Sau khi trở về phòng, cảm xúc của Thẩm Thanh Thanh vẫn còn chưa ổn
định, Mộc Ân an ủi cô ấy một lúc, cho cô ấy uống thuốc an thần xong mới
để cô ấy đi ngủ.
Sau đó cô tìm một phòng bên cạnh, đóng cửa thật kỹ, lấy người giấy từ trong túi áo ra.
Trần Uyển Di đi từ Lâm gia đến Thẩm gia, thật sự sắp nghẹn chết, vừa
ra đã duỗi duỗi cánh tay nhỏ bé bằng giấy, vội vã mở miệng nói: “Cuối
cùng em cũng thả chị ra, nếu không được nói chuyện, chắc chị nghẹn thành người câm!”
“Yên tâm, chị thích nói chuyện như vậy, sẽ không nghẹn thành người
câm.” Mộc Ân ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh nói: “Giám sát lúc nãy chị
nhìn thấy phải không? Có suy nghĩ gì không?”
Vì để giấu Trần Uyển Di, mỗi bộ quần áo của cô đều làm thêm một cái túi nhỏ bên trong.
Nhằm thuận tiện cho Trần Uyển Di ở trong, để cô ấy có thể nhìn thấy
rõ thế giới rộng lớn mà cô ấy tò mò, bên ngoài chỗ lớp túi cô may thêm,
Mộc Ân khoét hai lỗ thủng vừa đủ cho hai con mắt nhìn ra.
Vì vậy, tuy là cô không lấy người giấy ra, Trần Uyển Di vẫn có thể nhìn thấy được, bao gồm hình ảnh trong đoạn video giám sát.
“Thẩm Bạch Oánh khẳng định là bị ám vào người, nếu không thì sẽ không thể có sức lực mạnh như vậy.”
Trần Uyển Di lấy tay giấy chống cằm, như cụ già nói: “Âm khí và oán
khí ở Thẩm gia quá nặng, có quỷ thì cũng là lệ quỷ ác quỷ, Ân Ân à, một
mình em đi lên lầu lâu như vậy, cũng không gặp ma, có phải có chút kỳ lạ hay không?”
Nghe cô ấy nói đến điều này Mộc Ân cũng thấy rất không bình thường.
Trước đây, những nơi có oán khí, cô đều trốn không thoát những con ma quấn lấy cô vì âm khí trên người.
Thẩm gia có oán khí nặng nề như thế, cô đã rời xa Lục Phong Miên gần một giờ, ngay cả một con ma cũng chưa thấy.
Xảy ra sự việc khác thường, đây không phải là dấu hiệu tốt.
“Chị cảm thấy con ma kia đang ở chỗ nào? Nó đã giết hai người, còn có thể giết người tiếp không?” Mộc Ân dùng tay chọc chọc người giấy.
Trần Uyển Di bị chọc một cái lảo đảo, mất đi khí chất đại thần kiêu
ngạo vừa rồi của mình, tức giận giậm chân nhìn cô nói: “Không được chọc
lung tung.”
“Được được được, em không chọc.” Mộc Ân nằm bò trên bàn: “Vậy chị cảm thấy, con ma kia có xuất hiện nữa không?”
“Không phải chị đã nói sao, một khi ma giết người, sẽ không thể được
đầu thai, cho đến khi nó giết sạch những người nó muốn giết, chấp niệm
tiêu biến, sau đó sẽ hồn phi phách tán.”
Trần Uyển Di tiếp tục suy tư: “Con ma đã giết hai người liên tiếp, có thể thấy được nó rất liều lĩnh, Thẩm gia oán khí nặng như vậy, chứng
minh nó nhất định còn ở quanh đây, nó không xuất hiện, có thể đêm nay sẽ còn có thêm người chết.”
Mộc Ân âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới mọi việc lại có thể nghiêm
trọng như vậy hỏi: “Vậy nó chỉ giết người của Thẩm gia? Nó còn có thể
giết ai khác không?”
“Cái này khó nói.” Trần Uyển Di nói tiếp: “Lòng người khó đoán, tâm
con ma cũng khó lường, nó có khả năng ám vào người khác giết người, thì
giết người theo tâm tình mà thôi, cũng có thể chỉ giết người từng hại
nó, cũng có thể người nào cũng giết.”
