Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 124: Bỏ qua cơ hội khoe ân ái




Edit: Xiaoxi Gua

“Tại sao lại như vậy, chúng ta rõ ràng đã khống chế Gia Kính lại, Gia Minh làm sao sẽ còn...” Thẩm Thanh Thanh xoa xoa nước mắt, hốc mắt đỏ bừng nhìn Mộc Ân: “Ân Ân em mau nghĩ biện pháp, tiếp tục như vậy nữa, chị thật là sợ ba cũng sẽ...”

“Vâng, em nghĩ, em sẽ cố gắng nghĩ.” Mộc Ân thực sự không nhìn nổi Thẩm Thanh Thanh – người thiện lương như vậy khổ sở, lôi kéo tay của cô ấy: “Chị Thanh Thanh cùng anh trai đi rửa mặt trước đi, em và chú Lục đi xem giám sát hành lang.”

“Một mình chị là được, để Như Uyên cùng đi với em.” Đến bây giờ Thẩm Thanh Thanh còn nhớ kỹ lòng hiếu kỳ của Lâm Như Uyên, sợ anh đi theo mình không nhìn được giám sát mà lòng gấp gáp.

Mộc Ân lại lo lắng Thẩm Thanh Thanh một mình xảy ra chuyện, dù sao nguyên nhân cái chết của hai đứa con trai nhà họ Thẩm còn không rõ.

“Để anh trai cùng đi với chị đi, chúng em chờ hai người trở về lại đi xem.” Cô nói.

“Được, vậy anh cùng Thanh Thanh đi trước, trước tiên hai người cắt video ra đi.” Lâm Như Uyên vịn Thẩm Thanh Thanh rời phòng.

Trong phòng mùi máu tươi quá nặng, Mộc Ân cũng không thích, lôi kéo Lục Phong Miên cùng đi phòng giám sát.

Đã không phải là lần đầu tiên tới, quản gia không có ở đó, Lục Phong Miên cũng có thể tự nhập mật mã chỉnh thời gian, tìm video.

Mộc Ân ngồi bên cạnh anh nhìn thao tác thành thạo của anh, có chút bội phục, mặc dù mình và anh có khoảng cách thế hệ và độ tuổi, nhưng đối với chuyện gì anh cũng đều giỏi, học hỏi nhanh hơn người trẻ tuổi nữa.

Cô chống cằm hoa si góc nghiêng dưới ánh sáng nhàn nhạt của Lục Phong Miên một lúc lâu, chợt nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chú Lục, tại sao cháu lại cảm giác từ lúc chú trở về liền rất yên tĩnh? Vừa rồi cũng không có an ủi chị Thanh Thanh vài câu.”

Dường như Lục Phong Miên đi một chuyến từ quân đội trở về, như không có cảm giác tồn tại, ngay cả em gái anh yêu thương bảo vệ cũng không có an ủi, mới vừa rồi còn là Lâm Như Uyên canh giữ ở bên cạnh Thẩm Thanh Thanh

Nếu không phải là Lục Phong Miên hay là một Lục Phong Miên quan tâm bao che khuyết điểm, cô cũng muốn hoài nghi chính mình có phải lại rơi vào trong ảo giác hay không.

“Để cháu véo thử, chú có phải là chú Lục của cháu hay không?” Mộc Ân đưa tay bấm một cái trên mặt Lục Phong Miên.

Mặt Lục Phong Miên bị bóp biến hình cũng vẫn là bộ dáng trầm ổn kia, nói: “Em không thích tôi an ủi Thanh Thanh.”

“...” Mộc Ân dừng động tác.

“Thanh Thanh nói tôi nên tránh hiềm nghi, nếu em không thích, tôi sẽ không an ủi, có Như Uyên ở đó, sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.” Lục Phong Miên nói.

“...” Mộc Ân trong nháy mắt nói không rõ là nên cảm động hay là gì, chỉ muốn ôm chặt lấy anh.

Đến lúc này cô mới phát hiện, kỳ thật về mặt tình cảm Lục Phong Miên hơi chút chậm chạp, nhưng rất biết đối tốt với người khác, kiểu vụng về này, phải nghiêm túc trải nghiệm mới có thể phát hiện.

Thì ra là cô quá ngu, mới không có phát hiện người này cũng có một mặt vừa ngốc lại vừa đáng yêu như vậy.

“Chú thực là...” Mộc Ân ngập ngừng, đang muốn nhào vào trong ngực Lục Phong Miên nũng nịu, Lâm Như Uyên liền vịn Thẩm Thanh Thanh trở về.

“Phong Miên, video tìm ra chưa?” Lâm Như Uyên vừa vào cửa liền hỏi, mặc dù cực lực che giấu sự hiếu kì, nhưng cũng không che được.

Bộ dáng sợ bị bỏ lại khi tham gia vào vụ việc, Mộc Ân nhìn thấy, đều cảm thấy lúc trước chưa từng nghiêm túc tìm hiểu anh trai.

Lục Phong Miên không có phát giác được tâm tư của Mộc Ân, nếu không ngay trước mặt hai người kia, anh cũng không để ý việc ôm hoặc là hôn đâu.

Bởi vì không phát giác, anh đã bỏ qua cơ hội khoe ân ái, ấn mở video theo ý của Lâm Như Uyên.

Trên màn hình, góc trên bên phải biểu hiện thời gian là hơn 0 giờ một chút, cuối hành lang xuất hiện một bóng người quen thuộc, vẻn vẹn từ thân quần áo màu tím nhạt, Mộc Ân liền nhận ra cô ta —— Linh Linh.

Nhưng Linh Linh này, nhưng Linh Linh này không giống với Linh Linh ngày thường hay cười cho lắm.

Bước chân của cô ta có chút máy móc, thân thể cũng có một loại không cân đối mà không nói ra được, lúc đi qua phòng Thẩm Gia Lục thì ngừng lại, đưa tay gõ gõ cửa phòng.