Lục Gặp Ký Thu

Chương 50: Đồng ngôn vô kỵ




(1) Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Sau khi nghe tổng đạo diễn trình bày, Lộ Ký Thu mới thật sự hiểu mục đích của hoạt động tuyên truyền lần này, khó trách vì sao lại làm sớm hơn một ngày.

Thoạt nhìn, có vẻ như lần ‘xử lý’ Trác Dư Hân của chương trình chẳng có gì quá đáng, nhưng đây chỉ là tác động bề ngoài. Ngoài những điều này, tổn hại lớn nhất của Trác Dư Hân chính là hình tượng cá nhân mà cô ta đã duy trì bấy lâu nay. Bây giờ, ’em gái quốc dân’ lại đi bịa đặt vô căn cứ, thổi phồng ác ý quan hệ mập mờ. Điều này chắc chắn hủy hoại toàn bộ tương lai của cô ta.

Sẽ không có chương trình nào dám mời cô ta, bởi vì không biết lúc nào cô ta sẽ tung tin bịa đặt. Càng không có bộ phim nào dám mạo hiểm ký hợp đồng với cô ta, bởi vì hình tượng ’em gái quốc dân’ khả ái đã không còn đáng đồng tiền bát gạo, đến lúc đó còn có thể bị cộng đồng mạng lên án công khai. Thay vì mạo hiểm như vậy, tốt hơn là nên từ bỏ diễn viên này.

Trong giới giải trí này chính là như vậy, người đến người đi, đi một bước sai lệch thì sẽ bị ngã gánh giữa đường, cơ bản là không thể đi xa được.



Sau khi hoạt động kết thúc, Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu ngồi lên xe của chương trình trở về căn hộ.

Trở lại căn hộ 901, Lộ Ký Thu thay dép, đang muốn cởi áo khoác ra thì đột nhiên phát hiện trên bàn trà có thẻ nhiệm vụ.

Nói chung là vài ngày rồi không có nhận thẻ nhiệm vụ nên Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành nhìn nhau một cái, sau đó mới đi tới cầm thẻ nhiệm vụ lên.

“Khách mời đặc biệt?”

Vừa nhìn thấy bốn chữ này, Lộ Ký Thu lại không khỏi nghĩ tới Trác Dư Hân.

Lẽ nào chương trình lại mời ‘bạn tốt trong giới giải trí’ nữa hay sao?

Lục Nhất Hành thẻ nhiệm vụ, nhẹ giọng nói: “Sau vụ Trác Dư Hân vừa rồi, tổ tiết mục cũng sẽ không tùy tiện mời người đến.”

“Vậy thì là ai? Chẳng lẽ là bạn có quan hệ tốt với anh sao?” Lộ Ký Thu cởi áo khoác ra, tò mò đoán thử.

Theo lý thuyết, người tham gia chương trình nhất định là người cùng giới, kể cả khi họ không phải là nghệ sĩ trước màn ảnh, nhưng cũng là ở trong giới này với mục đích công khai trước công chúng.

Lục Nhất Hành lật nhìn mặt trước và mặt sau của thẻ nhiệm vụ nhưng cũng không có ghi thời gian mà ‘khách mời đặc biệt’ sẽ tới.

“Lát nữa chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn nhé!” Lục Nhất Hành nói xong thì thả thẻ nhiệm vụ xuống.

Được anh nhắc nhở, lúc này Lộ Ký Thu mới nhớ tới là mấy giờ tước cô có nói chuyện muốn ăn lẩu.

“Vậy để em tẩy trang trước.”

Lộ Ký Thu nói xong thì cầm áo khoác, xoay người lên lầu.

Mới vừa đi được hai bước thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ.

Hai người đều dừng bước, liếc nhau một cái, ‘khách mời đặc biệt’ đến nhanh như vậy sao?

Lộ Ký Thu đứng gần cửa hơn nên bước nhanh tới, trong lòng không khỏi thầm nói —— khách mời này sao mà không nhấn chuông cửa nha?

