“Tôi nói cho cô biết, nếu Ân Ân xảy chuyện gì, tôi sẽ đi tìm thầy
phong thủy lợi hại nhất đến đây, làm cho cô hồn phi phách tán!”
Lúc Mộc Ân tỉnh dậy, thân thể nho nhỏ của Trần Uyển Di đang đứng trên đỉnh đầu cô, thuần thục xoa eo, đang la hét với hai ma nữ một lớn một
nhỏ.
Được người giấy dùng thân thể che chở, Mộc Ân cảm thấy ấm áp, chống tay lên sàn nhà ngồi dậy, nói: “Uyển Di, em không sao.”
“Ân Ân!” Trần Uyển Di ngạc nhiên quay đầu, chân ngắn bằng giấy đứng
trên mặt đất chạy đến trước mặt cô từng bước nhỏ: “Cuối cùng em cũng
tỉnh, đột nhiên em ngất xỉu, làm chị sợ muốn chết.”
“Em không có chuyện gì, là cô ấy muốn cho em nhìn thấy hình ảnh trước khi cô ấy chết.”
Mộc Ân nói xong nhìn về phía ma nữ đang đứng cạnh đàn dương cầm, ánh
mắt sắc bén thêm vài phần: “Cô nói cô biết tiên sinh thường liên lạc với Lâm Dịch? Người đó là ai?”
“Muốn biết?” Ma nữ cười lạnh, tóc dài không gió tự bay: “Mang Lâm Dịch lại đây, tôi sẽ trả lời vấn đề của cô.”
Nơi từng giết người, Lâm Dịch sẽ không dễ dàng đặt chân đến, muốn mang ông ta tới nơi này hơi khó.
Nhưng để điều tra rõ cái chết của cha mẹ, dù có khó bao nhiêu Mộc Ân cũng đồng ý: “Tôi đồng ý với cô.”
“Phải vào lúc trăng tròn tối ngày 15.” Ma nữ lại nói.
“Được.” Mộc Ân gật đầu đồng ý, mang người giấy nhỏ đang cầm ở lòng bàn tay để lên trên đầu vai, cùng nhau xuống lầu.
Ma nữ đạt được mong muốn, tất nhiên là sẽ không ngăn cô.
Âm khí cùng oán khí của ngôi biệt thự này quá nặng, lại thêm lúc nãy
âm khí của ma nữ xâm nhập vào trong cơ thể, làm cho Mộc Ân cảm giác
không đủ sức lực chống đỡ.
Cô đi chưa được bao xa đã thấy mệt không chịu nổi, cố gắng đi đến cửa chính, trên trán đổ không ít mồ hôi, bước chân ngày càng nhẹ.
“Ân Ân, em không sao chứ?” Âm thanh của Trần Uyển Di vang ở bên tai, người giấy dùng tay sờ lên mặt cô.
Biết cô ấy lo lắng cho mình, Mộc Ân nghĩ thầm một câu, thật sự không
còn sức lực, miễn cưỡng mở cửa ra, bước chân thoáng một cái, trực tiếp
ngất xỉu.
Lúc ngã xuống đất, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Trình Bách Lý chạy về phía cô…
……
Quân khu cấm địa, một chiếc xe việt dã chậm rãi chạy ra khỏi cửa chính có thủ vệ canh gác nghiêm ngặc, dừng ở ven đường.
“Thủ trưởng…” Một binh sĩ từ phòng thư chạy ra, trong tay cầm chuyển
phát nhanh, tiến lên cung kính cúi chào: “Mới vừa rồi có người gửi văn
kiện này cho ngài, đã quét kiểm tra, không có nguy hiểm.”
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Lục Phong Miên, anh duỗi tay cầm phong thư, nói: “Đi thôi.”
“Vâng.” Binh lính lại cúi chào theo nghi thức quân đội, xoay người chạy đi.
Lục Phong Miên nhìn chằm chằm bóng dáng ánh ta, như có điều suy tư, nghĩ, nếu Mộc Ân thấy đám cấp dưới này, chắc sẽ thích.
Cô ấy thích những thứ ngăn nắp chỉnh tề, cũng từng muốn nhìn anh duyệt binh, còn nói muốn bồi anh cùng làm nhiệm vụ…
Đáng tiếc những chuyện này, chỉ có một mình anh nhớ rõ.
Tay lật phong thư, Lục Phong Miên mở sợi dây màu đỏ, bên trong lộ ra một xấp ảnh chụp.
Anh lấy ra, tấm đầu tiên là Mộc Ân đang nằm trong lòng một thiếu niên.
Ánh mặt trời chiếu lên bãi cỏ, hai người ở bên nhau, nhìn như vô cùng thân mật, chỉ cần thiếu niên hơi cúi thấp đầu một chút, là có thể hôn
lên mặt Mộc Ân.
Lục Phong Miên nhìn chằm chằm, năm ngón tay gắt gao nắm chặt, bất tri bất giác phong thư trong tay nhăn thành một nhúm.
Phó Dũng lái xe ở phía trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy,
không khỏi kinh hãi, cẩn thận hỏi: “Không biết là ai gửi phong thư này
cho Lục gia?”
“Người vô vị.” Lục Phong Miên lạnh lùng nói, sắc mặt cũng không tốt
hơn chút nào, nhìn chằm chằm tấm ảnh bất động, ánh mắt âm trầm như muốn
đốt luôn ảnh chụp.