Giấc mơ đêm nay, Lộ Ký Thu đã mơ thấy anh.
Anh trong mơ cũng giống như thường ngày, khóe miệng mỉm cười, bóng dáng của cô như ẩn hiện trong đôi mắt sâu thẳm của anh, chỉ có bóng dáng của cô mà thôi.
Anh vươn tay ra, ý bảo cô hãy nắm lấy tay anh nhưng đến lúc Lộ Ký Thu vươn tay thì anh lại thu tay về.
“Làm sao vậy?” Lộ Ký Thu theo bản năng bật thốt lên hỏi anh.
Chỉ thấy anh lùi về phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Nắm tay anh, anh sẽ không buông nữa.”
Lộ Ký Thu nghe rõ, đây là đang hỏi cô —— có nguyện ý tiếp tục để anh nắm tay như từ trước đến nay hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không đưa ra câu trả lời, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, sững sờ nhìn anh. Bàn tay duỗi ra rồi lại rủ xuống bên người, có chút không biết phải làm sao.
Ngay lúc Lộ Ký Thu còn đang ngây người, thì bóng dáng anh từ từ mờ dần, giống như một câu chuyện cổ tích, sẽ biến mất ngay lập tức.
Có lẽ là do sốt ruột, Lộ Ký Thu muốn gọi anh lại, nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, muốn nhấc chân đuổi theo anh thì một giây sau đó đã tỉnh dậy.
Lộ Ký Thu nằm trên giường, mắt nhìn lên trần phòng khách sạn, đầu óc trống rỗng, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói nhẹ nhàng của anh trong mơ.
Gối ướt đẫm mồ hôi, đủ để nhắc nhở cô rằng trong mơ cô đã nóng ruột như thế nào.
Đưa tay vén tóc ướt mồ hôi ra sau tai, ngồi dậy, nhìn kim đồng hồ trên tường đang chỉ 8 giờ.
Hôm qua chị Mẫn đã nói, 8:30 hôm nay phải lên đường.
Lắc đầu, tối qua, vừa dính xuống gối cô đã ngủ say, ngay cả đồng hồ báo thức cũng chưa kịp đặt. Lộ Ký Thu vừa mới vén chăn lên thì điện thoại dưới gối vang lên, cô vội vàng nhấn nút nghe.
“Alo—— “
“Chị Ký Thu, chị Mẫn nói thương hiệu bên kia nói là xảy ra chút vấn đề nên thời gian quay quảng cáo sẽ trễ hơn 2 tiếng. Chị Mẫn nói để chị ngủ thêm một lát, một lát nữa tụi em sẽ lên lầu tìm chị.”
Miêu Nhị ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện thời gian quay quảng cáo bị lùi lại.
Lộ Ký Thu ngồi trên giường, lên tiếng trả lời: “Được, chị đã biết.”
Cúp điện thoại, lúc này Lộ Ký Thu mới nhìn thấy tin nhắn mà anh trả lời tối hôm qua.
[Hôm nay quay có thuận lợi không?] —— 01:11
[Ngủ rồi sao?] —— 01:30
[Ngủ ngon!] —— 02:02
Lộ Ký Thu hơi kinh ngạc, tối qua, hơn hai giờ mà anh còn chưa ngủ, vừa định gọi điện thoại cho anh thì sợ anh còn chưa tỉnh giấc, nên đành phải nhắn trước cho anh một tin.
Sau khi gửi tin nhắn xong thì cô mới phát hiện, mình đã nhắn lịch trình nguyên một ngày cho anh, giống như để giải thích hành tung của mình cho anh vậy.
Đợi mấy phút, không có chờ được anh nhắn tin trả lời, lần này Lộ Ký Thu không muốn bỏ qua tin nhắn của anh nên cầm điện thoại vào phòng tắm, muốn ngay lập tức có thể trả lời anh.
Để điện thoại ở vị trí dễ thấy nhất, Lộ Ký Thu đứng trước gương trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa chăm chú nhìn động tĩnh của điện thoại.
Lúc xoay người rửa mặt, nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mơ tối qua lại một lần nữa xuất hiện.
Lộ Ký Thu mở mắt ra ngay lập tức, bọt sữa rửa mặt dính vào mắt nhưng cô bỏ qua cảm giác ngứa ran khó chịu, đứng thẳng người, nhìn chính mình trong gương rồi chợt hiểu ra điều gì đó.
