Đi tới cửa phòng trước, chưa kịp đẩy thì cửa đã tự mở trước một bước, Thẩm Thanh Thanh từ bên trong đi ra.
Cả người cô mặc một bộ đồ màu trắng, hốc mắt ửng hồng như vừa mới
khóc, nhìn có mấy phần đáng thương, lại không có dáng vẻ như ngời có tâm cơ sâu nặng.
Khác xa với những gì Mộc Ân tưởng tượng, đến nỗi cô phải ngơ ra mất vài giây.
Mà Thẩm Thanh Thanh thấy Lục Phong Miên, vẻ bi thương đã biến thành kích động, tiến đến kéo tay của Lục Phong Miên: “Anh Miên.”
Mộc Ân biết Lục Phong Miên chán ghét việc người ngoài chạm vào anh,
cô nghĩ anh sẽ hất ra, nhưng không ngờ Lục Phong Miên nắm lại tay của
Thẩm Thanh Thanh, tay kia nhẹ nhàng chạm lên trán cô: “Thanh Thanh, trên trán làm sao lại bị thương?”
Mộc Ân để ý nơi thái dương có chỗ bị tím bầm, nhìn qua hình như là vì va chạm mà bị thương.
Trong tình huống hỗn loạn như thế này, Lục Phong Miên vẫn chú ý đến
viết thương của cô ấy đầu tiên, có thể thấy anh quan tâm cô ấy đến mức
nào.
Cô bỗng nhiên cảm giác như có gì nghẹn trước ngực, buồn bực đến phát hoảng.
“Em không sao, chỉ là va phải cái bàn mà thôi.” Thẩm Thanh Thanh khịt mũi một cái, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Anh Miên, mẹ đã mất, Bạch
Oánh cũng mất rồi.”
“Anh biết, Lão Phó đã nói cho anh biết.” Lục Phong Miên trấn an rồi
kéo tay cô ấy, quay đầu hỏi quản gia: “Thanh Thanh bị thương, sao không
băng bó cho em ấy?”
“…Là tôi sơ ý, tôi đi tìm bác sĩ ngay.” Quản gia nói.
“Anh Miên, chuyện này không liên quan tới bác Lưu, trong nhà đang lộn xộn, bản thân em không thể quản được nữa rồi.” Thẩm Thanh Thanh thở
dài.
Lục Phong Miên liếc nhìn những người hầu bận rộn nhưng không có lấy
một người đáng tin ở Thẩm gia, cau mày: “Chuyện thành ra như thế này,
Thẩm Kế đi đâu mất rồi?”
“Cha nghĩ cái chết của mẹ và Bạch Oánh có chỗ bất thường nên đã đến mời anh Giang Sầu rồi.” Thẩm Thanh Thanh nói.
Người nhà Thẩm gia, Mộc Ân tuy không biết, nhưng Lục Giang Sầu thì cô biết.
Đó là trưởng nam nhà họ Lục, lớn hơn Lục Phong Miên mười tuổi, là thầy phong thủy rất nổi tiếng ở Thủ Đô, cực kì khó mời.
Quan hệ giữa Lục Phong Miên và người anh này không tốt mấy, giữa Lục
Giang Sầu và Lục Thanh Tửu cũng vậy, vì thế nên rất ít khi về nhà, Mộc
Ân chỉ là nghe nói, chưa thấy người thật bao giờ.
Thẩm gia gặp chuyện không may, Thẩm Kế không đi tìm cảnh sát điều
tra, lại đi tìm thầy phong thủy, hiển nhiên là đã phát hiện ra chuyện
gì.
Nhưng bây giờ Mộc Ân không có tâm tình gì để mổ xẻ ra phân tích.
Từ sau khi lên lầu gặp phải Thẩm Thanh Thanh, Lục Phong Miên rất quan tâm, quan tâm đến nỗi phớt lờ cả cô.
Cô chưa từng thấy anh đối tốt với người nào như thế cả, Mộc Ân cảm thấy ủy khuất.
Nhưng Thẩm Thanh Thanh bất ngờ mất đi hai người thân như thế, cô không thể ngăn Lục Phong Miên an ủi được.
“Anh Miên, người này là…” Thẩm Thanh Thanh đắm chìm trong bi thương biết bao nhiêu, cuối cùng cũng để ý đến cô.
Mộc Ân nói trước Lục Phong Miên, tiến đến nắm tay Thẩm Thanh Thanh,
cười tự giới thiệu: “Lâm Mộc Ân, rất vui được gặp chị Thanh Thanh.”
“…Xin chào.” Thẩm Thanh Thanh có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lục Phong Miên: “Cô ấy là…”
Lục Phong Miên lắc đầu.
Câu nói tiếp theo của Thẩm Thanh Thanh đều nuốt vào, nhìn Mộc Ân cười một cái: “Hóa ra em là Mộc Ân, gọi Thanh Thanh là được rồi, người nhà
đều gọi chị như thế.”
Mộc Ân cười đáp lại, rồi Thẩm Thanh Thanh kéo cô vào phòng.
Căn phòng rất rộng, bên ngoài là phòng tiếp khách nhỏ, vật dụng trong nhà và các thiết bị được lắp đặt theo phong cách đối xứng, có hai chiếc ghế tre, một dài và một ngắn.
Mộc Ân nhìn chiếc ghế tre dài chỉ đủ chỗ để chứa hai người, kéo Thẩm Thanh Thanh đến đó ngồi chung.
Một Lục Phong Miên bị ‘cô lập’ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hỏi:
“Thanh Thanh, nghe lão Phó nói rằng thi thể là do em phát hiện đầu tiên, Thẩm Kế tại sao lại đi mời Lục Giang Sầu? Là ông ta thấy có gì đó không sạch sẽ, hay là em cảm thấy?”