Cô trực tiếp mở cửa, tầm mắt nhìn ngang thì không thấy ai, thay vào đó là một giọng trẻ con còn mùi sữa vang lên.

“Chị Tiểu Thu —— “

Lộ Ký Thu ngây ngẩn cả người, gọi cô như vậy, chỉ có …

“Tiểu Bân?”

Cúi đầu nhìn thấy cậu nhóc kia đang cười hì hì, Lộ Ký Thu không khỏi nghiêng đầu nở nụ cười, “Em chính là khách mời đặc biệt sao?”

Cậu nhóc đeo balo trên lưng, trên tay còn kéo một vali hoạt hình ô tô nhỏ.

Cậu nhóc nở nụ cười lộ ra mấy chiếc răng sữa, đôi mắt híp lại như vầng trăng, “Mẹ bảo em qua đây ở với anh chị hai ngày.”

Lộ Ký Thu có chút bất đắc dĩ cười cười, vươn tay nói: “Vào đi!”

Cậu nhóc nắm tay cô, kéo vali hành lý nhỏ của mình đi vào cửa.

Lục Nhất Hành nghe tiếng thì đi tới, nhìn thấy Lộ Ký Thu đang dắt tay một cậu bé còn nhỏ hơn một chút so với Tiểu Bảo đi đến.

Đến gần, anh ngồi xổm xuống, chào hỏi cậu bé: “Xin chào, ‘khách mời đặc biệt’!”

“Xin chào anh Lục, em là La Khang Bân, ba tuổi mười tháng, em học ở trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ.”

Lộ Ký Thu đưa tay xoa đầu nhỏ của cậu bé, giúp cậu giới thiệu: “Tiểu Bân là con trai của chị Mẫn, là một tiểu quỷ nhưng cũng rất thông minh.”

Tiểu Bân nghe thấy Lộ Ký Thu khen mình thì lập tức che miệng cười khẩy.

“Chị Tiểu Thu, đây là thẻ của em, cho chị —— “

Tiểu Bân vừa nói vừa lấy một tấm thẻ nhìn giống như thẻ nhiệm vụ đưa cho Lộ Ký Thu.

Lộ Ký Thu nhẹ giọng đọc, sau đó nhìn Lục Nhất Hành, bốn mươi tiếng đồng hồ… Vậy thì Tiểu Bân sẽ ở đây hai đêm.

“Chị Tiểu Thu, em muốn đi vệ sinh.”

Cậu bé kéo góc áo khoác của cô, vẻ mặt có chút khổ sở nói.

“Hả, được!” Lộ Ký Thu vội vàng bỏ áo khoác lên ghế salon, vừa muốn dẫn cậu đi vào phòng tắm thì Lục Nhất Hành đã ngăn lại.

Lục Nhất Hành nắm bàn tay nhỏ bé của cậu bé, “Anh trai dẫn em đi nhé!”

Nói xong thì dẫn Tiểu Bân vào phòng tắm.

Lộ Ký Thu ngồi trên ghế salon, lấy điện thoại ra gọi cho La Mẫn.

Điện thoại vừa tút một tiếng thì đã có người nhận.

“Chị Mẫn —— “

Lộ Ký Thu còn chưa kịp hỏi thì đã nghe La Mẫn hỏi: “Tiểu Bân đến rồi sao?”

“Vừa mới tới.” Lộ Ký Thu vô thức nhìn thoáng qua phòng tắm, “Chị Mẫn, chị đã biết Tiểu Bân sẽ qua đây trước đó sao?”

“Đương nhiên, chị là người giám hộ của nó, hợp đồng là do chị ký tên,” Tay La Mẫn vẫn gõ trên bàn phím, cười giải thích: “Gần đây không phải rất phổ biến chương trình dành cho cha mẹ và con cái sao. Bản thân chương trình cũng muốn mời khách mời là trẻ em để sinh hoạt chung, thay vì để khách mời tìm kiếm một đứa trẻ khác thì không bằng em giúp chị chăm sóc thằng bé hai ngày. Dù sao thằng bé cũng ầm ĩ muốn gặp em.”

