Lục Gặp Ký Thu

Chương 62: Anh Hành xuất kích




Phạm Thước không thèm nhìn điện thoại của Lộ Ký Thu, tùy ý cúp điện thoại rồi bỏ vào túi, dùng hai tay ôm lấy Lộ Ký Thu, làm cho cô không có cơ hội giãy dụa.

Lộ Ký Thu không thể tránh được, trong lòng vừa bối rối vừa hoảng sợ, muốn la lên nhưng lại bị Phạm Thước lấy tay bụm miệng.

Không la lên được, nên cô chỉ cố sức giãy dụa, nhưng vẫn bị anh ta kéo ra chỗ góc chết của hành lang. Ở chỗ này cách phòng tiệc rất xa, nếu cô có gọi thì sợ là cũng không có ai nghe được.

Lưng dán lên bức tường lạnh lẽo, Lộ Ký Thu thực sự sợ, liên tục co rút người lại, sau khi anh ta buông tay thì lập tức nói: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh không nên làm loạn!”

Hai tay bị anh ta nắm chặt, cổ tay đã đỏ ửng, Lộ Ký Thu vẫn không cách nào cựa quậy được.

Hai mắt Phạm Thước đỏ bừng, không biết là do uống nhiều hay là đang điên cuồng, lộ rõ bản tính.

“Tôi biết, cô phải trở về tổ tiết mục…” Phạm Thước vừa nói vừa đưa tay sờ soạng eo của Lộ Ký Thu, “Ngày mai tôi cũng trở lại, không bằng đêm nay chúng ta…”

Lộ ký Thu chỉ cảm thấy như có con bọ bò ở thắt lưng, bụng càng thêm buồn nôn, cô chỉ ngồi chồm hổm xuống đất, cố gắng dùng thái độ mềm mỏng nói: “Không, không cần, tài xế đã ở dưới lầu chờ tôi. Anh buông ra, tôi sẽ xem như anh đã uống nhiều mà thôi…”

Đột nhiên Phạm Thước nở nụ cười, ngồi xổm xuống theo cô, tiến sát lại thêm vài phần: “Tôi không uống nhiều, phòng của tôi ở trên lầu.”

Lúc anh ta dựa vào gần, trong miệng đầy mùi rượu, Lộ Ký Thu co chân lại muốn đẩy anh ta ra.

“Đừng động vào tôi! Tôi nói cho anh biết, tài xế của tôi ở dưới lầu, một lát nữa không thấy tôi thì sẽ lên…”

Cổ tay đau đớn khiến cho Lộ Ký Thu càng thêm tỉnh táo, cô nhất định không thể để anh ta kéo lên lầu!

Nhưng hiển nhiên là Phạm Thước không thèm để ý chuyện này, cố sức kéo cô lên, đè cả người lên người cô, một tay giữ lấy tay cô còn tay kia thì sờ soạng ở phía trước.

Lộ Ký Thu sợ tới mức bật khóc, thấp giọng kêu lên: “Cút ngay —— “

Sau đó, cô nhấc chân lên, dùng hết sức đá vào giữa hai chân của anh ta. Giống như Phạm Thước đã lường trước được việc này, nghiêng mình tránh qua một bên.

Nhưng mà hành động này đã chọc giận Phạm Thước, anh ta tiếp tục giữ chặt Lộ Ký Thu đang muốn chạy rồi đè cô lên tường một lần nữa, vẻ mặt hung dữ, nói: “Thế nào? Tôi sờ một cái cũng không được? Lục Nhất Hành không có sờ qua sao? Hả?”

Lộ Ký Thu không để ý tới đau đớn ở sau lưng. Cả nửa ngày, phía đầu kia của hành lang cũng không có nhân viên qua lại, cô không biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô không dám nghĩ.

“Rốt cuộc anh muốn gì…” Một tay bị anh ta nắm thì Lộ ký Thu cố kéo ra, tay còn lại thì che trước ngực mình, nước mắt lưng tròng, làm cho người ta muốn yêu thương.

Một lần nữa, Phạm Thước lại nở nụ cười, giơ tay sờ sờ lên gò má phiếm hồng của Lộ Ký Thu, khẽ cười hỏi ngược lại: “Tôi muốn làm gì? Phòng tôi luôn mở cửa, em nói thử xem, tôi muốn làm gì?”

Phạm Thước nói xong thì đặt tay ra sau ót Lộ Ký Thu, kéo mạnh một phát, làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần thêm.

