Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 302: Chương 302





Lục Thành cũng chỉ thuận miệng nói một chút, dù sao nàng mới mười bốn, cho dù nàng nguyện ý thì phu thê Từ Thủ Lương cũng không gả cháu gái cho hắn.

Một chốc lát nói chút chính sự, một chốc lại lén lén lút lút không đứng đắn, từng phút trôi qua đều là mật ngọt, hơn bốn mươi dặm đường đột nhiên trở nên rất ngắn, rất nhanh đã gần đến thôn Liễu Khê.

"Hương Nhi, ta tiễn nàng về nhà.

" Lục Thành ôm thật chặt cô nương đang muốn từ trên đùi hắn đi xuống, lưu luyến nói.

"Ở đầu thôn thả ta xuống là được rồi.

" Ngưng Hương tránh không thoát, lại không muốn ngẩng đầu đối mặt với hắn, nàng liền tựa vào vai hắn.


Bờ vai nam nhân rộng lớn lại rắn chắc, Ngưng Hương đề phòng hắn cả một đường, bây giờ gần đến lúc chia tay, nàng cũng không muốn, nàng rất muốn bỏ qua sự xấu hổ của mình mà cứ dựa vào lòng hắn như vậy, vừa ngọt ngào lại an tâm, giống như chỉ cần hắn ở đây, cho dù chuyện gì xảy ra nàng cũng đều không sợ.

Hôm nay là lần đầu tiên, nàng toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện.

Hiếm khi nàng nhu thuận như vậy, ngoan ngoãn như vậy khiến Lục Thành không nhẫn tâm cự tuyệt ý nàng nữa.

Hôn nhẹ lên đầu nàng, thân thể nóng như lửa của hắn cũng dần tĩnh lại.

"Nàng chờ ta nhé, sáng mai ta mời Nhị thẩm đến.

" Xe la vừa ngừng, Lục Thành thấp giọng bảo đảm.

Ngưng Hương đương nhiên tin hắn, nàng đẩy tay hắn còn muốn ôm nàng, vội vã kéo màn xe.

Ánh mặt trời sáng ngời khắp nơi, vì cố kỵ phu xe mà Lục Thành không thể không trơ mắt nhìn người yêu bước xuống xe.

Ngưng Hương về đến nhà cũng là lúc Lý thị đang muốn nấu cơm, vừa nghiêng đầu nhìn thấy cháu gái, bà ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm y phục Ngưng Hương, "Đây! "Ngưng Hương bất đắc dĩ giải thích: "Tố Nguyệt nhất định bắt cháu mặc bộ đồ này trở về, Đại bá mẫu chờ một chút, cháu đi đổi y phục trước.

"Trên cổ còn có dấu đỏ do Lục Thành gặm, Ngưng Hương không dám đứng gần trưởng bối, nàng bước nhanh về phía Tây viện, lên tiếng chào hỏi với Quản Bình, sau đó lại đuổi đệ đệ ra ngoài, nhanh chóng chọn lấy một chiếc áo tương đối cao cổ mặc vào.


Nhìn cái cổ trong gương trắng nõn không có bất kỳ thứ gì khác thường, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, Ngưng Hương kể chút chuyện vui ở Hầu phủ cho cả nhà nghe, cơm nước xong chờ A Mộc ngủ thiếp đi, Ngưng Hương đi sang tây phòng.

"Ngươi về sau có tính toán gì chưa?" Ngưng Hương ngồi trên giường, nhẹ giọng nói với Quản Bình, sau đó trước khi Quản Bình mở miệng, nàng lấy khế ước bán thân ra, ngay trước mặt Quản Bình xé nát, tươi cười nói, "Chúng ta có thể ở cùng nhau là duyên phận, ta cùng với Lục Thành có thể có ngày hôm nay cũng phải cảm tạ ngươi.

"Khi Quản Bình biết nàng cùng Lục Thành ở ngoài cửa vụng trộm gặp mặt nhưng không có hiện thân, Ngưng Hương liền đoán được Lục Thành là do Quản Bình mang qua đó, ý định ban đầu cũng chỉ là phục mệnh với Bùi Cảnh Hàn, cuối cùng cũng may mắn Quản Bình "mật báo" nên nàng cùng Lục Thành mới sớm định xuống, không cần phải băn khoăn gì nữa.

Quản Bình nhìn khế ước bán thân bị nàng xé nát, giọng điệu buồn cười nói: "Nếu như ta không thích ngươi, cho dù ngươi dùng khế ước bán thân bức ta, ta cũng không làm nha hoàn của ngươi.

Hiện tại cũng giống vậy, bởi vì ngươi ta mới có thể trải qua những ngày bình yên an ổn, cho nên dù ngươi xé khế ước bán thân, ta vẫn như cũ xem ngươi là ân nhân.

Ngưng Hương, ta không cha không mẹ không nhà để về, cũng không có tính toán gì, nếu ngươi nguyện ý, ta vẫn tiếp tục đi theo ngươi.

"Ngưng Hương gật đầu, dịu dàng đáp: "Được, nhưng chúng ta phải nói rõ ràng, hiện tại ta bắt đầu coi ngươi như người một nhà, ngươi đừng lại ngươi thiếu ta hay là ta nợ ngươi gì gì đó.


Hơn nữa giống như đại bá ta mẫu đã nói, chờ ngươi gặp được người thích hợp, nên gả liền gả, đừng băn khoăn quá nhiều.

"Nói giống như mình là người lớn tuổi vậy, Quản Bình lắc đầu, thản nhiên nằm xuống, nhắm mắt lại nói: "Được rồi, đi ngủ đi.

"Ngưng Hương cũng cười, xoay người đi sang đông phòng ngủ.

Buổi chiều hai nhà tiếp tục bóc hạt bắp.

.