Hành động vô tình của Khang Dương khiến cho mọi người có mặt ở đây dở khóc dở cười, nhưng phải nói rằng Khang Dương thực sự rất đơn thuần.
Phần giới thiệu qua đi, người dẫn chương trình đã đẩy nhanh nhịp độ của chương trình, đi thẳng tới phần trò chơi.
Nhóm nhân viên đạo cụ đẩy xe đạo cụ tới. Tổng cộng có sáu ‘bộ quần áo dính ma thuật’ dành riêng cho trò chơi được đặt trên xe đẩy.
“Ở đây có tổng cộng sáu món đồ, nhóm nữ cử đội trưởng Đường Tuệ tham gia, bốn người còn lại làm trọng tài ở bốn hướng…”
Nhìn ra được, tổ tiết mục và công ty của nhóm nữ đã có bàn bạc trước về việc lựa chọn trưởng nhóm Đường Tuệ làm mục tiêu hàng đầu của họ.
Đường Tuệ cầm lấy bộ đồ dính liền thân màu hồng nhạt, khó hiểu đếm những người còn lại, “Có bao nhiêu vị tiền bối chung với em, chỉ có năm người… Trò chơi này chơi thế nào nha?”
Đặng Mạn phản ứng nhanh nhất, lập tức đi tới bên canh Lục Nhất Hành, cười nói với Lộ Ký Thu: “Ký Thu, vừa rồi Khang Dương và em hòa hợp như thế, không bằng hai người họp lại thành một đội nhé?”
Ngụ ý là Đặng Mạn muốn cùng một đội với Lục Nhất Hành.
Lộ Ký Thu thật sự không hiểu nổi, cái người Đặng Mạn này hết lần này tới lần khác muốn tới gần Lục Nhất Hành, chị ta có mưu đồ gì? Chẳng phải chị ta đã có con sao?
Càng nghĩ lại càng không thể kìm chế được giọng điệu của mình, đơn giản siết chặt tay Lục Nhất Hành, cầm micro lên, nói: “Tiền bối Đặng, coi như chúng ta muốn tách ra thì khán giả và fan hâm mộ nhất định cũng không đồng ý.”
Nói xong thì xoay người cười hỏi fan hâm mộ dưới khán đài, “Có đúng không nào?”
Lộ Ký Thu rất hiếm khi ‘cắn’ người, nhưng không có nghĩa cô là một bánh bao mềm.
Dĩ nhiên dưới khán đài là fan hâm mộ của hai người, hơn nữa Lục Nhất Hành cũng hoàn toàn không để ý tới lời nói này của Đặng Mạn, chọn một bộ trang phục trò chơi và giúp Lộ Ký Thu kéo khóa trang phục.
Thái độ của Lục Nhất Hành rất rõ ràng, fan hâm mộ dưới khán đài càng thêm thoải mái, không ít người quay lưng lại với Đặng Mạn, và cảm thấy cô ta đã cố làm nổi trên sân khấu, điều này làm người ta cảm thấy khó chịu.
Người dẫn chương trình đứng bên cạnh, im lặng nảy giờ thì cười làm hòa, giải thích: “Trò chơi vốn dĩ là một cặp. Làm sao chúng ta có thể để cho Đặng Mạn thiếu đồng đội được?”
Người dẫn chương trình vừa nói vừa ra hiệu cho nhân viên chuẩn bị sẵn sàng, “Cô Đặng Mạn, bây giờ hãy nhắm mắt lại, khán giả sẽ đếm ngược năm giây —— “
Gương mặt Đặng Mạn đầy vẻ không giải thích được, có chút tức giận hỏi: “Cái gì nha? Làm cái gì vậy?”
“Năm —— bốn —— “
“Có một vị khách mời thần bí —— “
“Ba —— hai —— “
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, màn hình LED lớn từ từ kéo qua hai bên khi đồng hồ đếm ngược. Vị khách mời bí ẩn trong truyền thuyết đứng quay lưng về phía khán giả, được ánh đèn chiếu thẳng xuống người.
Có người nhận ra bóng lưng đó là ai, cúi đầu xì xào bàn tán, giống như chưa có xác định, nhưng mỗi người đều đoán được tám, chín phần đáp án kia.
Lộ Ký Thu vô thức nheo mắt, nhìn bóng lưng kia có chút xa lạ, cũng không đoán được là ai trong giới giải trí. Ngược lại thì Lục Nhất Hành có chút bất ngờ với cách sắp xếp bất thình lình đầy kinh ngạc này.
