Về sau Mộc Ân không còn nhắc lại chuyện Tiếu Tiếu và bố mẹ nữa, chỉ
nói một ít chuyện ngu ngốc và vui vẻ lúc còn bé, để Lâm Dịch buông lỏng
cảnh giác.
Giữa trưa, thừa dịp Lâm Dịch đến phòng bếp phân phó người làm chuẩn
bị cơm trưa, cô lấy cớ đi toilet, lấy người giấy từ trong túi xách ra.
“Ông ta nhất định có vấn đề.” Mộc Ân nói: “Cái chết của bố coi như
không phải ông ta làm, cũng nhất định không khỏi liên quan đến ông ta,
chỉ là phía sau màn không biết còn có ai?”
Trần Uyển Di từ trên tay cô nhảy đến trên vai, khịt mũi coi thường:
“Cái tên hói đầu kia chính là bố của Lâm Hạ tiểu hồ ly tinh hả, thật
đúng là cha nào con nấy, đều không phải thứ tốt lành gì.”
Mộc Ân nhìn thân thể mảnh khảnh của cô ấy đi tới đi lui trên vai
mình, chợt nảy ra suy nghĩ, hỏi: “Uyển Di, hồn phách chị có thể ở trong
tờ giấy này bao lâu?”
“Nếu như là bên cạnh em, bao lâu cũng được.” Người giấy duỗi tay giấy ra, thân thiết sờ lên khuôn mặt cô: “Có âm khí trên người em nuôi, chị
có thể ở trong giấy này đợi nha.”
“Vậy nếu như không ở bên cạnh em thì sao?” Mộc Ân lại hỏi.
“Nếu như không ở bên cạnh em, nhiều nhất là ba ngày đi, thời gian quá lâu hồn phách sẽ chịu không nổi, cần ra ngoài hấp thu một âm khí của
ánh trăng. “
Người giấy nói mãi, đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ quay đầu, vị trí cổ
giấy vặn vẹo thành một vòng: “Cái gì gọi là không ở bên cạnh em, em muốn đưa chị cho ai?”
Mộc Ân cũng thấy cô ấy vặn vèo mà đau giùm, đưa tay giúp cô ấy chỉnh
cơ thể giấy ngay ngắn lại, đè thấp thanh âm nói: “Em có một kế hoạch,
nếu như được chuyện, về sau chị muốn ăn cái gì em đều cho chị. “
Để Trần Uyển Di lưu lại Dịch gia, đêm đó cô trở về, Mộc Ân sớm đã lên giường, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến mang người về.
Nếu như người giấy bị hao tổn, hồn phách của Trần Uyển Di cũng sẽ
chịu tổn hại, mặc dù khả năng bị phát hiện rất thấp, cô cũng không muốn
để người giấy lại Dịch gia trong thời gian quá dài.
Đồng thời ngày mai cô còn muốn đi phòng đàn một chuyến, ma nữ kia rõ
ràng có quan hệ không ít với Lâm Dịch, có thể biết rất nhiều chuyện mà
người khác không biết.
Đang tự mình tính toán, cửa phòng mở ra, Lục Phong Miên từ bên ngoài đi vào.
Anh vừa tắm rửa, mặc bộ áo ngủ màu trắng, tóc vừa được thổi khô, có chút mềm mại lộn xộn.
“Chú Lục.” Mộc Ân ngồi thẳng.
Cô vừa nhìn thấy Lục Phong Miên liền căng thẳng không chịu được, thì
ra là sợ, trải qua tối hôm qua, giống như ngoại trừ sợ hãi, lại có một
chút cảm giác khác biệt nào đó.
Thế nhưng cô không thể nghĩ ra điều đó là gì, Lục Phong Miên liền đi tới bên cạnh cô, hỏi: “Đang viết gì?”
“Tùy tiện vẽ ạ.” Mộc Ân vuốt vuốt giấy trong tay, xuống giường ném vào thùng rác, hỏi: “Chú Lục chú tìm cháu có việc sao?”
“Không có việc gì.” Lục Phong Miên nói rồi ngồi xuống mép giường.
Mộc Ân nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đứng bên giường nửa
ngày mới có một vấn đề để hỏi: “Vết thương của chú Lục ra sao rồi ạ? Có
khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều.” Lục Phong Miên nói.
“Vậy…” Mộc Ân do dự một chút, lấy dũng khí hỏi: “Chú Lục, chú bị thương như thế nào vậy?”
Lục Phong Miên đã là thủ trưởng, mặc dù gây thù hằn rất nhiều, nhưng
Đế Đô là địa bàn của anh, cô thực sự rất khó tưởng tượng, ai lớn gan như vậy, dám động thủ trên đầu Thái Tuế.
Lục Phong Miên lại hiển nhiên không có ý định nhiều lời về vấn đề
này, nói câu: “Không có gì”, liền đưa tay đưa cô kéo đến trước mặt, hỏi: “Em định mấy giờ nghỉ ngơi?”
“Cháu…Bây giờ cháu muốn nghỉ ngơi.” Mộc Ân nói xong, cảm thấy lời này có chút giống là đang hạ lệnh đuổi khách, vội vàng bổ sung: “Là bởi vì
nhàm chán nên mới ngủ sớm, có chú Lục ở đây, thì cháu cũng không vội.”