Lộ Ký Thu tẩy trang xong, thì ba người cùng nhau xuống lầu chuẩn bị đi siêu thị.
Tổ tiết mục rất chu đáo, vì Tiểu Bân mà chuẩn bị ghế dành cho trẻ em, Lộ Ký Thu sợ Tiểu Bân không quen trước mặt có nhiều ống kính, cho nên cũng đi theo ngồi ở ghế sau.
“Tiểu Bân có thể ăn lẩu không?” Lục Nhất Hành vừa lái xe ra đường lớn vừa hỏi hai người phía sau.
Tiểu Bân không hiểu nhiều như vậy, chỉ có thể chu miệng nhỏ nhìn Lộ Ký Thu.
“Nước lẩu cà chua là được.” Lộ Ký Thu nhẹ nhàng nói.
Cô mơ hồ nhớ vào cuối năm ngoái, La Mẫn mang theo Tiểu Bân đi liên hoan, lúc ấy Tiểu Bân cũng ăn một chút lẩu cà chua.
Nghe hai người trò chuyện, Tiểu Bân nhàm chán nhìn xem máy quay ở đối diện đang chuyển động, hiếu kỳ đưa tay đâm đâm vào máy quay, nhỏ giọng hỏi Lộ Ký Thu: “Chị Tiểu Thu, đây là người máy sao?”
Lộ Ký Thu cười kéo qua bàn tay nhỏ bé của cậu, giải thích: “Có chút giống, có khác ở chỗ là các cô chú đang điều khiển cái này, cái này có thể ghi hình Tiểu Bân nè, còn có nơi này……”
Lộ Ký Thu cố tình trêu chọc cậu, ngón trỏ điểm nhẹ trên mặt rồi trên chóp mũi của Tiểu Bân, trêu đến khi Tiểu Bân bật cười khúc khích.
Một lúc sau, Lục Nhất Hành đã lái xe tới cổng siêu thị mà tổ tiết mục chỉ định.
Đây là chuỗi siêu thị lớn, tổng cộng có ba tầng. Lầu một là thực phẩm tươi sống và khu vật dụng, lầu hai là đồ dùng hằng ngày và khu tạp hóa, lầu ba là khu vực đồ điện gia dụng.
Trong căn hộ đồ dùng gì cũng có, nồi nêu xoong chảo đều có đầy đủ, ngay cả nồi nấu lẩu chia ngăn, tiết mục tổ cũng đã chuẩn bị. Bọn họ chỉ cần mua nguyên liệu cần để nấu ăn cho đêm nay là được.
Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều, dân công sở còn chưa tan tầm, nên khách trong siêu thị không nhiều, không có tình trạng chen chúc, rất tốt cho việc ghi hình.
Lộ Ký Thu nắm tay Tiểu Bân, đứng ở cổng chờ anh, sau đó nhìn thấy anh đẩy tới một chiếc xe đẩy có chỗ dành cho trẻ em, lắc lắc tay Tiểu Bân hỏi: “Nhìn anh Hành đẩy xe tới kìa, em có muốn ngồi không?”
Tiểu Bân đeo balo, dùng sức gật đầu, cười nói: “Muốn!”
Lục Nhất Hành đến gần, xoay người ôm cậu đặt vào trong xe đẩy, thắt dây an toàn, xác định Tiểu Bân ngồi dễ chịu mới yên tâm.
Ba người vừa đi vào siêu thị, thì thấy có một nhà ba người ở phía trước đang nhìn bọn họ. Cũng khó trách, bên cạnh bọn họ có nhiều nhân viên công tác đi theo như vậy, còn có thiết bị quay phim sáng bóng, rất khó không làm cho người qua đường nhìn chăm chú.
Mới vừa đi mấy bước, thì bị một nhà ba người đang đẩy xe kia chặn lại.
“Xin, xin lỗi, vợ tôi đặc biệt thích hai người, có thể chụp một bức ảnh chung với hai người được không?” Người đàn ông đeo mắt kính, trông rất nhã nhặn, mà người phụ nữ bên cạnh anh một mực lặng lẽ kéo góc áo của anh ta, đang rất xấu hổ.
Trên xe đẩy, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, nở nụ cười tươi lộ má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Lưu Đồng ở bên canh không có tiến lên ngăn cản, hai người tự nhiên cho là đồng ý.