“Buổi tuyên truyền ngày hôm đó, cô và Lục Nhất Hành cùng ở trong phòng thay quần áo rồi lần lượt rời khỏi phòng, cô cho là không có ai nhìn thấy sao?”

Phạm Thước cười nhạo, nói: “Cô nghĩ là Lục Nhất Hành đối xử thật lòng với cô sao? Tôi nói cho cô biết, cùng lắm thì anh ta cũng giống như tôi, muốn chơi đùa với cô mà thôi!”

“Anh bệnh hoạn!” Nước mắt của Lộ Ký Thu trượt dài theo đuôi mắt, không ngừng giãy dụa, nhưng mà không có biện pháp nào ngăn cản để đầu óc không suy nghĩ miên man.

“Trác Dư Hân nói không sai, mẹ nó, cô chính là giả bộ thanh thuần!xx!” Phạm Thước dùng sức lôi kéo, mấy bước đã kéo Lộ Ký Thu tới cửa cầu thang, “Ngược lại, đêm nay tôi muốn xem cô phải làm như thế nào, Lục Nhất Hành anh ta……”

Thấy mình bị anh ta kéo vào thang bộ thì Lộ Ký Thu không để ý tới cổ tay bị đau nhói, cô chỉ biết, nếu bị kéo vào cầu thang thì sẽ không có ai có thể giúp được mình.

Ngay lúc chút sức lực cuối cùng của Lộ Ký Thu sắp bị tiêu hao hết thì cô mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc, sau đó một tiếng động lớn vang lên, Phạm Thước bị ném lên tấm ván cửa chỗ cầu thang.

Lộ Ký Thu ngã gục trên mặt đất, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Lục Nhất Hành nắm cổ áo của Phạm Thước, một tay kéo anh ta vào trong cầu thang bộ, một tay đấm vào mặt anh ta, ghì anh ta lên lan can inox của cầu thang.

“Mày đụng vào chỗ nào của cô ấy rồi?”

Giọng nói của Lục Nhất Hành lạnh như dao găm sắc bén, tay bóp cổ anh ta, không lưu tình chút nào.

Phạm Thước kìm nén đến mặt đỏ bừng, xì một tiếng, cố ý nói: “Làm sao? Mày sợ tao ngủ với cô ấy sao?”

Lời còn chưa dứt thì lại hứng thêm một quyền ở chính giữa mũi.

Máu từ trong mũi chảy ra, Phạm Thước bị đánh liên tiếp hai quyền, trong lòng không cam lòng, nhưng lại bị ép không thể động đậy được.

Phạm Thước cũng không giãy dụa, híp mắt nhìn về phía Lộ Ký Thu ở cách đó không xa, cười lạnh nói: “Lục Nhất Hành, anh cũng không thể mỗi ngày hai mươi bốn giờ trông coi cô ấy?”

Nói xong thì nở nụ cười khó hiểu, tiếng cười thật khủng khiếp.

Đột nhiên, Lục Nhất Hành buông lỏng anh ta ra, quay người đi tới cửa cầu thang, im lặng đóng cửa lại.

“Thực sự là tao không có cách nào trông coi cô ấy suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.” Lục Nhất Hành vừa nói vừa quay người xắn tay áo nhìn anh ta.

Phạm Thước đưa tay lau đi máu trên khóe miệng, gắng gượng nói: “Nếu có bản lĩnh anh muốn làm gì tôi thì làm đi……”

Nửa câu sau còn chưa nói xong, thì Lục Nhất Hành đã thành toàn cho anh ta.

Bàn về đánh nhau, Phạm Thước hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Nhất Hành.

Lộ Ký Thu nhìn cánh cửa cầu thang đóng chặt, dựa vào tường mượn lực đứng dậy, ép buộc bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.

Lo lắng Lục Nhất Hành bị thiệt thòi, cố gắng đi về phía cánh cửa, vừa muốn đẩy cửa ra, thì thấy Lục Nhất Hành mở cửa đi ra.

Vành mắt Lộ Ký Thu đỏ lên, theo bản năng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”

Lục Nhất Hành nghe giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của cô, tim như bị ai đó nắm chặt, đưa tay ôm cô vào trong ngực, “Không sao!”

Lộ Ký Thu thoáng nhìn Phạm Thước đang nằm trong phía cầu thang, thấy mặt, mũi và xương gò má của anh ta đều ứ máu, thậm chí khóe miệng còn chảy máu. Nếu không phải ngực Phạm Thước còn đang phập phồng thì Lộ Ký Thu nghĩ là anh ta đã chết rồi.

Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của La Mẫn.

“Ký Thu, chuyện gì xảy ra vậy?”

