Bốn giờ chiều, sau khi toàn thành công việc, cuối cùng La Mẫn đã đến căn hộ.
Bởi vì có liên quan đến nội dung công việc của Lộ Ký Thu cho nên mọi người không có đeo micro, điều này là để đảm bảo an toàn cho nghệ sĩ.
Tiểu Bân cũng không vì có La Mẫn đến mà nhõng nhẽo, ngược lại cậu bé vô cùng ngoan ngoãn đeo balo nhỏ trên lưng đi qua phòng 902 ở đối diện chờ La Mẫn. Bởi vì cậu biết La Mẫn tới là để bàn công việc với Lộ Ký Thu.
Ba người ở trong phòng khách trò chuyện đôi câu rồi Lộ Ký Thu dẫn La Mẫn lên lầu.
La Mẫn rất quen thuộc với cách thức làm việc của chương trình, mặc dù ê-kíp chương trình nói rằng họ đã tắt thiết bị ghi hình nhưng chị ấy vẫn kiểm tra các thiết bị trong phòng một lượt.
Lộ Ký Thu ngồi trên giường, chờ La Mẫn ngồi xuống ghế, thì mới lên tiếng hỏi: “Chị Mẫn, hai cái quảng cáo quay cùng một lúc sao??
La Mẫn nhẹ gật đầu, đưa lịch trình ba ngày tới cho cô.
“Ngày mai quay quảng cáo tinh chất dưỡng sáng da 2-in, ngày kia quay quảng cáo trang sức dòng R, tối ngày mốt ăn cơm với người bên nhãn hàng trang sức (1). Nếu như hết thảy thuận lợi trong ba ngày thì sau ngày kia có thể đưa em trở về. Nếu như việc quay bị trì hoãn chỉ có thể chậm thêm một ngày.”
(1) Bản gốc thì thứ tự của 2 quảng cáo này là trang sức trước rồi dưỡng da sau. Nhưng sau khi edit mấy chương sau thì quay quảng cáo cho dưỡng da trước rồi mới quay cho bên đồ trang sức nên mình đã tự đổi lại nhé!
Mỗi ngày quay một quảng cáo?
Lộ Ký Thu thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, nhất là hai cái này của thương hiệu hợp tác nổi tiếng quốc tế, nói chung là không cho phép cô phạm sai lầm.
“Em nhớ rồi…… Hai buổi quay quảng cáo này hình như không cùng trong một thành phố?” Lộ Ký Thu nghi ngờ hỏi.
La Mẫn gật đầu, “Không sai, tối ngày mai phải bay đến thành phố K trong đêm, không quá xa. Nếu như chín giờ tối có thể kết thúc công việc, thì ước chừng khoảng 1 giờ sáng sẽ tới khách sạn ở thành phố K để nghỉ ngơi.”
Lộ Ký Thu nhìn lịch trình của ba ngày tới, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
La Mẫn ngồi xuống bên cạnh Lộ Ký Thu, đưa tay vỗ vỗ vai cô, nói: “Chị biết chuyến đi lần này có hơi gấp gáp, nhưng hai cái hợp đồng quảng cáo này rất khó mới có thể tới tay chúng ta. Lúc trước khi đàm phán với bọn họ, bọn họ còn không muốn tách ra quay hình vào buổi sáng và buổi chiều đâu……”
Lúc chị ấy nói chuyện còn có chút cười đùa, Lộ Ký Thu ngẩng đầu cười cười, “Đã quá lâu rồi em không có bận rộn như vậy, có chút không kịp thích ứng.”
Đương nhiên La Mẫn hiểu, bằng không thì cũng sẽ không kiên trì tách ra quay hình, cân đối thời gian ba ngày với hai thương hiệu này, cũng là vì để cho Lộ Ký Thu không quá mệt mỏi.
“Được rồi, trước đó em cũng bận bịu đủ thứ, nói cho chị nghe một chút, em với Lục Nhất Hành tiến triển thế nào rồi?” Giọng nói của La Mẫn nhẹ nhàng không ít.
Lộ Ký Thu biết rõ, ý La Mẫn chính là chuyện liên quan tới Trác Dư Hân kia.