Cô ấy dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà em yên tâm, quân gia nhất
định là không có nguy hiểm gì, ma quỷ có lợi hại đến thế nào cũng không
dám tiếp cận, nếu em sợ thì đi bên cạnh cậu ta.”
“Nhưng mà còn anh em, chị Thanh Thanh, em cũng không thể chỉ lo cho bản thân.” Mộc Ân lắc lắc đầu: “Như vậy không được.”
Trần Uyển Di ưỡn bộ ngực nhỏ nói: “Chị biết làm bùa hộ mệnh, tý nữa
em dùng máu của quân gia vẽ hai cái, đưa cho Thẩm Thanh Thanh mang theo
bên người, hồn ma sẽ không dám tiếp cận.”
“Uyển Di, chị thật lợi hại, cái gì cũng biết.” Mộc Ân yêu thương vuốt ve người giấy một chút, vui mừng nói: “Như vậy thì em yên tâm rồi.”
“Hắc hắc.” Trần Uyển Di nở nụ cười ngốc nghếch: “Cái đó, Ân Ân…….Nếu
chị đã giúp em một chuyện lớn như vậy rồi, có phải em cũng nên giúp chị
không?”
“……….” Mộc Ân
Tại sao cô cảm thấy, nụ cười này có chút xấu xa vậy?
“Là như thế này ……….” Trần Uyển Di õng ẹo lắc qua lắc lại: “Chị không thích dương khí trên người quân gia, buổi tối cũng không thể ngủ bên
cạnh em, nếu hôm nay chúng ta phải ở lại Thẩm gia, không bằng em đưa chị đến chỗ người khác, để cho chị ngủ bên cạnh người khác?”
Trong lòng Mộc Ân đã có suy đoán, nhưng nhất quyết không nói ra ý muốn của Trần Uyển Di: “Người khác? Quản gia Lưu?”
“Chị mới không cần ngủ bên cạnh lão già đó!” Trần Uyển Di một tay chống nạnh: “Chị muốn ngủ cùng với tiểu Như Uyên!!”
“……….” Mộc Ân. Qủa nhiên.
Lúc trước cô suy nghĩ, bây giờ ở Thẩm gia, ngoại trừ Lục Phong Miên,
người đẹp trai nhất chính là anh cô, quả nhiên con ma mê trai này sẽ đưa ra yêu cầu đó.
“Trước đây không biết anh trai em lại đẹp như vậy, dịu dàng ấm áp,
chính là kiểu người chị thích.” Trần Uyển Di xấu hổ che mặt: “Ây, làm
sao bây giờ, chị giống như là vừa gặp đã yêu.”
“……….” Mộc Ân, là ai đã nói thích một người nghiêm túc như quân gia nhỉ?
Người này đã chết được hai trăm năm cũng không thể khống chế được sự mê trai của bản thân!!
“Có chị ở bên cạnh tiểu Như Uyên, em sẽ tiết kiệm được bùa hộ mệnh,
chị sẽ bảo vệ tiểu Như Uyên.” Trần Uyển Di nhảy lên, quát: “Cho chị đi
đi, cho chị đi đi mà.”
“Xuỵt, chị nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy!” Mộc Ân đặt ngón trỏ ở bên môi.
“Chị muốn đi, chị muốn đi!” Trần Uyển Di đè thấp âm thanh kêu.
Mộc Ân bất đắc dĩ nhìn cô ấy một lúc, chịu không nổi gật gật đầu: “Được rồi, được rồi đừng ồn, em cho chị đi.”
“Vậy em nhớ nhắc tiểu Như Uyên dịu dàng một chút nhé, người ta không
thích thô bạo………” Trần Uyển Di đá đá cái chân ngắn ở trên bàn.
“…………” Mộc Ân, con ma này thật sự là tiểu yêu tinh!
Thật ra chuyện ngủ cùng Lâm Như Uyên, cho dù cô không đồng ý, chính
bản thân Trần Uyển Di có thể tự hành động, cũng có thể lén lén đi.
Chỉ là cô sợ anh trai phát hiện ra Trần Uyển Di, có thêm một người
giấy không rõ lai lịch, Lâm Như Uyên nếu xé hoặc đốt —— thì người giấy
bị hao tổn, hồn phách cũng bị hao tổn theo.