Nghe giọng nói của anh giống như bị thôi miên vậy, Lộ Ký Thu lại một lần nữa mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lục Nhất Hành ôm cô, biết cả đêm qua cô ngủ không được ngon.
Suốt đêm qua cô tỉnh lại ba lần, mỗi lần tỉnh đều do gặp ác mộng, đầu đầy mồ hôi, trong miệng thì lẩm bẩm gì đó, trong đó có một lần gọi tên anh.
Nói là tỉnh ba lần nhưng thực ra là cô chỉ tỉnh lại một chút sau đó rất nhanh được Lục Nhất Hành dỗ rồi tiếp tục ngủ. Có thể cô không nhớ rõ mình đã gặp ác mộng gì, với lại Lục Nhất Hành cũng không muốn cô nhớ lại.
10:50 sáng, Lộ Ký Thu mới tỉnh dậy.
Từ trong ngực anh mở mắt ra, đầu óc ‘ong’ một tiếng, ký ức tối hôm qua như những mảnh vỡ vụn vặt từ từ kết nối lại.
“Tỉnh?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của anh, Lộ Ký Thu còn không kịp nhắm mắt giả vờ ngủ, chỉ có thể từ từ ngồi dậy, ậm ừ đáp: “Dạ…”
Nói xong thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “À, cái kia, em đi rửa mặt!”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu đã nhanh chóng vén chăn lên để xuống giường. Lục Nhất Hành nằm trên giường, đưa tay muốn chụp cô lại nhưng không bắt được.
Chỉ đơn giản gọi cô đang muốn bỏ trốn: “Lộ Ký Thu!”
Nghe tiếng, Lộ Ký Thu theo bản năng dừng lại, hỏi anh: “Sao, làm sao vậy?”
Lục Nhất Hành lật người, lấy gối đầu của cô đặt dưới người mình, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Đừng quên tối hôm qua em đã đồng ý với anh thế nào đấy!”
Mặt Lộ Ký Thu ‘vụt’ cái đỏ rực, chỉ may chỉ đối lưng với anh nên anh không nhìn thấy, vì vậy giả vờ bình tĩnh, tùy ý nói: “Mới chưa…”
Nói xong thì lon ton chạy vào phòng tắm.
Lục Nhất Hành nhìn cô chạy mất như con thỏ nhỏ thì không khỏi bật cười. Cúi đầu nhìn thoáng đối dép lê bên giường thì không khỏi than nhẹ một tiếng, khom lưng cầm dép của cô đi tới đặt trước cửa phòng tắm.
Giơ tay lên gõ cửa phòng tắm một cái, “Ký Thu, đi ra mang dép vào!”
Lộ Ký Thu đứng trong phòng tắm, cúi đầu nhìn xuống đôi chân trần của mình, “À, anh đặt ở cửa đi!”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu ghé tai vào sát cánh cửa, sau khi không nghe thấy tiếng động của anh thì mới mở cửa ra.
Vừa mở cửa, thì cô đã nhìn thấy đôi dép lê đặt trước cửa phòng tắm.
Lộ Ký Thu cẩn thận mang vào, vừa định xoay người thì đã bị anh ôm vào trong ngực.
Còn chưa kịp kêu lên thì một nụ hôn đã rơi xuống môi cô.
“Chào buổi sáng!”
Lục Nhất Hành nói xong thì xoa loạn tóc cô, cũng không tiếp tục trêu chọc cô mà xoay người đi ra phòng khách.
Lộ Ký Thu bụm mặt, dựa lưng vào tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ nói một câu chào buổi sáng mà có cần như thế không,…”
Vừa dứt lời thì chợt nghe có tiếng anh truyền tới từ trong phòng khách: “Anh nghe được —— “
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức trốn vào trong phòng tắm.
Quan hệ của bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu.
—— Bắt đầu bằng một nụ hôn chào buổi sáng.
Sau khi đáp chuyến bay 1:30 chiều, hai người trở về căn hộ 901 trước khi trời tối.