Lộ Ký Thu quay đầu nhìn thì thấy phó tổng của JM và La Mẫn đang đứng ở phía sau.

“Nhất Hành? Sao cậu lại ở chỗ này?” La Mẫn nhìn thấy tay phải của Lục Nhất Hành có vết thương, rồi nhìn nhìn Phạm Thước ở bên trong cầu thang bộ.

Thêm vào đó còn có nước mắt trên mặt Lộ Ký Thu thì cơ bản không cần giải thích, đại khái mọi người có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Phó tổng lại gần, nhìn thấy người nằm trong cầu thang bộ là Phạm Thước thì lập tức luống cuống, “Tiểu Phạm, sao lại biến thành như thế này?”

Phó tổng nói xong thì muốn đỡ Phạm Thước dậy nhưng giống như Phạm Thước bị ngấm men say, không đứng dậy nổi.

Lục Nhất Hành đặt tay ra sau lưng, chững chạc đàng hoàng nói: “Phạm tiên sinh uống nhiều quá, vừa rồi giống như ‘chó dại’, tôi không ngăn được……”

Vừa nói vừa ôm Lộ Ký Thu sát vào trong ngực, vì cô giải thích: “Còn làm cho Lộ Ký Thu bị dọa đấy.”

La Mẫn đương nhiên hiểu được Lục Nhất Hành nói như vậy là có ý gì, vội vàng phụ họa: “Phó tổng Tiêu, anh mau đưa Phạm tiên sinh đến phòng nghỉ đi, đừng để người ta chê cười.”

Nhìn phó tổng Tiêu đỡ Phạm Thước rời đi, lúc này La Mẫn mới quay người nhìn Lộ Ký Thu, chần chừ một chút, “Xuống dưới rồi nói chuyện.”

Lộ Ký Thu dựa vào anh, đầu ngón tay mới vừa rồi còn trắng bệch đã dần hồng hào hơn. Cô rất rõ, chuyện lộn xộn đêm nay của Phạm Thước không thể nói chuyện ở nơi này được.



Khi ba người đi xuống lầu thì gặp Ngụy Sâm còn đang chờ Lục Nhất Hành ở đại sảnh. La Mẫn dẫn Lộ Ký Thu lên xe trước.

Lục Nhất Hành nói đơn giản với Ngụy Sâm vài câu, sau khi tiễn Ngụy Sâm thì mới ngồi lên xe.

Trong xe, La Mẫn không thể không hỏi Lộ Ký Thu chuyện gì đã xảy ra.

Lộ Ký Thu xoay người ôm đầu gối, kể hết những chuyện vừa mới xảy ra, đến cuối cùng, giọng nói của Lộ Ký Thu còn mang theo tiếng nức nở.

“Được rồi.” Lục Nhất Hành lên tiếng cắt ngang.

Ôm Lộ Ký Thu vào trong ngực, nói với La Mẫn: “Chị Mẫn, đừng hỏi nữa.”

La Mẫn mím môi nhẹ gật đầu, nhìn về phía tòa nhà Bắc Phong, trầm giọng nói: “Lầu năm là không có camera, cậu đánh cậu ta, đoán chừng khi cậu ta tỉnh dậy cũng không dám nói cái gì……”

Lộ Ký Thu ở trong lòng Lục Nhất Hành, cắn chặt môi dưới, nước mắt không ngừng rơi.

Qua hơn nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, run run nói: “Anh ta, anh ta rất không bình thường……”

Nghe cô nói vậy, La mẫn và Lục Nhất Hành đều sửng sốt, trong lòng cũng có suy đoán riêng.

“Ký Thu, tạm thời em không cần suy nghĩ nữa, chuyện này chị sẽ xử lý.” La Mẫn vỗ vỗ tay Lộ Ký Thu, không yên lòng nói.

Lộ Ký Thu cố nén nước mắt, lắc đầu nói: “Em không sao.”

Bởi vì có Lục Nhất Hành xuất hiện, Lộ Ký Thu cũng không bị quá thua thiệt, chỉ là bị hù dọa mà thôi.

“Trước mắt, đêm nay hai người đừng về chỗ chương trình,” La Mẫn vừa nói vừa đưa thẻ phòng tổng thống của khách sạn, “Người của tổ tiết mục chắc bây giờ đã đến sân bay, lát nữa chị sẽ nói với bọn họ một tiếng, nói là đêm nay hai người không trở về.” Vừa đến sân bay, sẽ bước vào giai đoạn ghi hình, trạng thái bây giờ của Lộ Ký Thu khẳng định là không được.

