Edit: Xiaoxi Gua
“…” Mộc Ân.
Không biết tại sao, những loại trò chơi thông linh như thế này, ở độ tuổi của cô dường như rất được hoan nghênh.
Cái gì bút tiên đĩa tiên, trò chơi vỗ lưng, nếu như chưa từng thử thì không phải là học sinh.
Kiếp trước cô đã từng bị bạn học lôi kéo tham dự một lần, kết thúc không hề vui vẻ, cảm thấy nhàm chán hơn bất cứ điều gì.
Gần đây quen biết Trần Uyển Di cô mới biết được, những trò chơi thông linh kia, không phải có thể tùy tiện chơi.
Mặc dù tỉ lệ gọi được quỷ hồn rất thấp, nhưng không phải tuyệt đối
không có khả năng, đặc biệt là những nơi tích tụ âm khí, cơ thể ốm yếu
âm khí nặng, dễ dàng bị nhập vào người.
Tòa nhà này, âm khí oán khí nặng như vậy, Thẩm Bạch Oánh thế mà còn
dám tìm đường chết, đi chơi loại trò chơi này, chắc hẳn cuộc sống ngày
thường nhàm chán quá.
“Lăn đi!” Trong màn hình, Thẩm Bạch Oánh hung hăng hất cô gái đang
lôi kéo mình ra, quay đầu oán độc trừng cô người hầu một chút: “Đừng cho là tôi không biết cô là thứ hàng gì!”
Cô gái kia hiển nhiên bị cô ta hù dọa, rụt lại mấy bước không dám tiếp tục nói cái gì.
Một cô gái khác cũng im bặt.
Thẩm Bạch Oánh hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
“Tiểu tiểu thư trực tiếp đi lầu ba, đến phòng của Gia Minh thiếu gia.” Quản gia tắt video, ngay sau đó lại ấn mở một cái khác.
Lần này góc độ có chênh lệch chút ít, nhưng cũng được rõ ràng, sau
khi Thẩm Bạch Oánh lên lầu, dừng ở trước cửa gian phòng thứ nhất, bắt
đầu gõ cửa.
Lực đập cửa cực lớn, không hề bị gián đoạn, tiếng đập dồn dập khiến cho người ta nghe đã cảm thấy rất không thoải mái.
Người trong phòng hiển nhiên cũng bị quấy nhiễu không nhẹ, rất nhanh đi tới mở cửa ra.
“Gõ gõ gõ, gõ cái gì gõ! Em gõ mạnh như vậy làm gì!”
Người thiếu niên kia, mười bảy mười tám tuổi, mặt mày giống Thẩm Bạch Oánh đến mấy phần.
Cậu ta dường như trời sinh tính cách vội vàng hấp tấp, nhìn thấy
người gõ cửa chính là thẩm Bạch Oánh, thì vẫn trưng ra bộ mặt thối: “Hơn nửa đêm, gõ cửa là muốn bị ăn đòn hả?”
“Có chuyện muốn nói với anh.” Thẩm Bạch Oánh đưa tay đẩy hắn một cái trở về phòng, sau đó đi theo vào, đóng cửa lại.
Hành lang lại yên tĩnh.
Quản gia lại lướt nhanh video qua hai mươi phút, Thẩm Bạch Oánh từ trong phòng ra, mặt không biểu cảm rời khỏi lầu ba.
“Sau khi tiểu tiểu thư rời lầu ba, đến phòng bếp lầu một cầm một con
dao, lại trở lại lầu hai, đi vào phòng phu nhân.” Quản gia một mặt ngưng trọng tắt video, mở ra cái thứ ba.
Trên màn hình, Thẩm Bạch Oánh vẫn ánh mắt trống rỗng như cũ, mặt
không biểu cảm, cô ta cầm con dao lấy từ phòng bếp, đến phòng Thẩm phu
nhân gõ cửa.
Cửa được mở ra, Thẩm phu nhân mặc đồ ngủ, thấy cô ta nên có mấy phần
kinh ngạc, cũng không đợi bà ấy hỏi một câu, liền bị Thẩm Bạch Oánh đẩy
vào gian phòng.
Lần này Thẩm Bạch Oánh không đóng cửa, trực tiếp bịt miệng Thẩm phu nhân, cắm một đao vào phần bụng bà ta.
Cô ta cũng bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dáng người gầy, cũng
không cao, nhưng không biết vì sao lại có sức lực kinh người như vậy.
Thẩm phu nhân liều mạng giãy dụa, nhưng không có lực phản kháng, bị che miệng, không phát ra được tiếng nào.
Thẩm Bạch Oánh từng đao đâm vào phần bụng bà ấy.
Thảm ở hành lang, quần áo trên người, rất nhanh tất cả đều biến thành màu đỏ.
Trên mặt cô ta rốt cục cũng có biểu cảm, đó là ý cười vui sướng, hưng phấn.
Trong dạ dày Mộc Ân một trận cuồn cuộn, nhịn không được che miệng
lại, cuối cùng cũng biết vì sao Thẩm Thanh Thanh lại bị hù đến hôn mê.
Cảnh tượng doạ người như vậy, nếu là người nào có trái tim bệnh nhìn thấy, trực tiếp bị hù chết cũng nên.
Nhưng mà đặc sắc còn ở phía sau nữa….