Edit: Xiaoxi Gua
“Không cần.” Trần Uyển Di khoát tay ngắt lời cô, nói: “Thi thể Thẩm
Gia Minh em cũng không phải chưa thấy qua, bị phá hư thành như thế, cho
dù đã từng bị vẽ bùa lên, cũng bị máu làm mờ hết, đâu còn có thể lưu lại vết tích để em phát hiện “
“…” Mộc Ân, ngược lại cô quên đi chuyện này.
“Chị nói những chuyện này chỉ là muốn nói cho em biết, nếu như phương pháp bám vào người sống để giết người của con ma kia giống như chị nói, tối hôm qua chỉ chết một mình Thẩm Gia Minh, em không cảm điều này
không logic sao?” Trần Uyển Di hỏi.
Mộc Ân bỗng chốc bị câu nói này của cô ấy làm tỉnh, nói: “Chị nói là… bây giờ trong những người ở Thẩm gia này, đã có người bị vẽ bùa lên
rồi, chờ lần tiếp theo ám vào mà thôi?”
“Đúng.” Trần Uyển Di gật gật đầu: “Nếu như con ma kia chỉ muốn giết
Thẩm Gia Minh, cái đêm chơi đĩa tiên kia đã có thể ra tay, làm gì còn
muốn vẽ vời thêm chuyện tối hôm qua, chị cảm thấy, trước khi con ma đó
giết Thẩm Gia Minh, đã lợi dụng bám vào người cậu ta, lấy máu của người
khác, đồng thời vẽ bùa lên trên người của người khác hoặc những vật
khác, chuẩn bị cho lần tiếp theo.”
“Vậy nếu như muốn tiến hành, nó sẽ chọn vào giờ nào.” Mộc Ân nghĩ cả
hai lần giết người đều khoảng 12 giờ đêm, hỏi: “Vẫn là nửa đêm “
“Nửa đêm là thời gian âm khí thịnh nhất trong một ngày, con ma đó chỉ có thể chọn đoạn thời gian kia.” Trần Uyển Di nói.
“Em đã biết.” Mộc Ân như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Hồi tưởng lại kiếp trước, từ sau thời gian này, không hề gặp Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh Lục Phong Miên nữa.
Mà kiếp trước sau khi Lục Phong Miên đến nhà họ Thẩm trở về, có một đoạn thời gian vô cùng sầu bi.
Về sau, anh trai và chị dâu đính hôn, lúc ấy còn nói qua, Thẩm Bạch Trúc rất đáng thương, người thân đều không có ở đây.
Nghĩ đến những điều có liên quan này, có thể suy đoán ra, nếu như
không có cô cùng Trần Uyển Di tham gia, một loạt những chuyện này trong
nhà họ Thẩm, toàn gia đình sẽ mất mạng.
Nói cách khác, ngay từ đầu con ma đó muốn giết hết người của Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm Thanh Thanh vô tội.
Mà bây giờ nếu Mộc Ân đã ở đây, cũng biết thân phận thực sự của Thẩm Thanh Thanh, đều muốn bảo vệ tốt cô.
“Bây giờ chúng ta đã đoán được cách nó ám vào để giết người, Uyển Di
chị có đối sách gì không, có thể bắt con ma kia lại?” Mộc Ân hỏi.
Trần Uyển Di đứng lên, chân ngắn nhỏ đá đá đầu ngón tay cô: “Muốn bảo vệ người thân? Không ghen với Thẩm Thanh Thanh nữa hả?”
Nhớ tới cái này, Mộc Ân liền không nhịn được cười, cúi người xích lại gần Trần Uyển Di, đầu ngón tay chọc một cái trên đầu cô ấy: “Có lẽ chị
còn không biết, thân phận thật sự của chị Thanh Thanh?”
“Thân phận?” gần đây Trần Uyển Di đều không có đi theo bên cạnh Mộc Ân, ngược lại không nghe nói việc này.
“Thừa nước đục thả câu trước, một hồi sẽ nói cho chị biết.” Mộc Ân
cười cười, nói: “Đầu tiên chị nói cho em, làm sao bắt con ma kia.”
“Cái này…” Trần Uyển Di bình chân như vại nâng cằm lên: “Vấn đề lớn
nhất của chúng ta bây giờ, là tìm không thấy con ma kia, cô ta ở trong
tối chúng ta ở ngoài sáng, muốn bắt lấy cô ta phải tìm được người đêm
nay sẽ bị cô ta ám vào trước rồi trói lại, chờ nó ám vào, một lá bùa
định hồn, giam nó lại trong thân thể, đến lúc đó coi như em không động
đến nó, đến hừng đông chính bản thân nó không thể được nữa rồi.”
“Vậy lá bùa định hồn kia chị biết vẽ đúng không? Tiểu Uyển Di vừa xinh đẹp vừa đáng yêu?” Mộc Ân cười cười lấy lòng.
“Đó là đương nhiên!” Trần Uyển Di vô cùng đắc ý: “Cũng không xem thử
chị là ai, thần tính toán biết rất rõ mọi thứ trên dưới hai trăm năm,
lợi hại hơn tên Lục Giang Sầu lừa đao kia nhiều, lấy bút giấy ra, bây
giờ chị dạy em vẽ!”
Cô ấy phóng khoáng nói xong, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa cửa, đồng thời truyền đến giọng nói của Lâm Như Uyên.
“Ân Ân, là em ở bên trong sao?”