Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 305: Chương 305





Lục thị còn chưa hiểu rõ ý nữ nhi sao? Biết rõ nữ nhi chỉ ngoài miệng quật cường, đối với đại biểu ca không có tức giận lớn, nàng cười cướp đi bàn tính trong tay nữ nhi, đem tiểu cô nương cưỡng chế kéo lên.


Chu Ngọc thở phì phì , nhanh bước đến cửa phòng khách, tiểu cô nương từ từ hất cằm lên, bày ra một bộ dáng vênh váo tự đắc."Cô đã đến." Lục Thành đứng lên, chào hỏi Lục thị chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, ánh mắt hắn nhìn sang biểu muội xiêm y màu trắng đứng bên cạnh, cố ý nói: "Biểu muội lớn như vậy rồi sao, thiếu chút nữa ta không nhận ra được."Chu Ngọc nhẹ nhàng xì một tiếng, ngồi vào ghế trừng mắt nói: "Đoan ngọ không phải huynh có tới nhà chúng ta làm khách sao? Một trăm ngày cũng chưa nhanh đâu, ta có thể cao hơn bao nhiêu." Nếu đổi thành nhị biểu ca nói lời này, nàng sẽ tin tưởng."Vậy ta khen muội càng ngày càng đẹp được chưa?" Dù sao cũng lớn hơn mười tuổi, Lục Thành đối với biểu muội vẫn hết sức khoan dung.Chu Ngọc hừ hừ, nhìn hắn nói: "Sao huynh đến nhà chúng ta?"Nhị biểu ca không đến, đại biểu ca cũng là ngày lễ ngày tết mới đến, nếu không sẽ không đến ghé chơi.Lục Thành tươi cười, ngồi xuống rồi trực tiếp giải thích cùng Lục thị.Lục thị tuyệt đối không đoán được đứa cháu lớn lại muốn cưới vợ , nhíu mày hỏi: "Cô nương nhà ai?"Lục Thành một năm một mười mà nói: "Là Từ gia đại cô nương ở thôn Liễu Khê, lúc nàng mười một tuổi mẫu thân nàng bệnh nặng, nàng bán mình đi Hầu phủ trở thành nha hoàn, trong tháng sáu đã chuộc thân ra.

Đầu xuân ta quen nàng, nàng rất dịu dàng, A Nam cũng thích nàng, hai ta hết sức hợp tâm ý, năm nay nàng mười bốn, trước đính hôn, sang năm lại cưới.""Trong nhà nàng còn có ai?" Lục thị tiếp tục hỏi.Lục Thành đơn giản giải thích vài câu.Biết được Ngưng Hương không cha không mẹ, phía dưới còn có đệ đệ mới năm tuổi, Lục thị không vui, trầm mặt nói: "Đệ đệ của nàng mới năm tuổi, sau này không phải trông cậy vào nàng nuôi sao? Lão đại, nhà chúng ta lão Nhị hay lão Tam vẫn chưa thành thân, qua vài năm A Đào xuất giá cũng phải thêm đồ cưới, nuôi dưỡng A Nam lại phí tiền, cũng không có dư tiền giúp nàng nuôi đệ đệ đâu."Chu Ngọc không gật đầu cũng không lắc đầu, bưng chén trà, ung dung đứng ngoài quan sát mẫu thân cùng biểu ca nói chuyện.Lục Thành từ lúc gặp mẹ con các nàng vẫn luôn tươi cười, nhưng lúc này nụ cười kia đã thu lại, ánh mắt cũng chuyển lạnh, nhìn qua Lục thị nói: "Cô, đừng nói nàng không có tâm tư đó, cho dù có, ta cũng nguyện ý giúp nàng nuôi đệ đệ.

Không phải cô cũng nói, Nhị đệ, Tam đệ, A Đào thành thân hay nuôi dưỡng A Nam cũng đều cần tiền sao, nàng không ghét bỏ ta, cam nguyện gả cho ta giúp ta chăm sóc đệ đệ muội muội, ta có tư cách gì chê nàng? Cô, lời này cô nói một lần ta không để bụng, nhưng nếu cô còn vậy nữa, về sau ta cũng không dám tới cửa nữa."Lời nói gọn gàng linh hoạt, không chút nào dây dưa.Hắn có thể dễ dàng tha thứ cô cùng thím phát giận với bọn họ, bởi vì mọi người cùng ở dưới một mái hiên, đều biết rõ lẫn nhau, nhưng hắn không muốn Ngưng Hương vì mình liên lụy chịu ủy khuất.


Tính cô hắn rõ nhất, một khi để nàng cảm thấy hắn đối với chuyện nàng chê bai Ngưng Hương không để ý, tương lai nhìn thấy Ngưng Hương, cô tuyệt đối sẽ ngày một thậm tệ hơn.Lục thị hô hấp nặng dần, giống như bị cháu trai ném cục gạch lớn vào mặt!Lục gia ba người, nàng cùng đứa cháu này thân nhất nhất, hiện tại cánh cháu trai cứng cáp, vậy mà có thể vì tức phụ uy hiếp nàng sao? Nàng nói những lời kia cũng là vì tốt cho hắn, hắn không thích nghe nói nhẹ nhàng không được sao? Nhất định phải để nàng nghẹn mới cam tâm?"Ngươi đã hạ quyết tâm cưới nàng , còn cùng ta thương lượng làm gì?" Nàng mặt lạnh châm chọc nói.Lục Thành đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh như nước, "Ta đến không phải là thương lượng với cô, là thông báo cho cô một tiếng, ngày mai Nhị thẩm đi qua xin cưới, được chuyện ta lại mời cô ăn tiệc.


Cô nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi mua một ít đồ, đi trước."Nói xong xoay người rời đi."Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lục thị tức giận đến rời ghế, hướng hắn quát lên.Lục Thành coi như không nghe thấy, chẳng mấy chốc đi càng xa.Lục thị oán hận nắm khăn, cháu trai tính tình thối này!Chu Ngọc cuối cùng cũng dụ dỗ một câu, "Nương, biểu ca thích hắn thì để hắn cưới, cưới về lại không ở cùng nương, nương tức giận như vậy làm gì.""Con thì biết cái gì!" Lục thị nhịn không được quát.Chu Ngọc ghét bỏ nhìn nàng một cái, vừa đi ra ngoài vừa nho nhỏ nói thầm, "Trở thành nãi nãi nhà giàu nhiều năm như vậy cũng không đổi được bệnh cũ!".