Lộ Ký Thu liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, nhìn dáng vẻ của anh, chắc là đã biết người nọ là ai.
“Một!”
Khi kết thúc đếm ngược, ánh đèn đổi hướng và vị khách mời bí ẩn quay người lại.
Hạng Minh.
Anh ta và Đặng Mạn đóng vai vợ chồng trong bộ phim đang được phát sóng độc quyền trên đài truyền hình Nam Phong. Đồng thời trong chương trình gameshow ngoài trời của đài truyền hình Nam Phong thì Hạng Minh cũng là một trong những nghệ sĩ thu hút nhiều sự chú ý nhất trong thời gian gần đây, không có gì ngạc nhiên khi anh là khách mời bí ẩn.
Trên khán đài cũng có fan hâm mộ của Hạng Minh, nhìn thấy khách mời bí ẩn xuất hiện là Hạng Minh thì không ít người đã vỗ tay và hò hét, thật ra không phải vì sự xuất hiện của anh mà do sự sắp xếp bất ngờ của chương trình.
Đặng Mạn xoay người nhìn thấy Hạng Minh đang đi từng bước lại gần thì chị ta cũng không biết nên cười hay nên làm thế nào, chỉ có thể nở nụ cười rồi bước lên trước, cố ý tương tác.
“Xin chào, sao anh lại đến? Sao mà anh không nói cho em trước một tiếng nha?”
Đặng Mạn và Hạng Minh trò chuyện vài câu, gật đầu chào hỏi với những người khác trên sân khấu, sau đó lại liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành một cái, cũng coi là lễ phép chào hỏi. Sau khi tiếng hét của người hâm mộ dừng lại, Hạng Minh cầm micro lên, nói: “Xin chào mọi người, hôm nay tôi là khách mời bí ẩn, Hạng Minh.”
Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Ký Thu nhìn thấy Hạng Minh. Hai người đã từng gặp nhau ở một lễ trao giải, nhưng cũng chỉ đơn thuần là gặp qua, không hơn.
“Hoan nghênh Hạng Minh gia nhập trò chơi ngày hôm nay của chúng ta… Mọi người đều biết, Hạng Minh đã thể hiện rất tốt khi tham gia chương trình ngoài trời của chúng ta, không biết hôm nay, khi kết hợp với Đặng Mạn thì anh có lòng tin sẽ giành được hạng nhất hay không?”
Đặng Minh nhún vai, coi như đến đây chơi gameshow nhưng lại liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành nhiều hơn.
Lần này thì đã ổn thỏa, sáu người đông đủ, cũng không cần phải lo lắng về việc phải phân đội như thế nào. Bởi vì Hạng Minh xuất hiện nên Đặng Mạn cũng an phận không ít, không còn nhìn chằm chằm Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành nữa.
Sáu người tự cầm một bộ trang phục ra phía sau để thay, trong phần trò chơi này, tất cả đạo cụ đều do chương trình cung cấp.
Bộ đồ chơi ma thuật thực sự rất khó mặc, nó dày và nặng, đặc biệt là khóa kéo sau lưng khó kéo lên.
Lộ Ký Thu chỉ có thể kéo được phân nửa, sau đó đi ra ngoài tìm Lục Nhất Hành để nhờ.
Vừa mới đi ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Lục Nhất Hành và Hạng Minh đang đứng ở chỗ chờ lên sân khấu nói chuyện phiếm.
Lục Nhất Hành thoáng nhìn thấy Lộ Ký Thu đi về phía này với bộ trang phục trò chơi đã mặc được một nửa, thì vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện: “Hôm nào lại bàn tiếp.”
Kết thúc câu chuyện, anh cũng bước nhanh về phía Lộ ký Thu, ôm lấy cô suýt chút nữa đã vấp ngã.
Nhìn thấy cô giống như một con chim cánh cụt nhỏ, cố gắng đứng thẳng người, lắc lư từ bên này sang bên kia, anh nhịn không được mà thấp giọng cười ra tiếng: “Anh giúp em mặc.”
Dưới sự trợ giúp của Lục Nhất Hành, cuối cùng lộ ký Thu cũng mặc xong bộ trang phục trò chơi, trên trán đã rịn mồ hôi, phải trang điểm lại một chút.
Trở lại sân khấu một lần nữa, sau khi được chuyên viên trang điểm và làm tóc đến chỉnh sửa lại thì sáu người lần lượt lên sân khấu.
