Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 342: Chương 342





Phía nhà Từ gia, Lục Thành cười đưa những quả hồng mới hái cho nhi tử.Qủa hồng rất to, hai tay mập mạp của A Nam đều vươn ra, cầm lấy quả hồng xem xét thật kĩ, sau đó giơ lên miệng định cắn.Lục Thành liên tục đề phòng nãy giờ, chờ khi A Nam giơ quả hồng lên thì bàn tay của hắn đã phủ lại, cái miệng nhỏ nhắn của A Nam ngoạm phải tay phụ thân.Ngưng Hương buồn cười, nghiêng đầu dỗ tiểu tử: "Không được, quả hồng này vẫn chưa chín, A Nam cầm về nhà phơi nắng vài ngày mới ăn được." Nói xong ngẩng đầu lên, nhỏ giọng dặn dò Lục Thành, "A Nam quá nhỏ, móc ruột cho bé ăn hai ba muỗng là được rồi, đừng đút quá nhiều, nhớ kỹ sau khi ăn cơm xong mới được ăn hồng, lúc đói bụng ăn không tốt.""Sao chuyện gì nàng cũng hiểu hết vậy?" Lục Thành dịu dàng nhìn nàng, hắn thích nghe nàng dặn dò mình như vậy.Hai người đứng quá gần nhau, nhu tình trong mắt của hắn như lửa muốn nướng chín nàng, Ngưng Hương đỏ mặt nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Là do nghe Lý ma ma nói."Lý ma ma làm việc ở phòng bếp, do đệ đệ Bùi Cảnh Hàn tuổi còn nhỏ, mà ấu đệ của Ngưng Hương và tôn tử của Lý má má cũng gần tuổi nhau, cho nên trên đường về nhà hai người thường xuyên hàn huyên tới chuyện chăm sóc hài tử, Ngưng Hương từ chô Lý ma ma học được không ít điều.Lục Thành còn muốn khen thêm vài câu, đột nhiên thấy lòng bàn tay chợt lạnh, hắn hoảng sợ cúi đầu, liền thấy ngón tay nhỏ bé của A Nam rút ra từ giữa kẽ tay của hắn, trên ngón tay bé còn dính đầy nước hồng, giống như bé biết phụ thân sẽ ngăn cản, cho nên A Nam cúi thấp đầu đưa ngón tay vào miệng thật nhanh, lúc đó cặp mắt phượng còn đắc ý híp lại thành một đường chỉ.Thỏa mãn mút mút ngón tay, cặp mắt híp lại của A Nam từ từ mở to.


Sau đó bé lấy ngón tay ra khỏi miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay, miệng nhỏ chẹp chẹp vài cái, hết nhìn phụ thân lại nhìn nương, tiểu tử muốn khóc, dường như còn sợ phụ thân và nương không hiểu bé khó chịu, A Nam liền đưa ngón tay muốn cho phụ thân nếm thử, "chua..."Tiểu tử này đã có thể nhận biết hương vị chua cay mặn ngọt, cho nên tự mình đem vị chát xếp vào vị "chua".Lục Thành không có ý định liếm ngón tay bẩn của nhi tử, hắn cười ném quả hồng đi, không để ý đến tiểu tử nữa.Có Ngưng Hương ở đây, không cần hắn xen vào, nàng bước nhanh ôm A Nam bị ủy khuất đi vào phòng bếp, múc nước cho tiểu tử súc miệng, súc miệng xong liền lấy hai quả táo đỏ cho bé ăn.

A Nam ăn hai quả táo ngọt ngào, vị chát trong miệng cũng dần biến mất, rốt cuộc bé không thèm nhớ cây hồng đó nữa, Từ Thu Nhi cố ý cầm quả hồng đưa cho bé, A Nam xị khuôn mặt nhỏ nhắn muốn đánh nàng."Cô cô xấu!" Đánh không được nàng, tiểu tử trừng mắt thở phì phì mắng, mắng xong liền nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương thân, không muốn chơi với cô cô xấu.Từ Thu Nhi cười ha ha, quậy đủ rồi thì đem quả hồng trả lại cho đường đệ, sau đó đi sang Đông viện giúp mẫu thân làm việc.

Hôm nay có khách nên sẽ làm thêm vài món ăn, đường tỷ thì kiêng dè Lục Thành không thể giúp, Quản Bình là tức phụ đợi gả, nàng đành phải ra tay.Xào vài món ăn, sau đó mọi người chia phần về nhà mình ăn.Phía bên Đông viện, Lục Thành bồi phụ tử Từ Thủ Lương uống mấy chén, sau đó hắn hỏi đến cây hồng trong sân, "Bá phụ, năm xưa mọi người xử lý những quả hồng kia thế nào? Cháu vừa mới nhìn một chút, hẳn là có thể hơn ba trăm cân đúng không?"Từ Thủ Lương gật đầu, "Mới đầu thì kết quả rất ít, mấy năm này thì bắt đầu nhiều lên, tính đi tính lại cũng được ba trăm cân, sau đó chia cho người quen trong thôn một ít, còn dư lại ta đem lên trấn trên bán, năm văn tiền một cân, mua nhiều thì cho thêm vài quả, bình thường cũng có thể bán một lượng bạc.


Ai, trấn trên chịu dùng tiền mua thứ này cũng ít, nhiều người chê mắc không muốn mua, vì không muốn bị hư uổng phí cho nên có đôi khi hai ba văn tiền ta cũng bán, có thể kiếm chút nào hay chút đó."Cây ăn quả tự lớn tự kết quả, bọn họ cũng không phải chăm sóc, xem như bán được tiền là tốt rồi, kiếm ít cũng không đau lòng.Lục Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Bá phụ, cháu biết một quản sự nhà giàu bên trong thành chịu trách nhiệm thu mua, trái cây hàng năm đều do bọn họ mua, ít nhất mười cân mỗi loại, nếu nhiều hơn thì trực tiếp tính bằng giỏ.

Như vậy nếu như năm nay khi nhà ngài thu hoạch hồng thì bảo cháu đến, cháu sẽ màng vào thành bán, như vậy không cần bày bán, trực tiếp đưa qua đó là được, một cân ít nhất cũng được mười văn tiền."Mười văn tiền một cân, ba trăm cân chính là ba lượng bạc.Từ Thủ Lương vui mừng quá đỗi, lập tức nhìn Lục Thành thuận mắt hơn rất nhiều: "Nếu được vậy thì tốt quá, để lát nữa ta nói với Hương Nhi một tiếng, để nó chia cho cháu một ít." Đưa Lục Thành một phần, lợi nhuận cũng đã nhiều hơn so với năm trước ước chừng hai lượng.Lục Thành cười nhìn ông, "Bá phụ khách khí quá làm gì, cháu với Hương Nhi đã đính hôn, giúp nàng bán mấy cân cây hồng còn thu chân chạy phí, đây không phải là để người khác chê cười sao?"Từ Thủ Lương ngẫm lại cũng đúng, tự biết lỡ lời, ông tự rót cho Lục Thành một ly rượu.Trong nhà, ba người vừa ăn vừa nói chuyện giống như người một nhà, lúc này Lục Thành nói đến việc cuối tuần sẽ nhờ mọi người đi nhặt hạt dẻ.


Có tiền công, phụ tử Từ Thủ Lương đương nhiên rất vui vẻ, Lục Thành vừa xong nói hai cha con liền đồng ý.Sau khi ăn xong Lục Thành ngồi một lát, sau đó mới lưu luyến dẫn A Nam và A Đào về nhà..