Ở trên đường, Lộ Ký Thu đã nhìn thấy hot search trên weibo, cô cũng không quá mức kinh ngạc, cũng không nghĩ tới việc hút thuốc phiện có thể biện minh cho hành vi kinh tởm của Phạm Thước tối hôm qua.
Cô sẽ không tha thứ cho hành vi tối qua của Phạm Thước, cũng sẽ không thông cảm cho anh ta.
Sau khi xuống xe, Lưu Đồng mới thông báo cho hai người là chương trình sẽ có thay đổi.
“Hai người cũng biết sự kiện kia của Phạm Thước… Nói chung Phạm Thước gặp chuyện không may đã ảnh hưởng khá lớn tới chương trình. Tổ tiết mục sẽ cắt bỏ tất cả hình ảnh của Phạm Thước, đồng thời cũng sẽ dừng ghi hình với Ông Y Y.”
Nhóm người tiến vào thang máy, không gian thang máy có chút chật hẹp, Lục Nhất Hành theo thói quen đưa tay ôm sát Lộ Ký Thu vào người che chở.
Lộ Ký Thu cũng không né tránh như thường ngày, mà tự nhiên đến gần anh, thậm chí còn vươn một tay khoác lên vai anh.
Lưu Đồng nhìn thoáng qua, cũng không có nói thêm gì, tiếp tục giải thích: “Bởi vậy, chúng tôi sẽ xóa tổ Phạm Thước và Ông Y Y, tạm thời sẽ mới một CP nghệ sĩ mới.”
A Hồng ở bên cạnh tiếp lời: “CP mới này không phải là một cặp đôi đóng giả mà là một cặp vợ chồng mới cưới.”
Nghe vậy, Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành đưa mắt nhìn nhau, bọn họ có phải cũng được coi là…
[Đinh ——]
Cửa thang máy mở ra, mọi người lục đục ra khỏi thang máy.
Lưu Đồng tiễn hai người vào căn hộ 901, bổ sung thêm: “Một chút nữa CP mới sẽ tới, bọn họ sẽ đưa thẻ nhiệm vụ mới cho hai người.”
Lộ Ký Thu gật đầu đã hiểu, trước khi Lưu Đồng rời đi, còn tò mò hỏi một câu: “Chị Đồng, cái kia, là người mà chúng tôi quen biết sao?”
Cô sợ lại là những tuyệt phẩm như Phạm Thước, Ông Y Y và Trác Dư Hân.
“Theo chúng tôi biết thì nhà gái là người em đã từng hợp tác, còn nhà trai thì có quan hệ không tệ với anh Hành.”
Đương nhiên, tổ tiết mục vẫn phải tạo cảm giác thần bí nhất định nên Lộ Ký Thu cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đóng cửa lại, vừa cởi giày vừa hỏi Lục Nhất Hành: “Anh có biết nam diễn viên nào vừa mới kết hôn không?”
Lục Nhất Hành khom lưng giúp cô lấy dép, đứng dậy cười nhìn cô: “Anh có tính không? Tiễn biệt thắng tân hôn?”
Lộ Ký Thu ngẩn ra, đỏ mặt vỗ vai anh, sẵng giọng: “Anh đừng có làm loạn… Đều sẽ ghi lại hết đó!”
Từ sau chuyện đêm qua, tần suất trêu chọc cô của Lục Nhất Hành càng ngày càng nhiều hơn, rất buồn nôn.
Trong phòng 902 ở đối diện.
Lưu Đồng vừa mới ngồi xuống trước màn hình, A Hồng đã bưng nước sáp lại gần.
“Chị Đồng, chị có cảm thấy… Anh Hành và Ký Thu đều có chút biến hóa?”
“Cậu nói thử một chút, biến hóa như thế nào?” Lưu Đồng cười như không cười hỏi A Hồng.
A Hồng nghiêng đầu nhìn màn hình giám sát, muốn nói mấy thứ rồi lại không nói nên lời.
Lưu Đồng chỉ cho cậu.