Lúc này, hai tấm bạt nhún được đặt trên sân khấu, bạt nhún được cố định bằng bức tường bằng tấm ghép xốp vuông vức. Bạt nhún cao khoảng hai ba mét, trên đó có vạch chia độ cao, cao nhất là mức 2,9m.
Phía sau bức tường này là một cầu thang lên xuống, được cố định vững chắc.
Luật chơi rất đơn giản, các bạn nam và nữ thi đấu riêng, bạn có thể chọn chạy lấy đà để nhảy hoặc nhảy trực tiếp trên tấm bạt nhún, với trang phục ma thuật trên người, mỗi người phải ‘dán’ bản thân ở vị trí cao nhất có thể vào ‘bức tường’.
Trong khi đó, người đồng hành của mình sẽ nằm trên bức tường ‘vững chắc, cố gắng càng gần người đang dính trên ‘bức tường’ càng tốt, sau đó chuyền đồ vật.
Đồ vật đều đựng trong máy gashapon (1). Mỗi nhóm sẽ được tổ tiết mục thiết lập nội dung của máy gashapon, tùy ý vặn một viên thì sẽ xác định được người đồng hành của bạn cần phải chuyền đồ vật gì.
(1) Hình ảnh minh họa cho máy gashapon:
Vấn đề là khi chuyền đồ vật, chỉ được phép dùng miệng. Phạm quy thì cần phải nhảy một lần nữa, sau đó lại chuyền lại.
Trò chơi này được đánh giá dựa trên chuyền đồ vật thành công và tốc độ nhanh nhất. Đội nào mất nhiều thời gian nhất sẽ chấp nhận thử thách treo người trên dây Wia (2).
(2) Hình ảnh minh họa:
Thật vất vả mới hiểu rõ luật chơi, sau khi người dẫn chương trình phổ biến xong thì trò chơi cứ như vậy bắt đầu.
Nhóm nữ sẽ thi đấu trước, Đặng Mạn sợ mình làm thành trò mèo nên muốn Đường Tuệ và Lộ Ký Thu thi trước.
Hai người đều lựa chọn chạy lấy đà, trước khi xuất phát, Lục Nhất Hành không nhanh không chậm giúp Lộ Ký Thu chỉnh lại trang phục trò chơi, cũng không quên dặn dò cô: “Không cần chạy quá nhanh, anh với tới em được.”
Lộ Ký Thu sờ sờ bên tai nóng rực, nhỏ giọng nói đã biết.
Nhìn thấy anh và Khang Dương tách nhau đi tới hai bên trên đỉnh bục cao gần ba mét, Lộ Ký Thu bất giác thở dài, ngẩng đầu nhìn sợi dây bên trên, đó là phòng ngừa khách mời bị rơi khỏi bục.
“Được rồi, Ký Thu và Đường Tuệ đứng ngoài vạch chuẩn bị nhé!”
Người dẫn chương trình cầm đồng hồ bấm giờ trong tay, ra hiệu cho hai người chuẩn bị tư thế lấy đà cho tốt.
Lộ Ký Thu là người không tranh không đoạt, nhưng hôm nay cô đặc biệt muốn nhảy cao một chút, như vậy thì anh sẽ không cần phải rướn người ra.
“Ba —— Hai —— Một!”
Hai người đồng thời xuất phát chạy, Đường Tuệ bước nhiều một bước, không có giẫm lên giữa tấm bạt nhảy, lực bật lên không đủ nên nhào vào tấm vách tường.
Trong khi đó, Lộ Ký Thu không quá nóng vội, bước từng một bước rất ổn, bật lên độ cao cũng rất lý tưởng, nhắm mắt lại nhào vào bức tường trò chơi, đến khi mở mắt ra, thì nghe thấy được người dẫn chương trình nói: “Ký Thu nhảy rất cao này, 2,3 đến 2,5m.”
A…… Vẫn còn tệ rất nhiều!
Có chút tự trách ghé vào trên tường ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười gật đầu: “Thật lợi hại!”
“Có gì mà lợi hại……” Lộ Ký Thu phồng má, rất không hài lòng với độ cao mà mình nhảy được, đáng lẽ cô có thể nhảy cao hơn.
“Không giống tiểu bạch thỏ, mà giống con ếch nhỏ nhảy.”
Hai người trò chuyện qua lại, nhân viên đứng bên cạnh máy gashapon ngơ ngẩn, không biết phải làm sao.