La Mẫn nói thì liếc mắt nhìn cánh tay phải của Lục Nhất Hành đang giấu bên cạnh mình, “Cậu nhanh chóng tranh thủ thời gian bôi thuốc cho bàn tay của mình đi.”

Nghe chị ấy nói như vậy, lúc này Lộ Ký Thu mới chú ý tới bàn tay bị thương của anh.

Kéo tay anh qua, nhìn thấy đốt ngón tay của anh bị chảy máu thì nước mắt lại không thể nào kìm được mà tiếp tục tuôn rơi.

Lục Nhất Hành rụt tay về, giả bộ như tùy ý nói: “Một chút cũng không đau, thật.”

La Mẫn nhìn hai người một chút, lúc này mới đẩy cửa xe ra. Trước khi xuống xe nhẹ gật đầu với Lục Nhất Hành, muốn phiền anh chăm sóc Lộ Ký Thu.

La Mẫn xuống xe, nói chuyện vài câu với chú Lý tài xế đang đứng đợi bên ngoài cả nửa ngày rồi mới quay người lên lầu năm.

Xe chầm chậm về khách sạn.

Trong xe, Lộ Ký Thu nhẹ nắm lấy tay phải của anh, không cho anh động đậy, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn vào vết thương trên tay anh.

Càng nhìn, thì nước mắt càng rơi dữ dội hơn, không làm sao ngăn được.

Lục Nhất Hành nắm ngược lấy tay của cô, đưa tay lên che mắt cô lại, “Đừng khóc, anh đau lòng.”

Cứ như vậy, Lộ Ký Thu dựa vào vai của anh, trước mắt là bàn tay ấm áp của anh.

Hai người ăn ý không nói gì thêm, nhưng Lộ Ký Thu biết, chuyện tối nay của cô còn chưa có xong.



Đến khách sạn, Lộ Ký Thu ở trong phòng tìm thuốc, Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon trong phòng khách thì nhận được tin nhắn của La Mẫn.

[Chuyện này tôi cần phải nói cho anh Phan biết.]

Lục Nhất Hành hiểu được, nếu không có Phan Mậu hỗ trợ thì một mình La Mẫn xử lý chuyện này sẽ rất vất vả.

[Được.]

Gửi xong thì đúng lúc Lộ Ký Thu mang theo hộp thuốc đi tới.

Trên salon, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau.

Lộ Ký Thu lấy bông gòn khử trùng và băng dán miệng vết thương, nhưng từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nói lấy một câu.

Lục Nhất Hành biết cô bị hù dọa, cũng biết cứ im lặng như nãy giờ là không được.

Thế là anh tìm được chủ đề nói chuyện, “Đêm nay em định về căn hộ sao?”

Vừa rồi anh thấy hành lý đã được để sẵn ở phòng khách.

Lộ Ký Thu kéo tay anh qua, xé mở bịch bông gòn, không trả lời anh.

Lục Nhất Hành giơ tay lên, nhìn cô hỏi: “Em nhất định không chịu nói chuyện với anh sao?”

Lộ Ký Thu ngừng động tác trên tay, nước mắt nhìn nửa ngày lại một lần nữa rơi xuống.

“Vì sao anh lại đến……”

Nghe cô hỏi như vậy, Lục Nhất Hành thả tay xuống, giải thích: “Vốn muốn cho em một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới Phạm Thước lại cho anh một kinh hỉ.”

Lục Nhất Hành thử đùa giỡn, nhưng vẫn không thể chọc cô cười được.

Lộ Ký Thu cúi đầu giúp hắn khử trùng, nước mắt chảy dài trên gò má, “Vì, vì cái gì anh còn đánh người rồi còn để mình bị thương…… Không phải anh rất lợi hại sao……”

Giọng nói Lộ Ký Thu có chút oán trách, nhưng không che giấu được sự đau lòng.

Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi vào trên mu bàn tay của anh, Lục Nhất Hành đưa tay nâng cằm của cô lên, cười hỏi: “Em là đang đau lòng cho anh sao?”

Lộ Ký Thu nhìn anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tất cả cảm xúc tại lúc này đều không kìm lại được.

“Em đau lòng!” Lộ Ký Thu kéo tay anh, chỉ vào ngực mình, nói: “Chỗ này đặc biệt đau……”

Nói xong thì buông tay anh ra ngay, mặc cho nước mắt tuôn như vỡ đê: “Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy ——”

“Anh có biết hay không, anh cứ luôn luôn tại thời điểm em cần có anh nhất thì anh lại xuất hiện…… Em, em không biết có phải giống như Phạm Thước nói hay không, nói là Lục Nhất Hành anh chẳng qua là……”

“Chẳng qua là……” Lộ Ký Thu vừa khóc vừa nói được một nửa thì dừng lại, chung quy là vẫn không thể nói ra câu nói kia.

