Edit: Xiaoxi Gua
“Ai da, đã nói tôi không thích ăn khoai sọ, cái bà già này làm sao
vậy, tai đã điếc đến nghe không hiểu sao? Tại sao ba còn chưa đuổi việc
bà!”
Thẩm Gia Kính nhìn thấy trong mấy món ăn bưng lên có khoai sọ, lúc ấy liền nổ lửa.
Cậu ta cũng là mệt từ sáng cho đến trưa nên tính khí bướng bỉnh, muốn trút giận lên đầu bếp, nhưng bình thường cũng không ít khắt khe với
người hầu đâu.
Đầu bếp nữ kia cũng quen bị cậu ta sai bảo la mắng, vì kiếm tiền nên
không thể không cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi thiếu gia, khoai sọ là thiếu
gia Gia Minh thích ăn, tôi làm nhầm rồi.”
“Nhầm?” Thẩm Gia kính đặt đũa bộp một tiếng trên bàn, bưng đĩa khoai
sọ chiên giòn đập trước chân bà ấy: “Con mẹ nó, bà nhầm giữa những đồ mà người chết thích ăn với đồ ăn của tôi, bà có phải cũng muốn xuống dưới
bồi Gia Minh không?”
“Gia Kính!” Thẩm Thanh Thanh thực sự nhìn không được nữa, đi qua gọi
Thẩm Gia Kính, giọng nói và biểu cảm cũng nghiêm khắc hơn bình thường.
“Làm nhầm thì cho người bưng xuống là xong, trên bàn đã có rất nhiều
đồ ăn, hơn nữa ba người đều ăn không hết, còn chưa đủ em ăn sao!”
“Chị.” Thẩm Gia Kính cà lơ phất phơ cười cười, vắt chân bắt chéo: “Em chỉ muốn răn dạy người hầu trong nhà một chút, mỗi ngày ba bỏ ra nhiều
tiền như vậy để nuôi bọn họ, nhưng mà họ không làm tốt công việc của
mình.”
“Còn muốn làm tốt đến thế nào?” Ánh mắt Thẩm Thanh Thanh nhìn đầu bếp nữ tràn ngập thương hại: “Má Lý hơn bốn mươi tuổi, tuổi gần bằng tuổi
mẹ mình, xem như không để ý đến việc má ấy chăm sóc trong nhà từ trên
xuống dưới nhiều năm như vậy, chỉ nhìn tuổi tác của bà ấy, em cũng phải
có lòng tôn kính, ngay cả kính già yêu trẻ cũng không hiểu sao?”
“Được rồi được rồi, biết rồi, em chỉ nói một câu, sao chị nhiều lời vậy.”
Thẩm Gia Kính không hứng thú nữa nên đứng dậy, hai tay cắm ở trong
túi quần đi lên lầu: “Không ăn không ăn, khẩu vị cũng bị mất hết, lên
lầu đi ngủ.”
Thẩm Thanh Thanh tức đến nỗi chỉ biết thở dài, không nói gì nữa.
Bình thường công việc học tập của cô bận rộn, rất ít khi ở nhà, mặc
dù quan hệ với em trai em gái trong nhà không kém, nhưng thời gian tiếp
xúc có hạn.
Từ mấy năm gần đây, thời gian cô ở bên ngoài nhiều, về nhà thì càng
ít, mấy đứa em trai khi còn bé rất đáng yêu, trong sự bất tri bất giác,
đã trưởng thành mang theo sự độc đoán phản nghịch khiến cô bất lực.
Lâm Như Uyên cũng không ưa nhất là tên Thẩm Gia Kính có bệnh công tử
này, khinh thường cười nói: “Anh nhìn một cái, đoán chừng chính là nó
đấy, lúc anh mới xuất đạo, đã từng diễn một bộ phim thần bí, vai phụ
phách lối nhất trong đó mãi mãi là kẻ chết nhanh nhất.”
“…” Mộc Ân.
“…” Thẩm Thanh Thanh.
Lúc đầu nên do Lâm Như Uyên đi kiểm tra Thẩm Gia Kính, nhưng mà nhìn
cái bộ dáng không thèm để ý đến người khác của thằng nhóc đó, đoán chừng ngoại trừ Lục Phong Miên, cũng không ai có thể xử lý nó.
Mộc Ân quyết định chờ Lục Phong Miên trở về, Lâm Như Uyên chuyển mục tiêu trên người Thẩm Gia Thành.
Không thể so với cái tên không coi ai ra gì như Thẩm Gia Kính, thằng
nhóc này này miệng lưỡi trơn tru, mặc dù không phải người tốt lành gì,
nhưng tính tình lại không tính là quá kém, thấy Thẩm Thanh Thanh bị sặc, còn mở miệng an ủi.
“Chị đừng tính toán với anh ấy, hẳn là anh ấy bị Gia Minh dọa tới thần kinh luôn rồi, không cần bực mình với một kẻ có bệnh.”
“Cũng đúng.” Lâm Như Uyên kéo cái ghế ngồi đối diện cậu ta, nói:
“Đúng rồi Gia Thành, có chút việc anh muốn cùng em tâm sự, đợi em cơm
nước xong xuôi đến phòng em đi.”
“Được.” Trên mặt Thẩm Gia Thành luôn mang theo nụ cười không thật
tâm, nói: “Thật sự em vẫn luôn muốn tâm sự với anh Như Uyên, lấy mấy tờ
giấy anh ký tên, rất nhiều bạn học của em đều thích anh, đều nói muốn
sinh khỉ con cho anh.”
Trần Uyển Di trong túi Lâm Như Uyên nghe lời này, tức giận đến cái
chấm định thần trên trán đều muốn nổ tung, lại không thể mở miệng cãi
lại, chỉ có thể gào thét ở trong lòng.
Khỉ con của Tiểu Như Uyên chỉ có thể do chị đây sinh! Đám tiểu yêu tinh này đều đứng sang bên cạnh cho chị!