Nhưng vừa nhắc tới Lục Nhất Hành, Lộ Ký Thu lại muốn tránh chủ đề này, đứng dậy ngồi trước bàn trang điểm,vừa soi gương vừa nói: “Chị Mẫn, ngày mai phải quay quảng cáo cho 2-in, em có nên đi chăm sóc da mặt trước hay không nhỉ……”
La Mẫn biết Lộ Ký Thu cố ý né tránh chủ đề này, thế nên không tiếp tục truy hỏi, “Nhìn lịch trình, thì đêm nay em rời đi với chị, chủ yếu xem ngày mai có thời gian hay không.”
Lộ Ký Thu nhẹ giọng đáp lời, thì ra muốn rời đi trong đêm nay.
La Mẫn đứng dậy, lơ đãng thoáng nhìn bên cạnh gối đầu có con gấu bông nhỏ.
“Là Lục Nhất Hành đưa sao?”
Lộ Ký Thu nghe chị ấy hỏi như vậy thì xoay người lại, nhìn theo ánh mắt của La Mẫn thì ho nhẹ hai tiếng: “Vâng, đúng vậy.”
La Mẫn buồn cười nhìn cô, trêu ghẹo nói: “Em nha, không phải đã gặp người lớn rồi sao? Làm sao mà còn thẹn thùng như vậy?”
Lộ Ký Thu đi qua, kéo cao chăn mền lên, che kín con gấu bông nhỏ lại.
Nói đến lần gặp người lớn kia, Lộ Ký Thu bị đặt trong tình huống bị động hoàn toàn.
Lộ Ký Thu đang dọn dẹp được một nửa, thì thừa dịp La Mẫn ra ngoài ban công phòng ngủ gọi điện thoại, cô đã vội vàng chạy xuống lầu tìm Lục Nhất Hành.
Đi đến trước cửa phòng anh, hít một hơi thật sâu, thật ra chính cô cũng không hiểu vì sao cô lại khẩn trương đến như vậy, làm như thể giấu diếm người lớn lén đến gặp anh vậy.
Quên đi, không nên nghĩ nhiều như vậy.
[Cốc, cốc ——]
Gõ nhẹ cánh cửa hai lần, Lộ Ký Thu lập tức thu tay về, đặt ở sau lưng chờ anh mở cửa.
Cửa mở ra, Lục Nhất Hành đứng ở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Em, đêm nay em sẽ trở về với chị Mẫn,” Lộ Ký Thu lắp bắp nói, hai tay nhỏ chắp lại ở sau lưng, “Em sẽ quay quảng cáo vào ngày mai và ngày mốt. Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì sau ba ngày sẽ trở về.”
Lục Nhất Hành nghe cô nói lịch trình ba ngày tiếp theo của mình thì không thể nhịn được mà tươi cười.
Đưa tay vò rối đỉnh đầu cô, sau đó bước tới một bước rồi nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
“Vậy ngày mai anh sẽ về công ty, trở lại trước em một ngày. Ba ngày sau anh sẽ đến sân bay đón em.”
Giọng nói trầm ấm của anh ngay bên tai, mùi hương trên người anh làm cô lung lay ý định.
Câu ‘không cần’ kia đến bên miệng thì vẫn không thể nào nói nên lời, mơ hồ nói thành: “Được……”
Đột nhiên, giọng nói của La Mẫn từ trên lầu vang lên.
“Ký Thu ——”
Lộ Ký Thu vội vàng định thần lại, còn chưa kịp rời khỏi ngực anh thì nghe thấy La Mẫn ở trên lầu, nói: “Ắc, chị ở trên lầu chờ em.”
Khi Lộ Ký Thu trở lại phòng ngủ trên lầu thì gương mặt đỏ ửng vừa mới giảm đi một nửa.
La Mẫn đưa tay nhìn đồng hồ, cố ý trêu cô: “Chị nghĩ hai người cần nhiều thời gian hơn chút nữa……”
Lộ Ký Thu nhanh chóng bỏ mấy bộ quần áo vào trong vali, còn có cái áo khoác bóng chày đôi với anh.
Giống như làm như vậy thì sẽ tương đối có cảm giác an toàn hơn.
Lúc rời đi, bởi vì còn có La Mẫn và Tiểu Bân nên Lục Nhất Hành cũng không có quá nhiều cử chỉ thân mật. Bởi vì nhất định cô sẽ tránh.
Mặc dù là công việc cá nhân, nhưng tổ tiết mục vẫn để đạo diễn và hai cameraman theo cùng để ghi hình. Tuy không thể quay hai mươi bốn giờ, nhưng chỉ cần quay những cảnh quan trọng là được rồi.
Trong phòng chờ ở sân bay, còn khoảng mười lăm phút nữa thì máy bay cất cánh.