Lộ Ký Thu cười gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ba của Tiểu Bân đồng ý sao?”

Nghe vậy, La Mẫn thu hồi nụ cười, giọng nói mang theo chút oán giận: “Anh ta? Anh ta mà muốn quản Tiểu Bân sao? Ly hôn một năm, ngoại trừ đúng hạn chuyển tiền phí nuôi nấng thì có khi nào anh ta nhắc đến Tiểu Bân đâu.”

Lộ Ký Thu biết quan hệ của La Mẫn và Khang Uy chưa hòa hoãn, không thể làm gì khác hơn là thức thời bỏ qua chủ đề này.

“Trên thẻ nhiệm vụ có ghi là bốn mươi tiếng đồng hồ, chính là sáng ngày mốt… Đến lúc đó chị sẽ đến đón thằng bé sao?”

La Mẫn than nhẹ một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “May mà em nhắc nhở chị. Không sai, ngày mốt chị sẽ đến đón Tiểu Bân sớm, nhân tiện nói với em một chút về hai quảng cáo mới ký và chuyện kịch bản lần trước.”



Hai người trò chuyện vài câu, thì thấy Tiểu Bân đi theo Lục Nhất Hành trở lại phòng khách.

“Tiểu Bân, mau tới đây,” Lộ Ký Thu lắc lắc điện thoại với cậu, nhỏ giọng nói: “Là mẹ em gọi.”

Tiểu Bân nhận điện thoại, vẻ mặt thành thật lắng nghe La Mẫn ở đầu bên kia điện thoại nói những điều cần chú ý, một lúc sau mới đáp lại giòn giã: “Bân Bân đã biết… Mẹ, hẹn gặp lại!”

Nói xong thì tự mình cúp điện thoại.

Ngồi xuống ghế salon, làm bộ dạng thở dài giống như La Mẫn, nói: “Chị Mẫn thật dong dài…”

Lộ Ký Thu không nhịn được cười, nhẹ bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Em không được gọi là chị.”

Tiểu Bẩn híp mắt cười, nhỏ giọng thầm thì: “Dù sao mẹ cũng không nhìn thấy.”

Nói xong thì cậu xoay người đi đến chỗ vali của mình rồi mở vali ra.

Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu nhìn nhau hai giây, ăn ý không nói cho Tiểu Bân biết trong phòng này có bao nhiêu cái máy quay phim.

Dù sao thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, bọn cô không muốn cậu nhỏ như vậy sẽ ảnh hưởng bởi máy quay, thậm chí là ngụy trang chính mình.

“Chị Tiểu Thu, đây là máy bay của em. Em có thể đặt nó ở chỗ này không?”

Tiểu Bân cầm một mô hình máy bay loại nhỏ, chỉ vào bàn trà hỏi cô.

“Đương nhiên có thể.” Lộ Ký Thu gật đầu.

Hai người ngồi với Tiểu Bân ở phòng khách một lát thì Lục Nhất Hành nhìn thấy thời gian đã đến giờ, đứng dậy đi vào phòng 902 để nói chuyện với đạo diễn về việc muốn đi siêu thị mua đồ, để cho bọn họ chuẩn bị trước một chút.

“Tiểu Bân, em lên lầu với chị có được không? Chị cần phải tẩy trang. Lát nữa chị sẽ dẫn em ra ngoài ăn đồ ăn ngon.” Lộ Ký Thu nói xong thì đứng dậy.

Tiểu Bân sảng khoái gật đầu, để mặc cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, vừa đi lên lầu vừa hỏi: “Chị Tiểu Thu, tẩy trang là gì?”