“Từ khi xuống máy bay tới bây giờ, chỉ cần anh Hành đưa tay thì khẳng định Ký Thu sẽ chủ động đặt tay vào. Nếu như trước đây, Ký Thu chắc chắn sẽ có chút lo lắng, nào có thực hiện mượt mà trôi chảy như vậy… Còn có, động tác tương tác của hai người dường như đã thân mật hơn không ít.”
Lưu Đồng cầm ly nước mà A Hồng mang đến, uống hai ngụm rồi nói tiếp: “Hơn nữa, rõ ràng là hai người đi làm việc riêng nhưng mà lại cùng nhau trở về… Như thế này vẫn chưa giải thích được vấn đề sao?”
A Hồng ngồi bên cạnh, suy nghĩ một hồi, vẫn không hiểu.
Lưu Đồng xì một tiếng, giải đáp: “Điều này cho thấy anh Hành và Ký Thu vẫn có liên lạc riêng với nhau! Lần này anh Hành còn cố ý chạy đến thành phố S, điều này cho thấy có một điều gì đó không thể diễn tả được đã xảy ra giữa hai người ở thành phố S, là một chuyện tốt nha! Vì thế khi trở về mới có thể tốt như vậy đó sao?”
Nói xong thì nhìn A Hồng lắc đầu, “Cậu nha, một chút nhạy cảm cũng không có thì làm sao có thể thăng chức tăng lương được đây!”
Trong căn hộ 901.
Lộ Ký Thu lên lầu cất hành lý, thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi xuống lầu.
Vừa đúng lúc tới giờ ăn tối, nhưng trong nhà lại không có bất kỳ nguyên liệu gì.
“Muốn ăn cái gì? Anh đi ra ngoài mua.” Lục Nhất Hành khẽ hỏi, ngồi bên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
Lộ Ký Thu ghé đầu trên bàn, để mặc cho anh xoa tóc mình, nhỏ giọng: “Anh đừng đi!”
“Vậy gọi đồ ăn tới?” Lục Nhất Hành hỏi ý kiến cô.
Lộ ký Thu mím môi, ngẩng đầu thoáng nhìn mỳ ăn liền trên tủ, ngồi thẳng dậy hỏi anh: “Anh có muốn ăn mì gói không? Có ba loại để chọn đấy!”
Nói xong thì Lộ Ký Thu đi tới tủ, chỉ vào mấy gói mỳ bên trên hỏi anh.
Lục Nhất Hành đi theo tới, đưa tay giúp cô lấy xuống mấy gói, cười hỏi: “Em làm cho anh sao?”
Anh còn nhớ rõ mấy ngày mới bắt đầu sống chung, Lục Nhất Hành nói là anh cũng muốn ăn mì gói do cô nấu.
Lộ Ký Thu lục tìm một gói xúc xích trong tủ, híp mắt cười nói: “Phiên bản cao cấp với xúc xích nhé!”
Ăn nhịp với nhau, cứ quyết định như vậy!
Mì gói này ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy, nhưng nếu không ăn một thời gian thì sẽ vô cùng nhớ.
Ngay lúc Lộ Ký Thu vừa xé gói mì thì chuông cửa vang lên.
Chẳng lẽ là CP mới thần bí tới?
Hai người cùng nhau đi tới cửa, vừa mở cửa ra thì Lộ Ký Thu đã bị người ta ôm lấy.
“Ký Thu!”
Lộ Ký Thu có chút không đứng vững, may mà có Lục Nhất Hành ôm eo cô.
“Chị, chị San?” Lộ Ký Thu cười đứng thẳng người, nhìn Hạ San và Chử Tu Bình đứng trước mặt mình thì không khỏi bất ngờ: “Hai người không phải đang đi hưởng tuần trăng mật sao?”
Hạ San mím môi nở nụ cười, đưa tay chỉ bụng mình, nhỏ giọng nói: “Xảy ra một chuyện ‘ngoài ý muốn nhỏ’, nên chuyến tuần trăng mặt vòng quanh thế giới chỉ có thể tạm thời gác qua một bên.”