Lộ Ký Thu ngồi ở vị trí ít người trong phòng chờ, an tĩnh nghe nhạc.
Nếu là trước kia, cô sẽ rất ít khi nghe những ca khúc do mình sáng tác lúc mới ra mắt, nhưng bởi vì anh nên dần dần có hứng thú với những bài hát đó.
Đột nhiên, giai điệu bị ngắt quãng.
Ba hồi chuông vang lên, Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng là có điện thoại gọi tới.
Lấy điện thoại ra, thấy là anh gọi, thì trong lòng lại có một tia kích động nhỏ.
Vô thức nhìn xung quanh, tháo khẩu trang xuống đặt qua một bên, sau đó mới nhấn nút trả lời.
Bởi vì đang đeo tai nghe, cho nên toàn bộ giọng nói của anh đều đi vào tai cô.
“Đang ở trong phòng chờ máy bay sao?”
Lộ Ký Thu nhẹ nhàng kéo dây tai nghe, quấn nửa vòng quanh ngón tay, “Dạ!”
Không biết đây là lần thứ mấy, hai người đều ăn ý không nói gì.
Đến khi loa trong sân bay phát ra thông báo còn năm phút nữa thì sẽ lên máy bay thì Lục Nhất Hành mới mở miệng nói: “Anh muốn hỏi….. Anh có thể đến tham ban không?”
Rõ ràng là Lộ Ký Thu ngơ ngác một chút, lập tức hỏi lại anh: “Anh gọi điện là để hỏi cái này?”
Cái này có vẻ như không giống với tác phong trước sau như một của anh cho lắm.
Vừa mới nói xong, Lộ Ký Thu chỉ nghe thấy anh ở đầu bên kia điện thoại khẽ thở dài một hơi.
“Thật ra anh muốn hỏi, em quay quảng cáo cho hai thương hiệu nào? Quay với ai? Quay như thế nào?……”
Sau khi Lục Nhất Hành hỏi liên tiếp ba câu thì Lộ Ký Thu không khỏi bật cười.
“Nếu như em nói là giống như chụp hình trang bìa tạp chí như lần trước?” Cách một chiếc điện thoại, giống như Lộ Ký Thu lớn mật hơn không ít.
Sau đó cô nghe thấy Lục Nhất Hành dừng lại một chút, rồi bình tĩnh nói: Vậy chỉ có thể trở lại câu hỏi thứ nhất.”
Câu hỏi thứ nhất?
Lần này Lộ Ký Thu ‘Phốc’ một tiếng rồi bật cười ra tiếng, mím miệng nói: “Không cần tham ban, lần này một cái là đồ trang sức, một cái khác là mỹ phẩm dưỡng da. Chị Mẫn nói là chỉ có mình em quay, cho dù có nhân viên hỗ trợ thì cũng toàn là nữ……”
Lộ Ký Thu thành thật trả lời, chính nàng còn không ý thức được, thì ra cô lại quan tâm đến cảm nhận của Lục Nhất Hành như vậy.
Vài phút trước khi lên máy bay, Lộ Ký Thu mới cúp điện thoại.
La Mẫn ở bên cạnh, ôm Tiểu Bân đã ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Là điện thoại của Lục Nhất Hành sao?”
Lộ Ký Thu giả bộ nhìn thẻ lên máy bay, mơ hồ trả lời: “Cái gì?”
La Mẫn cười, sâu kín nói rằng: “Em đừng nói với chị là nghe nhạc còn có thể vui vẻ như vậy nha? Chị còn không biết là gần đây em thích nghe tấu nói đâu đấy!”
Bị trêu chọc, Lộ Ký Thu không còn cách nào khác hơn là thú nhận toàn bộ.
Trước khi máy bay cất cánh, La Mẫn rất nghiêm túc nói với cô một câu.
“Cậu ấy muốn đi tham ban thì cũng không phải không thể.”
Lộ Ký Thu đeo bịt mắt lại, cười nói: “Ngày mai anh ấy cũng sẽ trở về công ty nên chắc là anh ấy không đến tham ban đâu.”
Tham ban rất buồn chán, thậm chí còn khô khan. Nhất là cô phải dành hết tâm trí cho việc quay quảng cáo cả ngày, cũng không có thời gian nói chuyện với anh.
Quan trọng nhất là sự xuất hiện của anh rất có thể sẽ làm cho nhân viên công tác tại đó náo loạn.