Nhân viên công tác lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nhắc nhở: “Thầy Lục…… Thời gian không đợi người, nhanh xoay đi.”
Lúc này Lục Nhất Hành mới đứng dậy đi xoay gashapon, xoay ra thì chỉ có một tờ giấy bên trong, trên giấy viết ——
【Đây là một thử thách, cần đối phương nói ra ba ‘kỉ niệm đặc biệt với bạn’.】
Lục Nhất Hành nằm trên bục, đọc câu này cho cô nghe, còn nghe thấy người dẫn chương trình ở bên dưới nói: “Chỉ có một thử thách duy nhất, vậy mà lần đầu tiên đã trúng rồi!”
Bởi vì trò chơi còn đang tính thời gian, Đường Tuệ ở bên cạnh, vì không nhảy được cao bằng Lộ Ký Thu nên đang nhảy liên tục mấy lần, vì thế cứ lặp đi lặp lại việc chạy lấy đà để nhảy……
Lộ Ký Thu không dám trễ làm nãi thời gian, nhắm hai mắt lại nghĩ nửa ngày, hít sâu một hơi, nói ba kỷ niệm đầu tiên nhớ được ra.
“Kỷ niệm đặc biệt với anh…… Cái thứ nhất, là trong hậu trường của chương trình đêm giao thừa năm ngoái, lễ phục của em bị rách, anh đã xuất hiện lấy áo khoác bóng chày phủ lên người em.”
“Thứ hai…… Hôm cắm trại dã ngoại của chương trình, em nghĩ phải đợi đến khi trời tạnh mưa thì mới có thể theo đường cũ trở về, vậy mà anh lại xuất hiện, anh nói anh muốn buộc chặt em bên người.”
“Thứ ba…… chín mươi giây trong quán bar Kepler, còn có bảy từ mà anh đã nói.”
Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, nói ra toàn bộ ba kỉ niệm mà mình nhớ lại.
Trong tay người dẫn chương trình đang cầm đồng hồ bấm giờ, vốn muốn nhấn xuống, nhưng mà vừa nghe đến cái gì chín mươi giây, cái gì bảy từ thì lập tức cầm micro lên truy hỏi.
“Hai cái đầu thông qua, cái thứ ba phải nói kỹ một chút!”
Mặt Lộ Ký Thu đỏ ửng, không nghĩ tới người dẫn chương trình lại quá ‘nghiêm khắc’ như vậy!
“Vậy tôi đổi cái khác……”
“Không được nha, cái này cũng giờ nói nói thật, đã nói thì phải nói rõ ràng, không thì sẽ phải chạy lấy đà và nhảy một lần nữa đấy!” Hiển nhiên người dẫn chương trình muốn Lộ Ký Thu nói sự kiện chín mươi giây kia ra.
Lúc này, trong lòng Lộ Ký Thu đã hối hận 10.000 lần ——
Sớm biết thế này thì cô đại một kỷ niệm nào đó, làm gì nhất định phải nói về chuyện ở quán bar Kepler!!
Sau khi đấu tranh trong chốc lát, Lộ Ký Thu quyết định chạy lấy đà và nhảy một lần nữa.
Vừa muốn giật trang phục trò chơi trên người mình xuống thì đã bị Lục Nhất Hành kéo lại.
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ rồi nói: “Bây giờ em nhảy một lần nữa, thời gian hẳn là đủ……”
Lục Nhất Hành không buông tay, cúi đầu hỏi người dẫn chương trình đứng ở bên cạnh, “Chín mươi giây không giải thích được, vậy thì bảy từ có được không?”
Người dẫn chương trình rất biết cách tạo bầu không khí, quay người nhìn về phía fan hâm mộ dưới khán đài, nói: “Mọi người tỏ thái độ đi nào ——”
Vừa dứt lời, dưới khán đài đã ồn ào: “Bảy từ! Bảy từ!”
Bảy từ!!
…..
Bây giờ, Lộ Ký Thu thật sự tiến thoái lưỡng nan (3), mấu chốt là Lục Nhất Hành không cho cô đường lui!!
(3) Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó. (tratu.soha.vn)
Dưới khán đài từ từ yên lặng.
Cuối cùng, Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô, cong miệng, cất giọng nhẹ nhàng: “Lộ Ký Thu, anh thích em.” (4)
(4) Anh thích em trong câu này ở tiếng Trung là 我喜欢你. Vì thế nên ở đây mới là 7 từ nhé!
—— Chính xác là bảy từ.