Hắn nói thật chậm, từng chữ từng chữ, trên mặt đều là vẻ vui mừng, chỉ có đôi mày kia vẫn chưa từng giãn ra lúc nào.

Đột nhiên Lạc Song dường như hiểu ra hành động hôm nay của hắn, quả nhiên, ở trước mắt nàng, hắn không thể giấu diếm chuyện gì. Hắn đã nghe thấy điều gì? Hắn nhận ra điều gì rồi sao?

Nàng than nhẹ!

“Ca ca, chúng ta trở lại Thần núi một lần được không?” Nàng chậm rãi mở miệng.

Miểu Hiên sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: “Thần sơn? Sao vậy?”

“Muội muốn trở về lấy một thứ!” Nàng cười hớn hở,mắt híp thành một đường “Chỉ nơi đó mới có!”

“Vật gì?”

“Tất nhiên là Lục hoa rồi!” Nàng cười càng vui mừng “Lục hoa là vật đính ước của tộc ta, mặc dù bên người chúng ta không tiện xuất hiện vật gì của Thần tộc, nhưng chắc chắn không thể thiếu thứ đó.”

“Lục hoa!” Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, tay bên người khẽ nắm chặt “Muội muốn nó…làm gì?”

“Còn có thể làm gì?” Nàng cười híp cả mắt, lại kéo tay hắn, giọng điệu làm nũng “Sao vậy? Ngay cả phu nhân cũng gọi rồi? Muốn trốn sao?”

Hắn kinh hãi một lúc lâu, mới túm mạnh lấy tay nàng, vẻ mặt không thể tin, lại có vẻ mừng như điên: “Ý muội…ý muội là….”

“Chúng ta là người Thần tộc, đúng trăm tuổi sẽ phải tiến hành hôn lễ, là chuyện rất bình thường, nhưng chúng ta kéo dài đã ngàn năm, có phải hơi lâu rồi không? Huống chi, lúc này muội sẽ không chết, có thể sống thật lâu thật lâu. Huynh có nhiều người nhòm ngó như thế, tất nhiên muội không muốn nhường cho người khác!”

“Lạc Nhi…Muội thật…thật sự…đồng ý sao?” Hắn kích động đến nói không nên lời.

“Chờ xong chuyện Viêm Hoa môn, chúng ta trở về Thần sơn nhé?”

“Được…được!” Hắn gật mạnh đầu, lại cảm thấy không đủ, lại lên tiếng: “Tốt lắm, rất tốt! Chờ xong mọi chuyện, chúng ta đi ngay!” Khóe miệng hắn không khép lại được, vui sướng nhìn nàng mãi.

Lạc Song cười theo, nụ cười kia hoàn mỹ vô cùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ là trong tận đáy lòng lại hơi dâng lên một tia đau đớn. Nàng cố gắng đè nén, không sao cả, nàng đang cố gắng, cố gắng là tốt rồi,cố gắng coi như không có nỗi đau này là tốt rồi.

Nhớ lúc nàng năm tuổi, nàng cũng đã từng nói, muốn gả cho ca ca, giờ đã được như nguyện rồi, nên vui lên mới đúng, nên vui sướng! Nhìn xem, nàng vui đến chảy cả nước mắt rồi. Nhưng mà, chuyện vui sướng như thế, không nên rơi nước mắt mới đúng!

Tiến lên một bước, nàng chủ động ôm lấy người trước mặt, vùi đầu vào lòng hắn, nghe từng tiếng tim đập thình thịch.

Một trăm năm nay, nàng luôn thích xuống núi, đến nhân gian vui đùa, chuyện nam nữ cũng từng nghe qua.

Nghe nói, hai người yêu nhau khi ở cùng nhau, tim sẽ không thể khống chế mà đập nhanh như nai con đi lạc. Tim ca ca đập thật nhanh! Chỉ là, vì sao tim nàng lại không hề như thế?

Nàng khẽ chạm vào lồng ngực, quả thật không có dấu hiệu đập nhanh, chẳng lẽ điều này chỉ đúng với nam tử, còn nữ tử thì không?

Đúng vậy, chắc chắn là vậy!

==========================================

Hai giới Tiên Ma sắp đại chiến, cả Viêm Hoa môn đều bao trùm trong không khí khẩn trương. Người người đều vội vã, không có lúc nào rảnh rỗi, Mộ Tử Hân tất nhiên là người bận rộn nhất. Từ lần đó, Lạc Song chưa bao giờ nhìn thấy hắn, không biết là cố ý hay vô tình. Nàng cũng không muốn biết.

Hắn là một người giữ chữ tín, nói là làm. Nàng rất yên tâm, rất yên tâm….

Sờ sờ lồng ngực hơi mơ hồ đau, đây là cảm giác mà gần đây nàng thường xuyên có. Đột nhiên lại đau nhói, thường là ở trái tim, sau đó lại biến mất, khiến nàng không thể khống chế. Nàng nghĩ, có lẽ là do phong ấn chưa được giải toàn bộ.

Chỉ là, nàng có thể sống, đây là ân đức lớn nhất, những thứ khác không quan trọng.

