“Vậy…” Lục Phong Miên hiếm khi dừng một chút, khối băng vạn năm trên
mặt tan đi chỉ còn lại sự dịu dàng: “Muốn nghe kể chuyện không?”
“……” Mộc Ân. Ơ?
“Muốn nghe không?” Lục Phong Miên hỏi lại lần nữa.
Anh đang nhìn cô, nghiêm túc chờ câu trả lời.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Mộc Ân cảm thấy nếu mình trả lời không đồng ý, quả thực là táng tận lương tâm.
Mấy ngày hôm trước cô sợ gặp ma, tối nào cũng dính lấy Lục Phong
Miên, chú ấy cũng không ghét bỏ cô, hơn nữa còn không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn làm gì cô.
Bây giờ chỉ muốn kể chuyện cho mình nghe, làm sao có thể không đồng ý được.
“Vâng ạ, chú Lục kể chuyện là hay nhất.” Khuôn mặt cười ngọt ngào
vuốt mông ngựa* trước, nói xong lập tức quay người chạy đi: “Cháu đến
thư phòng lấy sách cho chú.”
*”Vuốt mông ngựa”: Nịnh nọt, lấy lòng.
……
Một lúc sau, Mộc Ân cầm cuốn truyện thiếu nhi trở lại, phát hiện Lục
Phong Miên đã tắt đèn trong phòng, chỉ còn chiếc đèn bàn nhỏ ở trên đầu
giường.
Tỏa ra ánh sáng ấm áp, rất có không khí kể chuyện.
Cô cởi giày leo lên giường đưa sách cho Lục Phong Miên, hai người mỗi người chiếm một bên, dựa vào đầu giường, một người kể chuyện một người
nghe.
Mộc Ân lăn lộn cả ngày đã có chút mệt mỏi, mới nghe được một nửa câu chuyện thứ nhất đã bắt đầu buồn ngủ.
Cô gục đầu xuống, thỉnh thoảng đầu gật gật nhẹ, thỉnh thoảng biên độ
rất lớn, tự làm mình tỉnh rồi rầm rì hai tiếng xong lại bắt đầu mơ hồ.
Lục Phong Miên nhìn thấy, tốc độ kể chuyện dần chậm lại cho đến khi ngừng hẳn, nhịn không được vươn tay đỡ phía trước trán cô.
Mộc Ân lại gật đầu một cái thật mạnh, đụng phải lòng bàn tay anh, không vui hừ hừ, nhưng sau đó ngủ luôn ở tư thế này.
Lục Phong Miên cảm thấy trong lòng mềm đi, tay kia đỡ bả vai cô chậm rãi kéo người vào trong ngực.
Vật nhỏ dựa vào ngực anh, có lẽ cảm thấy thoải mái, tự mình tìm tư thế ngủ thiếp đi.
Nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào ngủ, hơn nữa trong lòng Mộc Ân có chuyện, nên cũng không ngủ quá sâu, nên rất nhanh đã tỉnh dậy.
Cô ngáp một cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy đường nét rõ ràng phía dưới quai hàm của Lục Phong Miên: “Chú Lục, chú vẫn chưa đi à.”
“Ừ.” Trên đầu truyền đến tiếng nói nặng nề của Lục Phong Miên.
Mộc Ân dần tỉnh táo lại, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức phát hiện đã 10h.
“Chú không buồn ngủ sao chú Lục?” Cô không dám trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, chỉ có thể dùng mấy câu quanh co uyển chuyển nói: “Sáng mai
không phải chú muốn đến quân khu sao? Nên về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong còn ngáp một cái: “Cháu cũng rất mệt.”
“Đi ngủ đi.” Lục Phong Miên để sách sang một bên, thuận tay tắt đèn trên đầu giường.
Cả phòng rơi vào bóng tối, Mộc Ân cảm giác có bàn tay duỗi về bên này ôm cô cùng nằm trên giường.
Cô bị cái tay kia ôm, trực tiếp nằm gọn trong ngực Lục Phong Miên.
Mùa hè hai người đều mặc quần áo mỏng. Lục Phong Miên mặc áo ngủ tơ
lụa rất mỏng, vải trên váy ngủ của cô lại càng ít, lộ ra cánh tay kề sát trên người Lục Phong Miên. Những chỗ được chạm qua đều trở nên rất
nóng.
“Lục…chú Lục” Đầu lưỡi Mộc Ân có phần không nghe theo sự sai khiến.
“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Lục Phong Miên truyền từ phía trên xuống.
Mộc Ân không dám ngẩng lên nhìn, run rẩy nói “Chú đêm nay… sao còn chưa đi?”
Lục Phong Miên không trả lời, im lặng chốc lát mới thấp giọng hỏi: “Em hy vọng tôi đi hay không?”
Khi nói chuyện, toàn bộ hơi thở bao trùm đỉnh đầu Mộc Ân, cô cảm thấy ngay cả đầu óc mình cũng không nghe theo sự sai khiến.
Trong không khí ngột ngạt đến nghẹt thở, cô nghẹn ra một câu: “Cháu cũng không biết.”
Lời vừa nói ra miệng cô biết mình liền xong đời, câu trả lời mập mờ
thế nào cũng được này nhất định giống khẩu phị tâm phi, Lục Phong Miên
khẳng định sẽ không rời đi.