Lộ Ký Thu mím môi, suy nghĩ một chút, trong thời gian ngắn thật sự không biết nên giải thích thế nào…

Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô thử giải thích: “Chính là rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, giống như môi của chị đang có màu hồng nha, trên mắt cũng có màu nè…”

Tiểu Bân cái hiểu cái không gật đầu, khéo léo theo Lộ Ký Thu ngồi trước bàn trang điểm.

Nhìn Lộ Ký Thu đặt miếng bông tẩy trang lên mặt lau loạn thì không kìm lòng được mà kêu: “Chị Tiểu Thu!”

“Hả?” Lộ Ký Thu vừa lau son môi vừa nhìn cậu.

Thằng bé nâng má, trên mặt viết đầy vẻ bát quái: “Chị Tiểu Thu, chị và anh trai lúc nãy, hai người là vợ chồng sao?”

Lộ Ký Thu thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan vài tiếng rồi mới đưa tay điểm nhẹ lên trán của cậu bé, “Là ai dạy em từ này hả?”

Đôi mắt Tiểu Bân xoay tròn, tinh quái nói: “Dù sao không phải là vợ chồng thì cũng chính là bạn trai bạn gái.”

Lộ Ký Thu nhìn cậu bé, chần chừ một chút, quyết định không thèm giải thích. Cậu bé nhỏ như vậy, làm sao hiểu được chương trình thực tế, càng làm sao hiểu được đóng giả người yêu nghĩa là gì.

Tiểu Bân ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng. La Mẫn đã nói, không được người khác cho phép thì không được đụng lung tung vào đồ dùng của người ta.

“Chị Tiểu Thu, em có thể ngồi trên giường không?”

Lộ Ký Thu nhìn cậu trong gương, trả lời: “Có thể, có cần chị ôm em lên không?”

Tiểu Bân nắm lấy một góc chăn bông, ra sức trèo lên giường, sau đó mới giương khuôn mặt tươi cười ra nói: “Em đã bò lên —— “

Cậu bé rất hiểu chuyện, từ cởi giày của mình ra rồi mới ngồi lên giường, sau đó lại nhìn xung quanh một chút.

“Chị Tiểu Thu, em có thể ôm một con gấu bông không?”

Lộ Ký Thu không có nhìn lại, nói được.

Vừa dứt lời thì chợt nghe tiếng của Tiểu Bân: “Đây là cái gì…”

“Chị Tiểu Thu, đây là ảnh cưới của chị và anh trai sao?”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu nghi ngờ đi tới, thì thấy Tiểu Bân đang nằm trên giường xem mấy bức ảnh tự sướng của hai người chụp bằng Polaroid trước đó.

Cô không khỏi đỏ mặt, cầm lấy mấy bức ảnh bỏ xuống dưới gối, giải thích: “Đây không phải là ảnh cưới, là ảnh chụp ‘bình thường’ mà thôi.”

Nói những lời này thì Lộ Ký Thu không khỏi có chút chột dạ.

Tiểu Bân ngồi trên giường, học dáng vẻ của người lớn, hai tay nhỏ bé ôm trước người, quệt cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Chị Tiểu Thu gạt người, chỉ có ảnh kết hôn mới giấu ở dưới gối đầu, mẹ em cũng làm như vậy!”

Được, Tiểu Bân đã lén đem chuyện của chị Mẫn ra ánh sáng.

Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là bịt cái miệng nhỏ nhắn của cậu lại, làm bộ thần bí, nói: “Những chuyện này, phải chờ tới buổi tối mới có thể nói.”

Buổi tối, micro đều tắt đi, Tiểu Bân có muốn nói gì cũng không sao.

Tiểu Bân lập tức học theo, ôm chặt cổ của Lộ Ký Thu, nhỏ giọng bên tai cô: “Chị Tiểu Thu, vậy buổi tối chị lại len lén nói cho em biết chuyện kết hôn của chị và anh trai nha…”