Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 327: Chương 327





"Ngươi đã đồng ý với đại ca ta?" Lục Thành vừa đi, tâm tư Ngưng Hương đều trở lại với chuyện tình cảm đường huynh, nhỏ giọng cười hỏi Quản Bình."Ngươi nghe thấy rồi sao?" Quản Bình thong dong hỏi ngược lại, "Xem ra khi ấy ngươi cùng Lục Thành trốn ở gần đó đúng không?"Ngưng Hương lập tức chột dạ, trong đầu hiện lên hình ảnh Lục Thành như hài tử năn nỉ nàng để cho hắn nếm thử mùi vị của nàng, nàng xấu hổ nghiêng đầu không dám hỏi nữa.Từ gia.Lý thị để trượng phu và nữ nhi đi ngủ trước, còn bà ngồi ở Tây viện canh giữ cho cháu trai nhỏ ngủ, thỉnh thoảng lại đi đến phòng bếp nhìn ra ngoài, một lát lại tự nói với mình bọn nhỏ sẽ quay lại nhanh thôi, một lát lại lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, hay là Lục Thành thực sự bắt nạt cháu gái.


Trong lúc bà đứng ngồi không yên, cuối cùng cũng nghe được vài tiếng chó sủa.Có người đi ngang qua nhà thì chó trong sân mới sủa lớn tiếng như vậy.Chắc là mấy đứa nhỏ nhà mình đúng không?Lý thị liền dứt khoát ngồi trong sân chờ, mười lăm ánh trăng sáng ngời, không cần đèn chiếu cũng có thể thấy rõ tình hình trong sân.Căn cứ thời gian chó sủa, quả nhiên bà nghe thấy tiếng đẩy cửa, cháu gái cùng Quản Bình là hai người đầu tiên sải bước đi vào.Lý thị vội vàng nghênh đón, muốn hỏi một chút vì sao trễ nãi lâu như vậy, nhưng lời nói đến miệng lại sợ cháu gái lúng túng, bà đành nhịn xuống, từ ái nói với hai vị cô nương: "Tốt rồi, nước nóng đã nấu sẵn rồi, mấy đứa ngâm chân rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng đi ngủ."Ngưng Hương nhẹ giọng cảm ơn bá mẫu rồi cùng Quản Bình trở về Tây viện.Từ Hòe lưu luyến nhìn theo bóng lưng người yêu, tâm can như bị cào nhẹ.

Thật vất vả mới được nàng cho phép, lòng hắn tràn đầy kích động đuổi theo, nhưng nàng lại không cho hắn đến gần, cũng không cho hắn nhắc lại chuyện thành thân, còn ra ba điều ước định, nàng nói hắn có thể thông báo trước cho cha mẹ, nhưng một là hắn không được phép nói chuyện với nàng, hai không được phép nhìn lén nàng, ba không được phép vô cớ lại gần nàng trong hai mươi bước.Lạnh như băng, Từ Hòe có muốn cò kè mặc cả cũng không dám.

Bây giờ suy nghĩ một chút, hắn cũng không biết đêm nay mình bị cái gì, vậy mà lại dám bắt nạt nàng...!Nhưng khi ý nghĩ này lại xuất hiện, Từ Hòe lại nhớ đến cảm giác khi hắn đè ở trên người nàng, tuy nhìn nàng lạnh như băng nhưng thân thể lại hết sức mềm mại...Càng nghĩ càng khát vọng."Còn đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh đóng cửa đi ngủ đi." Ánh trăng mông lung, Lý thị không nhìn ra nhi tử đang ngóng nhìn Quản Bình, bà vừa vào phòng vừa thấp giọng dặn dò.Giọng nói bất chợt truyền đến tai Quản Bình đang sắp bước vào phòng bếp Tây viện.Khắc chế xúc động muốn quay đầu lại nhìn Từ Hòe, thần sắc Quản Bình vẫn như thường bước vào phòng bếp, chỉ có khóe môi khẽ giơ lên.Ngâm chân xong, Ngưng Hương chúc ngủ ngon với Quản Bình rồi đóng chặt cửa phòng leo lên giường.A Mộc đang ngửa mặt ở trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.


Ngưng Hương hôn đệ đệ vài cái, sau đó cới áo ngoài rồi thổi đèn, dè dặt vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh đệ đệ.

Nhưng A Mộc vẫn bị giật mình, bé trai năm tuổi động đậy hai cái rồi hướng về tỷ tỷ dựa vào, hai tay ôm tỷ tỷ rồi làm động tác dúi đầu.Ngưng Hương nhẹ nhàng vỗ đệ đệ, sau khi xác định đệ đệ ngủ say, nàng nhịn không được nhớ lại chuyện đêm nay.


Lục Thành dắt tay nàng, hắn khiêng nàng đi, hắn ôm nàng ở trên đùi, hắn làm nũng cầu khẩn, hắn núp ở sau củi đống làm chuyện xấu...Trong lòng liền ngọt ngào.Một đêm mộng đẹp.Buổi sáng hôm sau, Ngưng Hương ngủ nướng một giấc thật sau, nằm tới lúc A Mộc tỉnh dậy, ôm nàng không cho nàng đi, hưng phấn nói chuyện hội đèn lồng tối hôm qua.Ngưng Hương dịu dàng bồi đệ đệ.Phía bên tây phòng, Quản Bình vẫn thức dậy như thường, thấy phòng bếp còn đóng kín cửa, nàng mở ra rồi đứng ở cửa nhìn nhìn, sau đó lại đi múc nước rửa mặt.Chậu nước vừa đặt trước ghế đẩu, đang kéo tay áo thì đột nhiên nàng thoáng nhìn thấy Từ Hòe từ phía Đông viện đi ra, trong tay cũng bưng chậu nước rửa mặt, lúc đi ra liền bắt gặp nàng, bốn mắt nhìn nhau, Từ Hòe như thấy quỷ lại lui trở về.Không có tiền đồ.Quản Bình rủ mắt, vọc nước rửa mặt.Đang rửa mặt, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân do dự , không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.Quản Bình cố làm ra vẻ không biết."Nàng, ta, đây là tiền riêng ta tích góp được, nàng giữ giúp ta đi."Giọng nói am nhân ấp a ấp úng vang lên trên đỉnh đầu, Quản Bình không ngờ hắn tới đưa tiền, nàng nhíu mày ngẩng đầu, nhưng mà chỉ trông thấy bóng lưng Từ Hòe đang sải bước rời đi, vừa cúi đầu liền thấy dưới mái hiên có thêm một túi tiền đã cũ.Quản Bình nhìn chằm chằm túi tiền kia, cuối cùng vẫn nhặt lên.Nàng trở về phòng không lâu, phía bên Đông viện Từ Hòe vụng trộm thò đầu ra, không nhìn thấy người yêu cũng không nhìn thấy túi tiền, hắn nhếch miệng cười thật tươi..