Nhìn cái sân trống rỗng, nàng trở thành người rảnh rỗi duy nhất ở đây. Ngay cả Viêm Phượng mấy ngày qua cũng không thấy đâu, không biết đang bận việc gì. Chỉ là mỗi khi nàng trở lại, vẻ mặt đều như vô cùng tức giận. Khó có thể tửng tượng, ai có thể khiến Phong Phong tức điên đến như thế? Nàng vô cùng hứng thú.

Nàng quá rảnh rỗi, không ai chia sẻ cùng nàng, trừ….

“Song Song, cô đi thật đấy à? Đó không phải là nơi người khác có thể tùy tiện xông vào” Đôi mắt phượng khẽ híp, vừa mở miệng lại sấn tới gần.

Lạc Song nhếch môi, vô cùng quẫn bách “Không…không sao!”

Nàng muốn sửa lại một chút, nơi này không phải chỉ có mình nàng rảnh rỗi, còn có một kẻ khác, lẽ ra phải bận rộn, nhưng lúc này lại vô cùng rảnh rỗi – Đan Vân Thượng tiên.

Lạc Song nàng kiếp trước đã tạo nghiệt gì mà chọc tới người này chứ?!

“Thượng tiên không cần đến tiền điện thương nghị chuyện lớn sao?” Nàng hít thật sâu,cố gắng bảo chính mình, tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo!

“Cần chứ!” y không nhanh không chậm đáp, ngồi bên người Lạc Song, tay chống cằm, hai mắt híp lại thành một đường, cả người yêu mị.

“Vậy vì sao…” vì sao còn ở đây hả?!

“Ta không muốn đi!” y mặt không đỏ, hơi thở không loạn đáp.

Khóe miệng nàng lại giật, cố gắng đưa y trở về chính đạo: “Đây là chuyện lớn liên quan đến sự tồn vong của Lục giới, vì sao Thượng tiên lại không đi?”

“Chuyện này…” y cúi đầu nghĩ một lát, bỗng nhiên nở nụ cười phong tình vạn chủng với nàng “Ta đi được nửa đường, đột nhiên muốn đến xem Song Song một chút, nên mới đi vòng lại!”

“Ra là vậy!” Nàng hít sâu, hít thật sâu, tay bên người vừa nới lỏng lúc này lại siết chặt, cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng vẫn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi đáp: “Xin hỏi, Thượng tiên ngài ngày nào cũng đi đến nửa đường rồi vòng trở lại đây sao?” (=)))) )

Một ngày hai ngày thì thôi đi, năm ngày rồi, có nổi hứng đến mức nào cũng có giới hạn chứ?!

“Ha ha ha…”y đột nhiên cười thành tiếng, giống như vô cùng hài lòng với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này của nàng “Song Song, cô tức giận hửm?”

“Không có!” chỉ là hơi muốn cắn người thôi.

“Còn nói không có, rõ ràng….”Y lắc đầu, cười càng vui vẻ, đột nhiên nghiêng người qua, gương mặt anh tuấn kia lập tức sáp lại, suýt chạm vào chóp mũi nàng “Hơi bất ngờ chút, nhưng cô theo ta trở về đi, được không ?”

Đây là dụ dỗ trắng trợn đấy ư?!

Tỉnh táo! Y là đang cố ý, cố ý chọc điên nàng.

“Đa tạ thịnh tình của Thượng tiên, hôm khác nhất định bàn với phu quân, đến bái phỏng!” Nàng khách khí đáp.

“Cô…” Y cau mày, nhìn Lạc Song, hơi tức giận “Ta mời mình cô thôi, liên quan gì đến Lạc Miểu Hiên hử?”

“Chúng ta là vợ chồng, tất nhiên đi chung rồi!”

Y nhíu mày càng chặt,nhìn nàng một lúc lâu, mới tỏ vẻ bỏ qua, thở dài nói: “Song Song, sao cô lại tức ta chứ? Cứ phải nói chuyện với ta như thế sao?”

Lạc Song quay đầu nhìn cái khuôn mặt yêu mị mười phần kia, đóa anh túc nơi thái dương như bị tâm tình của y ảnh hưởng, đỏ tươi đến muốn nhỏ ra nước, mi tâm nhíu chặt, dùng sự trêu chọc trong mắt che dấu sự lo lắng.

Lo lắng? Sao y phải lo lắng?

“Thính Phong!” Thở dài, nàng nhìn ánh trăng trên trời nhẹ giọng hỏi “Chúng ta quen biết…không đến một tháng! Sao huynh…lại quan tâm ta quá vậy?”

Nghe nói Đan Vân Thượng tiên luôn không để ý chuyện thế tục, trời sinh tính tình đạm bạc, Tiên – Ma hai giới tranh nhau đã lâu, hắn chẳng bao giờ nhúng tay, lúc này lại….

Y chậm rãi cười một tiếng, nhìn nàng nói: “Cô muốn biết hả?”

Lạc Song gật đầu.

“Được rồi! Thật ra…” Y nhìn nàng một cái, gằn từng chữ nói “Không, biết!”

“Hả hả?” Lạc Song ngẩn người, suýt ngã, không biết hả? Đây là loại đáp án gì vậy?

“Đúng vậy, không biết!” Cũng nhìn ánh trăng trên cao, sắc mặt Thính Phong hơi thay đổi, tỏ vẻ như mình cũng buồn rầu vô cùng.