Rút khăn mặt lau sau bọt sữa rửa mặt trên mặt và tay, cô cầm điện thoại di động trực tiếp gọi cho Tần Cẩn.
Như sợ quên mất cảm giác vừa mới trải qua, Lộ Ký Thu cầm điện thoại đi qua đi lại trong phòng tắm, cuối cùng thì điện thoại cũng được kết nối.
“Alo —— “
“Tần Cẩn! Tối hôm qua tớ nằm mơ, chính là, tớ mơ thấy Lục Nhất Hành, anh ấy hỏi tớ có muốn hay không…”
Dĩ nhiên là Lộ Ký Thu có chút kích động, thế nên không nghe ra được tiếng ‘alo’ vừa rồi ở đầu bên kia điện thoại là giọng nam.
Sau khi Lộ Ký Thu nói xong tất cả những chuyện xảy ra trong mơ thì đầu bên kia điện thoại cũng không có lập tức đáp lại.
Lộ Ký Thu cho rằng Tần Cẩn còn đang suy tư, vì vậy than thở: “Tần Cẩn, tớ sợ là tớ suy nghĩ nhiều quá, hoặc là giả sử về mặt phương diện tình cảm của tớ quá mức không lưu loát, tớ không biết biểu đạt như thế nào, cũng không biết có phải quá hấp tấp hay không…”
Nói cho cùng, là cô nhát gan khi yêu một người, huống chi ‘bắt đầu’ của bọn họ cũng không giống như bình thường.
“Tần Cẩn vẫn chưa tỉnh.”
Trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nam khá quen thuộc, Lộ Ký Thu sửng sốt, sau đó nghe ra đây là giọng của Hứa Trì.
Vừa nghĩ tới những lời vừa rồi mình nói bị bác sĩ Hứa đầu gỗ nghe được, Lộ Ký Thu chỉ muốn cúp điện thoại ngay lập tức. Coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra!
“Nếu như cô muốn nghe lời khuyên của tôi, thì tôi cho rằng, việc này giống như mọc răng khôn vậy.” Hứa Trì bỗng nhiên trở thành ‘bác sĩ tâm lý’, giọng điệu vẫn như bình thường, rất có thứ tự, không nghe ra được nhiều cảm xúc.
“Tôi chưa mọc răng khôn…” Lộ Ký Thu không thoải mái ngắt lời anh ấy.
“Có cảm tình với một người nào đó cũng giống như mọc răng khôn vậy. Khi mới nhú lên thì nhất định sẽ đau một lúc, cảm giác rất mãnh liệt… Nếu như cô bỏ mặc nó, thì sau ba mươi ngày trôi qua trong nháy mắt, cảm giác ấy sẽ phai nhạt không ít, nhưng trong 30 ngày đó quyết định nên giữ lại hay là muốn nhổ…”
“Sớm một chút sẽ dễ dàng hơn, chậm muốn chút là thỏa hiệp.”
Nghe Hứa Trì nói xong câu cuối cùng thì dường như Lộ Ký Thu đã hiểu.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Hứa.”
“Không có gì!”
Ngay khi Hứa Trì chuẩn bị cúp điện thoại thì lúc này Lộ Ký Thu mới nhớ tới mà hỏi anh ta: “Chờ, chờ một chút! Anh vừa mới nói là Tần Cẩn chưa tỉnh, vậy các người…”
Hứa Trì đứng ngoài ban công, xoay người nhìn Tần Cẩn đang nằm lì xếp chữ đại trên giường, ngủ không biết trời trăng mây gió gì.
“Răng khôn của tôi, có khả năng là đã mọc ở trong tim tôi rồi.”
Lộ Ký Thu hơi giật mình khi nghe Hứa Trì nói câu đó, lúc hoàn hồn thì điện thoại đã bị cúp.
Thì ra đầu gỗ như bác sĩ Hứa gặp phải Tần Cẩn thì cũng thay đổi không ít.
Có lẽ bị Hứa Trì thức tỉnh, hoặc là bởi vì biết được tình cảm của Tần Cẩn và Hứa Trì hâm nóng nhanh chóng mà Lộ Ký Thu rất muốn nhìn thấy anh.
Ở trong phòng, Lộ Ký Thu cầm điện thoại có chút do dự, cuối cùng vẫn cho mình một đường lui nên không trực tiếp gọi cho Lục Nhất Hành mà gọi cho La Mẫn.
Điện thoại reo hai tiếng thì đã có người nhận, Lộ Ký Thu hít sâu một hơi, nói: “Chị Mẫn, sau khi kết thúc buổi tiệc tối nay, em muốn quay về căn hộ của chương trình ngay.”
