Edit: Xiaoxi Gua
Giây lát, cửa phòng mở ra, Thẩm Gia Lục từ bên trong ra, lúc nhìn thấy Linh Linh rõ ràng giật mình.
“Gia Lục.” Linh Linh nhào tới thân mật ôm cậu ta.
Thẩm Ga Lục ngưng lại, lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy hiểu ý, một tay bắt lấy eo của Linh Linh, mập mờ nhẹ nhàng bóp vò: “Sao vậy? Nhớ tiểu
thiếu gia?”
“Ừm…” Thân thể Linh Linh mềm mại thuận thế nằm vào trong ngực cậu ta, đầu ngón tay vẽ vòng trên ngực cậu ta trêu chọc khiến cậu ta thở hổn
hển.
Ánh mắt Thẩm Ga Lục tối sầm lại, ôm Linh Linh ngang lên, quay người vào phòng.
Phanh, cửa phòng đóng lại.
Cảnh tượng này kỳ thật đơn giản chính là tán tỉnh cùng ôm ấp yêu
thương, nhưng Mộc Ân lại cảm thấy tràn đầy cảm giác không hài hòa, Linh
Linh lúc đầu và về sau, có sự tương phản rất lớn.
Rõ ràng mới bắt đầu tư thế đi có chút cứng nhắc, sau đó lại là một cái nhăn mày một nụ cười tự nhiên như vậy.
Giống như đứa trẻ học đi, ban đầu có chút rã rời, nhưng học xong liền có thể đi rất nhanh.
Cũng giống học chạy xe đạp, lúc không biết thì xiêu xiêu vẹo vẹo, biết rồi liền đi nhanh như gió.
Càng giống là… vừa mới ám vào không thích ứng, nhưng sau đó rất nhanh liền sử dụng linh hoạt thân thể này…
Lục Phong Miên có lẽ cũng nghĩ đến điểm như cô, lại giống là phát
giác được cái gì, lúc Mộc Ân nghĩ những thứ này, quay đầu nhìn cô, đáy
mắt có chút thâm thúy phức tạp.
Mộc Ân cũng không biết nên nói cái gì, hoặc là giải thích, nhưng chỉ cười cười với anh.
“Thằng nhóc này mới bao lớn, háo sắc như vậy, cũng không sợ thân thể
bị móc sạch.” Lâm Như Uyên không tán đồng lắc đầu, hừ một tiếng.
Thẩm Thanh Thanh cũng thở dài, không bình luận.
Lục Phong Miên tua nhanh video qua hai mươi phút, cửa phòng Thẩm Ga
Lục một lần nữa được mở ra, Linh Linh từ bên trong đi ra, đã đổi một bộ
quần áo khác.
Đó là một bộ quần áo chơi bóng của nam, xem ra hẳn là tìm thấy trong ngăn tủ Thẩm Ga Lục.
Bộ quần áo rộng mặc ở trên người cô ta lộ ra cả người đều vô cùng nhỏ nhắn yếu đuối, mỗi bộ phận lộ ra bên ngoài đều vừa đúng chuẩn, phần môi son đỏ thắm, dường như là màu máu, cho người ta một loại gợi cảm quỷ
dị.
Từ chỗ cửa được mở ra, có thể nhìn thấy trong phòng chảy ra máu đỏ
tươi, đám người biết, thời gian này Thẩm Ga Lục khẳng định đã chết.
Trên mặt Linh Linh mang theo nụ cười bình thản và sự ngây thơ vô tội, dường như đây hết thảy đều không phải là cô ấy làm, sau khi mang giày
đi qua khỏi vết máu, liền đi chân đất, đi đến trước cửa phòng của Thẩm
Gia Thành, gõ cửa như lúc nãy.
Đoán chừng là sợ Thẩm Gia Thành nhìn thấy vết máu trên hành lang, lúc này cô ta không đợi Thẩm Gia Thành ra, cửa vừa mở ra liền chen vào,
ngay sau đó cửa phanh đóng lại.
Hành lang yên tĩnh trở lại.
Lục Phong Miên lại nhanh tua nhanh tua nhanh, đến khi Linh Linh mở cửa ra.
Trên người dính đầy những vệt máu đỏ tươi, dính trên da màu trắng của cô ta, tựa như từng đoá từng đoá hoa bỉ ngạn nở rộ.
Trên mặt cô là nụ cười dữ tợn mà quỷ dị, lại giống là một loại thoải
mái, từng bước một đi tới cuối hành lang, tiến vào phòng tắm.
“Cô ta đây là… bị bám vào người?” Lâm Như Uyên xem toàn bộ hành trình có cảm giác vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù anh dùng câu nghi vấn, nhưng trong lòng thì khẳng định, tuy là anh đóng phim nhiều năm như vậy, cũng phải thừa nhận rất nhiều tình
tiết trong phim khác hẳn với những chuyện xảy ra trong thực tế, có chút
cảm xúc cũng diễn không ra.
Không nói đến cử chỉ khác thường của Linh Linh, chỉ là loại trạng thái này của cô ta, liền rất dị dạng.
Đêm nay bọn họ hầu như đều canh giữ ở dưới lầu, không thấy Linh Linh
xuống lầu hoặc ra ngoài, vậy liền chứng minh cô ta còn trên lầu.
Lục Phong Miên đóng video, dẫn đầu mang đám người vào phòng tắm xem xét.
Không biết bây giờ Linh Linh có trạng thái gì, lỡ như có hành động
táo bạo gì, thì cũng có Lục Phong Miên ở trước chắn cho Mộc Ân cô, cho
dù là ma ám vào cũng không sợ.