Editor: Purple.
Beta: Xiaoxi Gua
Trần Uyển Di làm một con ma, không ăn được thức ăn ở trần gian.
Nhưng cô ấy vô cùng thèm, từ lúc Mộc Ân ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm, cô ấy đều không ngừng nuốt nước miếng.
Từ trong mắt cô ấy Mộc Ân nhìn ra được sự đáng thương, nhịn không
được hỏi: “Trước kia bọn em ăn cơm, chị cũng đều ở bên cạnh nhìn giống
như vậy sao?”
“Không.” Trần Uyển Di lắc đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa tôm hấp trên bàn: “Nhìn chằm chằm chị sẽ thấy thèm, lại không ăn được.”
“Vậy tại sao chị cứ nhìn chằm chằm em ăn làm gì?” Mộc Ân có chút bất đắc dĩ.
“Bởi vì em có thể nhìn thấy chị.” Trần Uyển Di nuốt nước miếng một
cái, “Chị đang chờ lương tâm em trỗi dậy, cúng cho chị chút hương hay đồ ăn vặt gì gì đó.”
Cúng chút đồ ăn vặt đối với Mộc Ân mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ
không tốn sức gì, cô sảng khoái khoát tay, nói: “Vậy chị dạy em cúng thế nào đi, một lát em sẽ đi cúng cho chị.”
“Em thật tốt.” Trần Uyển Di cười đến mắt đều nheo lại: “Cách cúng rất đơn giản, em chỉ cần mua đồ ăn chị thích, thắp ba nén hương, trong lòng nghĩ, trong miệng đọc tên cùng ngày tháng năm sinh của chị, chờ hương
cháy xong, chị có thể nhận được đồ vật em cúng rồi.”
“Đơn giản như vậy?” Mộc Ân gật gật đầu: “Được, chờ em ăn xong sẽ đi cúng cho chị.”
“Đúng là đơn giản, đáng tiếc lúc trước cũng không có ai có thể nhìn
thấy chị, chị chỉ có thể thèm.” Trần Uyển Di ủy khuất cúi đầu.
Cô ấy bày ra dáng vẻ như vậy, Mộc Ân ngượng ngùng ăn xong, dù sao
cũng đã thấy khá no, liền đứng dậy đi chuẩn bị đồ vật cúng bái.
Từ trong tủ lạnh cô tìm được ít trái cây và đồ ăn vặt Trần Uyển Di
muốn ăn, cầm ít đồ lặt vặt, đem theo lư hương, cắm hương, thấp giọng đọc tên cùng ngày tháng năm sinh của Trần Uyển Di.
“Ân Ân, em đúng là người tốt!” Trần Uyển Di mãn nguyện ngồi quỳ ở bên cạnh nhìn.
Mộc Ân cảm thấy cô ấy như vậy có chút đáng yêu, nói: “Đáng tiếc chị
không thể rời khỏi nơi này, không thì em có thể mang chị ra bên ngoài
nhìn môt chút.”
“Ai nói chị không thể rời khỏi nơi này?” Trần Uyển Di vừa nghe liền
đứng lên, hai mắt tỏa ánh sáng: “Em muốn mang chị đi ra ngoài chơi sao?
Được được!”
“Hôm trước không phải chị nói, bởi vì chị có chấp niệm, nên hồn phách không thể rời khỏi chỗ này sao?” Mộc Ân có chút nghi hoặc.
Theo cách nói của Trần Uyển Di, nguyên nhân có ma tồn tại đều bởi vì
họ có chấp niệm hoặc oán niệm, nên không chịu chuyển thế đầu thai, liền ở lại dương thế thành cô hồn.
Cũng bởi vì như thế, hồn ma không thể thoát khỏi chấp niệm – thì nơi này chính là chấp niệm của Trần Uyển Di.
“Hồn của chị không thể rời khỏi nơi này, nhưng nếu như chị có vật dẫn, liền có thể đi ra ngoài.” Trần Uyển Di lắc lắc tay áo.
“Vật dẫn?” Sắc mặt Mộc Ân biến đổi: “Chị sẽ không phải là muốn em tìm người sống nào đó giúp chị ám vào chứ? Khó mà làm được, không thể làm
tổn thương người vô tội.”
“…Nhìn chị giống người như vậy sao?” Trần Uyển Di tức giận liếc mắt
nhìn cô: “Nơi này từng có thầy phong thủy ở, từ chỗ hắn chị biết được
rất nhiều bí pháp âm dương, phương pháp dùng hồn phách lấy giấy làm vật
dẫn, chỉ cần dùng một ít máu trên đầu ngón tay của em viết lên giấy tên
cùng ngày tháng năm sinh của chị, hồn phách chị liền có thể bám vào, khi đó hồn phách chị không chịu hạn chế nữa, hẳn là có thể rời khỏi ngôi
biệt thự này.”
Không nghĩ tới còn có cách này, Mộc Ân tự đáy lòng bội phục: “Chị cũng biết nhiều thật.”
“Đó là đương nhiên, dù sao chị cũng đã làm ma được hơn một trăm năm.” Trần Uyển Di vô cùng tự hào ưỡn ngực, sau đó thật cẩn thận ngắm nhìn
cô, lại hỏi: “Vậy…Chị có thể thử một chút không?”
Cô ấy nhìn cô với vẻ mặt chờ mong, Mộc Ân tất nhiên là nói được, suy
nghĩ một chút nói: “Chốc lát em phải đi xử lý chút việc, như vậy đi,
buổi chiều được không? Chờ em trở lại sẽ mang chị ra ngoài.”
“Em muốn đi đâu?” Trần Uyển Di hỏi.
“Đi đến nhà của Lâm Hạ.” Mộc Ân không có dấu diếm.
Ngày đó Lâm Hạ có nói, khoảng ba ngày nữa Lâm Dịch sẽ trở về, vậy là ngày hôm nay rồi.
Cô thử đi thăm dò một chút, một là vì chuyện của ma nữ phòng đàn, hai là vì cha mẹ.