Edit: Xiaoxi Gua
Thẩm Gia Thành ăn xong cơm rất nhanh, cùng Lâm Như Uyên lên lầu.
Mộc Ân cùng Thẩm Thanh Thanh đến gác nhỏ lầu bốn nhìn một chút, phát
hiện tường đã được xây xong, học trò của Lục Giang Sầu đang dán bùa lên.
Lá bùa vừa được dán vào, trong nháy mắt âm khí chung quanh không thấy nữa, mặc dù Lục Giang Sầu không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được, khá
là đắc ý, dặn dò Thẩm Kế: “Lần này chỉ cần sai người trông nom cho tốt,
thì sẽ không xuất hiện vấn đề.”
“Nhất định, nhất định, thật sự là may mắn có Giang Sầu đại sư, tôi đã đặt một bàn tiệc chay ở Thấu Tố Trai, cậu bận rộn nguyên cả buổi sáng
cũng chưa ăn gì, chúng ta đi qua đó đi.” Thẩm Kế dẫn anh ta xuống lầu.
Lục Giang Sầu chỉnh vạt áo ngay ngắn, đi theo Thẩm Kể từng bước tựa
như một vị Hoàng đế, đi đến một nửa, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu trừng Mộc Ân một chút.
Cái nhìn này khiến Mộc Ân cảm thấy rất cần phải biện giải cho mình gì đó, nhíu mày nói: “Lục Thiên Sư, chú nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Tôi đang nhìn một con nhóc không biết trời cao đất rộng bị sủng hư,
cái gì cũng đều không hiểu mà cũng dám chất vấn người khác.” Lục Giang
Sầu hừ cười.
Thẩm Kế nhìn thấy hai người này liền đau cả đầu, hơn nữa đều là những người mà ông ta đắc tội không nổi, chỉ có thể để Thẩm Thanh Thanh giảng hòa: “Thanh Thanh, mau dẫn Ân Ân trở về phòng, tối hôm qua giày vò muộn như vậy cũng mệt mỏi rồi, đi về ngủ bù đi.”
“Đúng là nên ngủ bù, nếu không đêm nay lại xảy ra chuyện gì, thì cũng không có sức lực đi tiểu đêm.” Mộc Ân nhún vai.
Nghi ngờ rõ ràng như thế, Lục Giang Sầu làm sao lại nghe không hiểu,
ánh mắt thâm thúy thêm mấy phần: “Cô cảm thấy bùa của tôi không hề có
tác dụng?”
“Bùa trấn áp này nha, là có tác dụng của nó, thế nhưng là lục Thiên
Sư không nghĩ tới, có lẽ nhà họ Thẩm xảy ra nhiều chuyện như vậy, không
phải là bởi vì có liên quan đến âm khí?” Mộc Ân nghiêng đầu hỏi lại.
“Không phải âm khí thì còn có thể là cái gì, Giang Sầu nói nhất định
là đúng, Ân Ân cháu không có việc gì thì trở về phòng đi.” Thẩm Kế vẫn
tin Lục Giang Sầu, cảm thấy Mộc Ân chính là một đứa trẻ ăn nói lung tung để thu hút sự chú ý.
Lục Giang Sầu cũng có chút khinh thường, nói: “Vậy thì càng không có
khả năng, tôi tính toán chưa từng sai lầm, Thẩm gia xảy ra đủ chuyện,
cũng là bởi vì âm khí.”
“Được thôi, nếu chú đã chắc chắn như thế, tôi cũng không nói thêm gì
nữa, dù sao phải hay không phải, ban đêm tự sẽ thấy rõ ràng.” Mộc Ân
nói.
“Vậy thì chờ ban đêm xem đi.” Lục Giang Sầu phẩy tay áo bỏ đi.
Thẩm Kế vội vàng đuổi theo.
Đưa mắt nhìn hai người biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, Thẩm Thanh
Thanh dở khóc dở cười, nói rằng: “Ân Ân em cũng vậy, làm gì phải đối
nghịch với anh Giang Sầu chứ, anh ấy là nổi danh sĩ diện, không thích
người khác chất vấn ngay thẳng mặt nhất.”
“Em chỉ là không quen nhìn cái thái độ của chú ta đối với chú Lục, rõ ràng chú Lục chẳng muốn liếc nhìn chú ta một chút nào, mà chú ta cứ
muốn so đo với chú Lục.” Mộc Ân bĩu môi khinh thường.
“Đây có thể là di chứng lưu lại từ nhỏ.” Thẩm Thanh Thanh biểu cảm
bất đắc dĩ: “Em không biết, thân thể của anh Giang Sầu cũng không khá
lắm, anh Miên lại ưu tú như vậy, từ nhỏ tránh không được bị người khác
so sánh, anh Giang Sầu vẫn luôn cảm thấy bị anh Miên đè ép, mãi cho đến
về sau học tập phong thuỷ với Cố đại sư, đồng thời ở lĩnh vực này rất có thành tích, anh ấy mới có cảm giác mở mày mở mặt, nên dẫn đến chuyện
việc gì cũng muốn so đo với anh Miên, đè ép anh Miên.”
Mộc Ân: “Chú ta ép chú Lục? Chú ta có chỗ mà hơn chú Lục đâu, đầu tiên ngoại hình đâu đẹp trai bằng chú Lục.”
“Vâng vâng vâng, nhưng là người thì đều có lòng cầu tiến nha, anh Giang Sầu vẫn cứ mạnh hơn.” Thẩm Thanh Thanh cười nói.
Mộc Ân phụ họa ừ một tiếng, trong lòng chẳng nghĩ như vậy.
Lục Giang Sầu kia cho người khác cảm giác tự đại lại vô tình, cũng
không phải đơn giản là mạnh, nhưng mà cũng là anh cả của Thẩm Thanh
Thanh, nên Mộc Ân cũng ngại chỉ trích anh ta ở trước mặt chị ấy quá
nhiều.