Bên trong núi sâu, ánh trăng như gột rửa.
Thân hình mỏng manh của Trần Uyển Di đứng trên bụi cỏ đuôi chó, nhìn về phía xa, liên tục gọi: “Ân Ân ——-”
Nhưng mà trả lời cô ấy chỉ có tiếng gió đêm thổi vù vù.
Thân thể cô bị gió thổi bay, lắc lư chao đảo thảm hại, thoạt nhìn giống như tờ giấy run rẩy trong gió.
Ân Ân nhất định là sợ quân gia phát hiện nên mới không lập tức quay lại đây tìm mình.
Trần Uyển Di tự an ủi bản thân, nghĩ sau khi trải qua việc này, Mộc
Ân nhất định cảm động đến rơi nước mắt, xin gì được nấy, nghĩ đến cảnh
tượng một đống đồ ăn ngon đang vẫy tay với mình …
Lại không biết lúc này Mộc Ân đã đi vào nhà Lâm Hạ.
Khi hai người đến, Lâm Hạ đang ở phòng khách lầu 1, cùng với hai người đàn ông mặc âu phục, chắc là bạn bè làm ăn của Lâm Dịch.
Thi thể của Lâm Dịch được mang trở về đặt trong quan tài giữa phòng
khách, mở nắp quan tài ra, bên trong tự có khí lạnh, không phải lo lắng
thi thể thối rữa.
“Chú Lục……” Lâm Hạ vừa nhìn thấy Lục Phong Miên thì không quan tâm
đến hai người khách đang ngồi, đôi mắt đỏ bừng đi về phía Lục Phong
Miên: “Cháu không nghĩ là chú sẽ đến.”
“Ân Ân biết Lâm Dịch gặp chuyện không may nên đến xem một chút.” Lục Phong Miên nói.
“………” Vẻ mặt cảm động trên mặt Lâm Hạ cứng đờ trong nháy mắt, thay thế bằng sự xấu hổ vì tự mình đa tình.
Mộc Ân nhìn cảm thấy rất buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn hỏi: “Chị Hạ, sao chú Hai đột nhiên lại xảy ra chuyện?”
“Không biết, cảnh sát nói là do ngôi nhà kia đã quá cũ rồi, khí gas
bị rò rỉ gây ra vụ nổ.” Lâm Hạ trả lời qua loa, vẻ mặt lấy lòng nhìn về
phía Lục Phong Miên: “Chú Lục, chú có muốn qua nhìn một chút không?”
“Xác chết có thể rất đáng sợ, có muốn qua xem không?” Lục Phong Miên nhìn về phía Mộc Ân.
Mộc Ân gật đầu.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều ma quỷ đáng sợ, xác chết đã là cái gì, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì Lục Phong Miên đã suy nghĩ cho cô.
Người này, nếu không nghĩ đến những lúc giận dỗi thì thật đúng là muốn làm cho người ta hôn nhẹ một cái.
Hai người đi đến chỗ quan tài, nhìn thấy thi thể của Lâm Dịch vẫn tốt hơn tưởng tượng một chút.
Tuy là cả người đều bị cháy thành màu đen nhưng cũng may trên mặt
không bị phá hủy nghiêm trọng, vẫn có thể dễ dàng nhận ra đây là Lâm
Dịch.
Mộc Ân vốn dĩ lo lắng nếu như Lâm Dịch bị lửa thiêu hoàn toàn thay
đổi, làm thế nào để đưa cho ma nữ, cho dù đưa thi thể qua —– ma nữ không quen biết cũng vô dụng.
Sau khi xem xong mới hoàn toàn yên tâm, quay sang hỏi Lâm Hạ: “Chị Hạ định bao giờ sẽ an táng.”
Lâm Hạ đang ở bên người Lục Phong Miên khóc lóc như mưa, nghe vậy hít hít mũi nói: “Sáng sớm ngày kia.”
Mộc Ân suy nghĩ gật đầu nói: “Vậy đêm mai em đến đây ở, sáng sớm ngày kia dậy sớm một chút gúp chị sắp xếp mọi việc, vừa đi hỏa táng vừa đi
xây mộ chắc sẽ rất nhiều việc.”
“Được.” Lâm Hạ hai mắt lưng tròng nhìn Lục Phong Miên: “Chú Lục có phải cũng đến cùng không?”
“Được.” Lục Phong Miên đồng ý.
Lâm Hạ thụ sủng nhược kinh *, trong mắt đều là vui vẻ: “Cảm ơn chú
Lục, cháu là một đứa bé còn chưa hiểu sự đời, có rất nhiều chuyện không
hiểu, có chú ở đây cháu rất yên tâm ……”
(*) Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Lúc đi về đã thay chiếc xe mới, vẫn là Phó Dũng lái như mọi khi.
Mộc Ân ngồi ở đằng sau thoải mái tựa vào trong ngực Lục Phong Miên,
trong lòng suy nghĩ tìm cách ngày mai làm thế nào để chuyển thi thể Lâm
Dịch ra khỏi biệt thự.
Cô nhất định phải biết ai là người đã giết chết cha mẹ, người sống không còn, thi thể cũng được.
Chuyện này có thể cần đến Trình Bách Lý giúp đỡ, dùng tiên thuê mấy
người có kinh nghiệm chuyển thi thể người, nhân lúc Lâm Hạ ngủ mang ra
bên ngoài, chờ xong mọi việc sẽ mang trở về.
Còn muốn hỏi một chút Trần Uyển …… “Uyển Di!!”
Mộc Ân cuối cùng cũng nhớ ra mình quên cái gì kêu lên: “Dừng xe! Bác Phó dừng xe.”