Trở lại nhà họ Lâm, đưa thi thể trở vào trong quan tài một cách im lặng không tiếng động, từ đầu đến cuối không quấy rầy đến ai.
Mộc Ân đưa Trình Bách Lý và mấy người bọn họ ra ngoài, lại đưa thêm cho bốn người vận chuyển thi thể chút tiền.
Quay lại tầng hai, cô đi nhẹ bước chân sợ làm Lục Phong Miên tỉnh, đi đến trước cửa phòng nghe thấy tiếng khóc đáng thương của Lâm Hạ truyền
ra từ bên trong.
“Chú Lục, cháu cũng không yêu cầu chú cưới cháu, cũng không cần chú phải chịu trách nhiệm, chỉ cần tối nay …….”
Chỉ cần tối nay?
Mộc Ân nghe câu này kiểu gì cũng thấy có chút ám muội, thậm chí không muốn ở bên ngoài nghe thêm hai câu đã đẩy cửa chạy vọt vào.
Trong phòng, Lục Phong Miên ngồi trên giường, Lâm Hạ đứng trước cửa,
áo ngủ quyến rũ mặc trên người vừa rơi trên mặt đất, thân thể của cô ta
bày ra dưới ánh đèn không sót một thứ gì.
Mộc Ân vừa thấy đã nóng nảy, đi lên dùng tay che mắt Lục Phong Miên.
“Ân Ân.” Tầm mắt bị che, Lục Phong Miên hơi hơi nhíu mày, cầm cổ tay cô.
“Chú không được nhìn!” Mộc Ân thở hổn hển, giận dữ quát: “Cháu buông tay chú cũng không được mở mắt! Không được xem!”
“Tôi…” Lục Phong Miên muốn nói gì đó, sau lại chợt nhớ đến cái gì, khóe môi hơi cong lên, nói: “Được, tôi không nhìn.”
Lúc này Mộc Ân mới yên tâm, dặn tiếp một lần “Không được phép
nhìn”,chậm rãi bỏ tay xuống đồng thời cúi người nhìn thấy hai mắt Lục
Phong Miên nhắm chặt, xác định chú ấy đã nghe lời, mới hoàn toàn bỏ tay.
Cô xoay người liếc nhìn Lâm Hạ: “Còn không mặc quần áo vào rồi cút đi.”
Toàn thân Lâm Hạ trần trụi, quần áo rơi xuống đất, làn da phơi bày trong không khí lạnh, nhìn cô với đôi mắt vô cùng thù hận.
Chỉ thấy cô ta chậm rãi cúi xuống, cầm áo ngủ mặc lại, không nhanh không chậm xoay người rời đi.
Mộc Ân bước nhanh theo ra ngoài, đi đến hành lang gọi cô ta lại
“Lâm Hạ.”
Lâm Hạ quay người nhìn vào ánh mắt sắc bén của cô.
“Chú Lục và tôi đã ở bên nhau, về sau chị không cần đi quyến rũ chú ấy.” Mộc Ân tuyên bố chủ quyền.
“Ở bên nhau.” Lâm Hạ giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười,
giọng điệu tràn đầy khinh thường: “Lâm Mộc Ân, cô ngu xuẩn đến mức nào
mới cho rằng cô có thể có được người đàn ông như Lục Phong Miên? Cô có
điểm nào xứng đôi với anh ấy.”
“Vậy chị ngu đến mức nào mới cảm thấy có một phần vạn khả năng chú
Lục sẽ thích một người phụ nữ như chị.” Mộc Ân mặt không đổi sắc hỏi
lại.
“………..” Lâm Hạ nghẹn một bụng.
“Tôi không thông minh, bằng không trước kia cũng không bị chị lừa,
người chú Lục thích là tôi, chị có thể làm gì?” Mộc Ân đắc ý nhướn đuôi
lông mày.
Ở kiếp trước có thể cô sẽ bị những lời nói này của Lâm Hạ nói trúng tâm sự, nhưng bây giờ sẽ không.
Qủa thực Lục Phong Miên rất ưu tú, nhưng cô có thể có được Lục Phong
Miên hay không, Lục Phong Miên có yêu cô không, thì cô sẽ để tâm quan
sát, dùng thời gian đi chứng minh chứ không phải là mấy câu châm ngòi
của Lâm Hạ.
Cô nói: “Đừng nói là có tôi, ngay cả không có tôi chú Lục cũng sẽ
không thích chị, sau này không cần phải tự rước lấy nhục đi quyến rũ chú ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí với chị.”
“Không khách khí?” Lâm Hạ tiến lên từng bước, nghiêng người đến trước mặt cô: “Lâm Mộc Ân, cô có năng lực gì mà không khách khí với tôi? Nếu
không phải là có Lục Phong Miên, cô là cái thá gì?”
“Tôi chính là dựa vào chú Lục thì thế nào?” Mộc Ân không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại: “Cô có bản lĩnh thì đi tìm người khác dựa đi?”
“Cô nghĩ tôi không tìm thấy?” Lâm Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói cho cô biết, ngày tháng tốt đẹp của cô không còn lâu đâu?”
“Nói năng hùng hồn chẳng qua là không bằng tôi mà thôi.” Mộc Ân nhún nhún vai.
Lâm Hạ không nói gì nữa, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh quay xoay người rời đi.