La Mẫn ngẩn ra, cũng không có từ chối: “Được, bây giờ chị giúp em đặt chuyến bay trễ nhất của tối nay.”
Đến lúc quay quảng cáo thì đã gần mười giờ.
Hôm nay là quay quảng cáo sản phẩm mới của thương hiệu trang sức JM. Tất cả có hai bộ trang sức, mỗi bộ trang sức bạch kim có đính kim cương sẽ bao gồm nhẫn, vòng tay, dây chuyền, bông tai.
Trang điểm chính cho Lộ Ký Thu là chị Kiều – chuyên viên trang điểm của JM, nhưng làm tóc lại là một chuyên gia khác – anh Cát.
“Tổng giám Lý nói bộ đầu tiên là bộ sư tập Kim Xán,” Chị Kiều vừa chỉ chỉ vào bộ trang sức Kim Xán, “Bộ trang sức này chủ yếu quay ngoại cảnh, kết hợp với váy đuôi cá màu xanh đậm, nên trang điểm sẽ không quá đậm, nếu không sẽ không tôn lên được vẻ đẹp của trang sức.”
Lộ Ký Thu ngồi trên ghế, gật đầu nói được.
Vì để tiết kiệm thời gian, trong lúc chị Kiều đang trang điểm cho cô thì anh Cát giúp cô làm xoăn tóc.
Không lâu sau, tổng giám Lý dẫn đạo diễn tới.
Lộ Ký Thu không có cách nào đứng dậy chào hỏi đạo diễn, chỉ có thể ngồi trên ghế, gật đầu nhẹ một cái rồi nói: “Chào đạo diễn Vương!”
Trước đó, đạo diễn Vương đã từng hợp tác Lộ Ký Thu một lần, chưa nói là rất ăn ý với nhau nhưng Lộ Ký Thu biết sơ sơ về thói quen cũng như tính tình của đạo diễn Vương.
“Ký Thu này, đạo diễn Vương sẽ nói với em một chút về kịch bản ——”
Tổng giám Lý nói xong câu này, thì lại rời đi để làm việc khác.
Lúc Lộ Ký Thu mặc bộ đồ do nhãn hàng cung cấp từ trong phòng thay đồ đi ra thấy tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Bởi vì dây chuyền trong bộ sưu tập Kim Xán có độ dài vừa phải, cộng thêm thiết kế hình chiếc ô ngược, cho nên ngoài việc kéo cao phần đường viền cổ, phần cổ này của chiếc váy cũng yêu cầu phải có dáng chữ V nhỏ thì mới có thể phô bày dây chuyền một cách hoàn mỹ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi ra mắt đến nay, Lộ Ký Thu ăn mặc bạo nhất. Mặc dù chiếc váy cổ chữ V này khoét không sâu, cũng không lộ bất kỳ cái gì, tất cả mọi thứ đều vừa vặn.
Miêu Nhị đi tới để cho Lộ Ký Thu vịn lấy, nhỏ giọng bên tai cô: “Chị Ký Thu, bộ trang phục này rất đẹp! Nhất là thiết kế đuôi cá ở phía sau, tổng thể được max điểm!”
Lúc này Lộ Ký Thu mới đi đến trước gương, nghiêng người sang toàn bộ mình trong gương, thiết kế của bộ trang phục này đúng là đã tôn lên toàn bộ ưu điểm của cô.
Đi tới trước bàn trang điểm, vừa mới ngồi xuống thì trợ lý của tổng giám Lý đã đeo găng tay, muốn đeo toàn bộ trang sức lên người cô.
Miêu Nhị đứng sau lưng Lộ Ký Thu, chủ động vén tóc Lộ Ký Thu cao lên.
Trên tay đeo ba chiếc nhẫn, hai cái vòng tay, mỗi cánh tay một vòng, cộng thêm một dây chuyền nặng trĩu với một đôi bông tai kim cương.
Bởi vì Lộ Ký Thu không bấm lỗ tai nên tất cả các bông tai đều là thiết kế dạng kẹp. Lúc trước, khi vừa mới ký hợp đồng với JM, La Mẫn đã một mực cười cô, cô là người đầu tiên để cho JM cố ý thiết kế dạng kẹp vì người phát ngôn của mình.
Không có cách nào, cô thực sự sợ phải đối mặt với việc bấm lỗ tai.
“Có khó chịu không? Trợ lý giúp cô đeo bông tai hỏi.