Vốn Lộ Ký Thu còn tưởng rằng người mẹ này nhất định là fan hâm mộ của Lục Nhất Hành nên vừa muốn tránh khỏi vị trí chính giữa thì nghe thấy người phụ nữ nói: “Không cần, không cần, tôi đứng ở chỗ này là được rồi.”
Người đàn ông giơ điện thoại, chụp liên tục vài tấm.
“Thật xin lỗi, làm chậm trễ việc ghi hình của hai người.” Người đàn ông cất điện thoại, đưa tay cẩn thận đỡ người phụ nữ.
Lúc này Lộ Ký Thu mới chú ý tới phần bụng căng phình dưới áo khoác len của người phụ nữ, xem ra ít nhất cũng được ba, bốn tháng.
“Chúc mừng chị, lại được làm mẹ thêm lần nữa.” Lộ Ký Thu vừa cười vừa nói.
Không ngờ, Lộ Ký Thu vừa dứt lời, người phụ nữ đó liền đỏ cả vành mắt.
“Chị, chị sao vậy?” Lộ Ký Thu có chút bối rối hỏi chị ấy.
Người đàn ông vội vàng giải thích hộ: “Vợ tôi nhìn thấy cô nên quá kích động……”
Người đàn ông còn chưa nói xong, thì người phụ nữ nhanh chóng lau nước mắt, nói: “Chị là fan của em. Sau khi sinh con thì chị bị trầm cảm, khi đó cả ngày đều nghe nhạc của em, là những bài hát của em đã giúp xua tan cảm xúc tiêu cực của chị……”
“Thật xin lỗi, trước đó chị có con nhỏ nên không tiện đi xem buổi biểu diễn của em, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được em, chị quá phấn khích.”
Người phụ nữ vừa nói, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống.
Nói xong vài câu, lúc này người phụ nữ mới lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Không chậm trễ mọi người ghi hình, chúng tôi về nhà trước.”
Nói xong, cũng không đợi Lộ Ký Thu đáp lời, người phụ nữ đã cùng với người đàn ông đẩy xe rời đi.
Lộ Ký Thu mỉm cười, đột nhiên có hơi xúc động.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, âm nhạc của mình có thể giúp ích cho người khác như vậy.
“Chị Tiểu Thu, em đói……”
Giọng nói của Tiểu Ban đã kéo suy nghĩ của Lộ Ký Thu lại.
Mỉm cười, cô khoèo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu, nói: “Được, chúng ta đi mua cái này, mua xong trở về sẽ được ăn ngay.”
Vừa muốn đẩy xe đi về phía trước, thì đã bị Tiểu Bân lắc đầu hô ngừng.
“Chị Tiểu Thu, vì sao chị lại không nắm tay anh Lục? Cô và chú vừa rồi luôn nắm tay, nắm như thế này nè…..”
Tiểu Bân vừa nói, vừa nắm lung tung hai cái tay nhỏ của mình lại một chỗ.
Lục Nhất Hành nghiêng dựa vào xe đẩy, nghe cậu nói vậy thì đứng thẳng người, đưa cánh tay phải, tạo khuỷu tay cho cô.
Tiếp theo liền học ngữ khí nói chuyện của Tiểu Bân: “Chị Tiểu Thu, vì sao chị không đưa tay vào?”
Lộ Ký Thu ‘Phốc’ một cái, cười ra tiếng, sau đó mới vòng tay mình vào trong khuỷu tay của anh.
Đi đến khu đồ tươi sống ở bên trái của lầu một, mấy hàng tủ lạnh vây quanh bốn phía, vừa mới đến gần, Tiểu Bân đã hắt hơi một cái.
“Lạnh không?” Lộ Ký Thu đưa tay sờ lấy tay nhỏ của Tiểu Bân, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Bân mặc một cái áo len bên trong, bên ngoài mặc một cái áo vest màu đen, nhìn thì rất ấm nhưng Lộ Ký Thu không biết cậu bé có bị lạnh hay không.
Vừa mới nói xong, thì thấy Lục Nhất Hành cởi áo khoác trên người ra, lấy áo khoác bọc toàn bộ người của Tiểu Bân lại.
Còn gập hai ống tay áo dài lại với nhau nên lần này Tiểu Bân sẽ không bị lạnh.
“Như thế này thì anh sẽ bị cảm lạnh……”
Lộ Ký Thu nói xong thì không tự chủ mà kéo anh đứng xa ra một chút.