Lộ Ký Thu rất rõ ràng, bây giờ mình không thích hợp để nói chuyện này, đặt hộp thuốc qua một bên, làm bộ muốn đứng dậy rời đi.

Vừa muốn đứng lên thì đã bị Lục Nhất Hành kéo lại.

“Chẳng qua là cái gì?”

Lục Nhất Hành nhìn cô, biết bây giờ chuyện này không nói rõ ràng thì về sau sẽ rất khó để nói rõ.

Lộ Ký Thu né tránh ánh mắt của anh, hơn nửa ngày mới tìm được lại giọng nói của mình, “Em……”

“Em muốn hỏi cái gì, chỉ cần em hỏi, anh sẽ trả lời.”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là: “Em không muốn hỏi gì.”

“Được, vậy đến lượt anh hỏi em.”

Lộ Ký Thu không biết anh muốn hỏi cái gì.

Lục Nhất Hành cởi áo khoác ra, than nhẹ một tiếng.

“Hôm nay anh bay đến đây là bởi vì nhớ em, muốn gặp em, đợi thêm một phút giây nào nữa cũng không thể chờ được, đây có phải là thích hay không?”

Đầu tiên là Lộ Ký Thu sững sờ, còn không kịp phản ứng, thì lại nghe anh tiếp tục nói.

“Anh dẫn em đến gặp mẹ anh, từ đầu đến cuối anh chưa từng nói qua quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác, đây có phải là thích hay không?”

“Em quay quảng cáo, anh hận không thể làm cho cái người mẫu nam kia biến mất, vừa nghĩ tới em sẽ cùng người khác chụp hình thân mật thì anh giống như bán dấm vậy, đây có phải là thích hay không?”

“Hôm cắm trại dã ngoại, em bị lạc, anh rất sợ nếu không tìm thấy em, sợ em bị thương, sợ em sợ hãi, sợ em khóc, đây có phải là thích hay không?”

Lộ Ký Thu cứ nghe anh nói như vậy, nước mắt ướt đầy mặt.

Lục Nhất Hành than nhẹ một tiếng, cầm khăn giấy, động tác nhẹ nhàng giúp cô lau mặt.

“Anh nói thích em không chỉ một lần, cho dù là trước ống kính phỏng vấn, anh cũng chưa bao giờ che giấu một chút nào. Anh đã nói qua em là hình mẫu lý tưởng của anh, cũng hỏi qua em có muốn nói chuyện yêu đương với anh hay không? Thậm chí, anh còn lo lắng là mình quá mức chủ động thì có làm em bị hù dọa hay không……”

“Nếu như, từ đầu đến cuối em đều cảm thấy tất cả tình cảm của anh đối với em đều là vì ảnh hưởng của chương trình,” Lục Nhất Hành không khỏi rủ mi mắt xuống, đặt luôn tờ khăn giấy trong tay xuống, đứng dậy nói: “Vậy thì ngày mai anh sẽ nói với tổ tiết mục, anh sẽ rời khỏi chương trình.”

Vừa mới nói xong, Lục Nhất Hành cầm lấy áo khoác, quay người muốn rời khỏi.

Nếu như vấn đề nằm ở cái chương trình này, vậy thì anh nguyện ý thay đổi phương thức qua lại với cô, bắt đầu lại từ đầu.

Ngay khi Lục Nhất Hành bước bước chân đầu tiên thì tay phải bị cô kéo lại.

Lục Nhất Hành nhẫn tâm không quay đầu lại nhìn cô, chỉ nghe thấy cô nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm: “Tay của anh……”

Lục Nhất Hành không nghe được đáp án mà anh muốn, vẫn nhịn không được, cúi đầu nhìn cô.

“Em biết anh muốn nghe cái gì.”

Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn anh, mũi đỏ đỏ, hai mắt sưng đỏ giống như con thỏ nhỏ.

Nắm lấy tay anh, chậm chạp không chịu buông ra.

Lục Nhất Hành mím chặt môi, buộc mình nhẫn tâm rút tay ra. Cất bước đi về phía cửa, anh biết, bây giờ anh đang mạo hiểm.

Lúc tay Lục Nhất Hành cầm lấy nắm cửa, thì rốt cuộc sau lưng vang lên giọng nói của Lộ Ký Thu ——

“Lục Nhất Hành, em muốn ôm……”