“Có thể dịch xuống một chút không? Chỗ này có chút đau……” Lộ Ký Thu đưa tay ra hiệu.
Sau khi điều chỉnh vị trí, tất cả đồ trang sức đều đầy đủ trên người.
Lộ Ký Thu khẽ quay đầu lại, thiết kế này thực sự rất tinh xảo, ngay cả tua rua trên bông tai cũng hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Miêu Nhị giúp Lộ Ký Thu sửa sang lại mái tóc xoăn của cô, vừa cười nói: “Đôi bông tai này thật đẹp mắt, độ dài tương đối, không gây khó chịu. Chúng cũng rất hợp với vòng cổ.”
Trợ lý đang dọn dẹp hộp trang sức rỗng bên cạnh có chút đắc ý nói: “Đôi bông tai này phải đeo với sợi dây chuyền này mới đẹp, hơn nữa nhất định phải là cổ áo chữ V, như vậy thì bông tai với dây chuyền mới hỗ trợ lẫn nhau, nếu không sẽ trông chen chúc.”
Nghe trợ lý nói như vậy, một lần nữa xem kỹ lại cách phối hợp này, quả đúng là có sự hỗ trợ chặt chẽ.
Miêu Nhị khom người sờ sờ tua rua của khuyên tai, không khỏi cảm thán: “Đẹp, thật là đẹp mắt, nhưng mà giá chắc cũng đẹp không kém.”
Lộ Ký Thu nghe vậy thì nở nụ cười, từ trước đến nay, JM luôn là thương hiệu trang sức có giá đắt hơn những thương hiệu khác rất nhiều, đây được xem là hàng xa xỉ. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, người mua đồ trang sức thì thường quan tâm đến danh tiếng của thương hiệu và thiết kế bắt mắt, giá cả có thể không được xếp vào top 3 quan tâm đầu tiên của họ.
Ngay khi có vài người đang nói chuyện, La Mẫn từ bên ngoài đi vào, nói với Lộ Ký Thu: “Chờ một lát nữa, máy quạt gió bên ngoài xảy ra chút trục trặc.”
Trước đó, cũng máy quạt không hoạt động nên người của thương hiệu mới đi mượn cái khác tới, không ngờ lại xảy ra chuyện khác.
Tổng giám Lý cố ý để cho nhân viên đi mua cafe, nói rất nhanh có thể sẽ sửa xong, mong Lộ Ký Thu kiên trì chờ trong giây lát.
Ngồi trên ghế salon, Lộ Ký Thu mới vừa uống một ngụm cafe nóng thì đột nhiên chuông điện thoại trong túi của cô vang lên.
Vội vàng đặt ly cafe xuống, lấy điện thoại ra, thấy là anh gọi điện tới, khóe miệng không khỏi cong lên thành một đường cung đẹp mắt.
“Là ai vậy ạ?” Miêu Nhị tò mò nhìn quay, nhỏ giọng hỏi: “Là thầy Lục sao?”
Lộ Ký Thu mím môi gật đầu, sau đó đứng dậy nắm đuôi váy đi ra khỏi phòng trang điểm.
Ấn nút nghe, đầu tiên là nói anh chờ một chút sau đó bước nhanh đến cuối hành lang.
Đứng bên góc tường, cố gắng điều hòa hơi thở phập phồng. Hít sâu một hơi rồi mới đưa điện thoại đến gần bên tai.
Lục Nhất Hành đang thu dọn hành lý của mình, nghe thấy tiếng hít thở hốt hoảng của cô, không khỏi cười hỏi: “Em chạy cái gì?”
Lộ Ký Thu vô thức liếm môi, thành thật trả lời: “Vừa rồi ở trong phòng trang điểm, không tiện lắm…”
“Cho nên, bây giờ em đang ở một mình?” Lục Nhất Hành vừa hỏi vừa đặt quần áo trong tay lên trên giường.
Lộ Ký Thu gật đầu, lại nhớ tới là anh không nhìn thấy nên mới vội vàng ‘Ừ’ một tiếng.
“Anh muốn nhìn thấy em.”
Lục Nhất Hành vừa mới nói xong thì đã gửi lời mời video call cho cô.
Lộ Ký Thu do dự một chút, nhưng vẫn chấp nhận lời mời gọi video.
Chỉ là sau khi video được kết nối, câu đầu tiên Lục Nhất Hành nói là–
“Phần cổ của chiếc váy này sao lại thấp như vậy!”