Lục Nhất Hành nâng tay phải của mình khoác lên vai cô, thoáng chốc khoảng cách của hai người rút ngắn lại mấy phần, mỉm cười nói: “Như thế này là vừa vặn.”
Nói xong, làm như không có việc gì phát sinh, một tay đẩy xe, một tay ôm cả người cô đi về phía trước.
Tiểu Bân đang ngồi trên xe đẩy, nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, nhớ tới Lộ Ký Thu đã nói ‘buổi tối mới có thể nói chuyện’, thế là lại lẹp bep cái miệng, không có lên tiếng.
Cầm mấy hộp thịt bò và thịt cừu, cộng thêm thịt viên rồi sau đó mới rẽ vào khúc cua đến khu rau quả tươi. Lộ Ký Tu xoay người hỏi Tiểu Bân: “Tiểu Bân, em muốn ăn cái gì? Cải Thảo? Cải bó xôi?”
Tiểu Bân đang ngồi trên xe đẩy, hai tay nhỏ cầm tay vịn, quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy mình thích, lập tức lôi kéo Lộ Ký Thu, nói: “Chị Tiểu Thu, em muốn ăn nấm, loại nấm sò kia.”
Tiểu Bân vừa nói, vừa đưa tay muốn lấy.
Lục Nhất Hành đẩy xe đến khu nấm, cầm bịch nấm sò đưa cho cậu, “Là cái này sao?”
“Dạ! Nấm sò! Tiểu Bân thích ăn.” Tiểu Bân nói xong liền muốn đưa tay nhận lấy.
Lộ Ký Thu vội vàng đè cậu bé lại, “Em ngồi xuống, chị Tiểu Thu giúp em cầm.”
Cô nhớ chị Mẫn cũng thích ăn nấm sò, xem ra Tiểu Bân có sở thích ăn uống giống với chị Mẫn.
Vừa lấy xong nấm sò, Tiểu Bân lại nhìn thấy quả ngô đã được cắt đoạn, hai người lại cầm thêm một hộp ngô.
Thừa dịp chưa đến giờ tan tầm cao điểm, hai người kết thúc mua sắm. Lục Nhất Hành bỏ mấy nguyên liệu nấu ăn vừa mua bỏ vào cốp sau xe. Trong khi đó, Lộ Ký Thu thì giúp Tiểu Bân ngồi lên ghế dành cho trẻ em.
Tiểu Bân dựa lưng vào ghế ngồi, dụi mắt nói: “Chị Tiểu Thu, Tiểu Bân muốn ngủ.”
Lộ Ký Thu đắp áo khoác của Lục Nhất Hành lên người cậu bé, nhẹ nói: “Được, đợi đến nhà chị sẽ gọi em.”
Lên xe, Lục Nhất Hành thấy tiểu gia hỏa kia đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Khởi động xe, rồi cố gắng thả chậm tốc độ, sợ đánh thức cậu nhóc.
Qua một hồi lâu, Lục Nhất Hành mới tò mò hỏi: “Trước đó có nghe nói chị Mẫn có con nhỏ, nhưng không ngờ còn nhỏ như thế!”
Nói xong thì nhìn trong kính chiếu hậu thấy Tiểu Bân ngủ say đến mức chảy nước miếng.
Lộ Ký Thu gật đầu, nhẹ nói: “Lúc em quen chị Mẫn, Tiểu Bân vẫn chưa tới một tuổi. Khi đó, chị Mẫn vừa mới chia tay với ba của Tiểu Bân.”
Nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa, thở dài nói: “Có lẽ là do tính cách dễ chịu, hiện tại Tiểu Bân ở với chị Mẫn, nhưng chị Mẫn lại một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày không cho mình một ngày nghỉ, cho nên phần lớn thời gian Tiểu Bân ở nhà trẻ trong công ty……”
Lộ Ký Thu đưa tay kéo áo khoác trên người Tiểu Bân cao hơn một chút, không khỏi nói thêm vài câu.
“Trước kia chị Mẫn thường hay nói ‘kết hôn cái gì, đàn ông đều không đáng tin cậy, thời điểm then chốt vẫn là phải dựa vào chính mình’, nhưng em biết, thật ra chị ấy vẫn còn tình cảm với anh Uy.”.
Vừa mới nói xong, xe vừa vặn dừng đèn đỏ.
Lục Nhất Hành nhìn trong kính chiếu hậu, nhẹ giọng hỏi cô: Vậy còn em?”
“Hả?”
“Bởi vậy mà em cũng sợ kết hôn sao?”