Lục Gặp Ký Thu

Chương 32: Kim ốc tàng kiều (1)




(1) Kim ốc tàng kiều: cất giấu người đẹp làm của riêng

Phía sau Lục Nhất Hành còn có nhân viên công tác, nên hai người không thích hợp đứng ở khúc cua này quá lâu.

Lộ Ký Thu nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay anh vì bản thân quá hưng phấn, thoáng lui về phía sau một bước, vừa định mở miệng muốn nói chờ chị Mẫn một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau vang lên.

“Nhất Hành?” Ngụy Sâm vừa mới ra khỏi phòng họp thì thấy Lục Nhất Hành, có chút kinh ngạc, đi tới chào hỏi.

“Sao cậu lại ở chỗ này?”

Lộ Ký Thu xoay người đứng bên cạnh Lục Nhất Hành, muốn lên tiếng giới thiệu thì ý thức được là bọn họ đã sớm quen biết nhau nên không nói nhiều.

Động tác Lục Nhất Hành vô cùng tự nhiên, nắm tay cô đi về phía trước một bước, “Đạo diễn Ngụy, đã lâu không gặp, tinh thần của ngài vẫn còn tốt như ngày xưa.”

Lục Nhất Hành chẳng phải a dua nịnh hót, Ngụy Sâm đã gần sáu mươi, bình thường bảo dưỡng khá tốt nên tinh thần trông giống như mới khoảng bốn mươi mà thôi.

Ngụy Sâm cười khoát tay, liếc mắt nhìn thấy hai người đang nắm tay rồi lại nhìn thấy nhân viên công tác khiêng camera ở cách vài bước chân, thử dò xét hỏi: “Các cậu đang ghi hình sao?”

Lục Nhất Hành gật đầu, nhưng cũng không giải thích là chương trình gì.

La Mẫn cầm văn kiện đi qua, thấy Ngụy Sâm và Lục Nhất Hành đang ôn chuyện thì gọi Lộ Ký Thu: “Ký Thu, em đi theo chị vào văn phòng một chút.”

Nói xong thì cũng quay qua nói với Ngụy Sâm: “Tôi sẽ không tiễn ngài, chúng ta sẽ còn gặp mặt.”

Lộ Ký Thu liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, đợi anh buông tay rồi mới bước nhanh đuổi kịp theo La Mẫn, đi vào phòng của chị ấy.

Bởi vì có liên quan đến việc ký tên Lộ Ký Thu trên hợp đồng, cả cuộc trò chuyện riêng của Ngụy Sâm và Lục Nhất Hành nên Lưu Đồng dừng hết thảy camera. Tất cả nhân viên tổ công tác đi xuống bãi đỗ xe chờ bọn họ.

Ngụy Sâm bảo trợ lý đi trước, lúc này mới bàn công chuyện với Lục Nhất Hành.

“Nhất Hành, dạo này tôi vẫn đang chờ câu trả lời thuyết phục của cậu đấy. Mới vừa thấy cậu tôi còn tưởng là cậu cố ý tới tìm tôi, chuẩn bị nói cho tôi tin tốt đấy!” Tay ông đặt ở sau lưng, mím môi nói: “Thế nào? Hôm nay có phải là cho tôi tin tốt không, hay là tin xấu?”

Lục Nhất Hành cười gật đầu, dùng giọng giải quyết công việc chung để trả lời: “Em đã xem qua kịch bản, trước đây em cũng đã từng hợp tác với biên kịch của phim này, bên em không có vấn đề gì. Em sẽ nhanh chóng để anh Phan liên hệ với ngài.”

Ngoài việc làm đạo diễn cho bộ phim này, Ngụy Sâm còn tham gia sản xuất. Từ nửa tháng trước, Lục Nhất Hành đã nhận được kịch bản, nội dung kịch bản còn chưa hoàn chỉnh, anh cũng không có gấp gáp trả lời ngay. Thứ nhất là muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, hai là không có một lý do nào thôi thúc anh nhận.

Vừa khéo chính là, nam chính số một của bộ phim này, ban đầu Ngụy Sâm đã có chủ ý mời Lục Nhất Hành đóng, nhưng vẫn không chắc chắn là Lục Nhất Hành có nhận hay không. Dù sao gần một năm nay, Lục Nhất Hành đều nhận các tác phẩm chế tác cổ trang lớn, kịch bản hiện đại rất ít khi nhận.

“Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé!” Ngụy Sâm vừa nói, vừa chỉ tay về hướng Lộ Ký Thu rời đi, “Cậu cũng thấy đấy, nữ chính hôm nay tôi mới quyết định, lại là người mà cậu quen biết, vì thế việc này không thể thay đổi nha!”

“Yên tâm đi, ngài không cần phải nói đâu, em cũng muốn nghỉ ngơi mấy tháng.”

Ngụ ý, trước mắt anh chỉ nhận bộ phim này của Ngụy Sâm, sẽ không vô cớ cho ông ấy leo cây.

Ngụy Sâm gật đầu nở nụ cười, Lục Nhất Hành chưa từng thả bồ câu (2) ai. Với giao tình của bọn họ thì về điều này không cần phải lo lắng.

(2) thả bồ câu: thất hứa, tương tự như cho leo cây.

Sau đó hai người tạm biệt nhau, Ngụy Sâm vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu gọi Lục Nhất Hành.

“Tôi nói, đừng nói là cậu bởi vì Lộ Ký Thu nên mới nhận bộ phim này của tôi đấy nhé!”

Lục Nhất Hành cúi đầu, nở nụ cười, trả lời đường vòng: “Đạo diễn Ngụy, ngài đối với bộ phim của mình không có lòng tin đến như vậy ư? Sao không giống ngài lắm nha!”

Hai người nhìn nhau, giống như là đã hiểu lòng nhau hoặc như là cắt đứt nghi ngờ vô căn cứ. Ngụy Sâm gật đầu cười cười, sau đó rời đi.

Vừa bước vào thang máy, Ngụy Sâm không nhịn được mà hỏi trợ lý: “Hai người biết bọn họ đang ghi hình cho chương trình nào không?”

Người phụ nữ lúc nảy đóng vai nữ phụ, hỗ trợ Lộ Ký Thu chủ động trả lời: “Là chương trình thực tế, mô phỏng cuộc sống sinh hoạt chung của cặp đôi yêu nhau, dạo này tỷ suất người xem đang xếp hạng nhất.”

“Đóng giả ư, làm sao tôi nhìn thì thực sự giống như là thật nhỉ!” Ngụy Sâm cười trêu ghẹo.

Điều này cũng cho thấy được vì sao hôm nay Lục Nhất Hành lại đáp ứng nhanh như vậy. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, ông cũng không bận tâm tới tình cảm nam nữ trên phim trường.



Bên trong phòng làm việc của La Mẫn.

Lộ Ký Thu đang nghiêm túc nghe La Mẫn nói những phần cần chú ý của hợp đồng. Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên sau khi cô chuyển đổi hình tượng, ngoài sự nổi tiếng của cô, mọi thứ đều bắt đầu từ con số không.

“Vừa rồi, biểu hiện của em rất tốt, bộ phim do đạo diễn Ngụy là bước đầu tiên sau khi chuyển đổi hình tượng của em, đây coi như là cơ hội tốt nhất.” La Mẫn không che giấu chút nào, trực tiếp khen ngợi cô.

Tuy rằng La Mẫn biết được thực lực của Lộ Ký Thu, nhưng dù sao cô chưa từng đóng bất kỳ bộ phim nào, trong trường cũng chỉ phụ giúp soạn nhạc kịch nên cũng chỉ giúp cô được đến như vậy. Lúc khai máy, Lộ Ký Thu cần phải học hỏi thêm rất nhiều.

Đang nói, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.

La Mẫn đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nói: “Mời vào!”

Lục Nhất Hành đẩy cửa đi tới, nói là nhân viên tổ tiết mục đều ở dưới bãi đậu xe chờ bọn họ, bây giờ không có quay hình.

“Nhất Hành à, trước tiên, cậu ngồi đợi một chút, chúng tôi sắp xong rồi.” La Mẫn đưa ngón tay chỉ chỉ sofa bên cạnh.

“Được, tôi cũng không gấp.”

Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon, cúi đầu đọc tạp chí, yên lặng lắng nghe La Mẫn và Lộ Ký Thu nói những hạng mục cần chú ý.

Sau khi Lộ Ký Thu ký hợp đồng xong, La Mẫn vừa cất hợp đồng, vừa nói: “Chị có hỏi qua đạo diễn Ngụy, vai nam chính của bộ phim này vẫn chưa định là ai, nhưng sẽ không phải là một người mới. Dù sao em cũng là người mới thì cần phải có một người có kinh nghiệm phong phú một chút để hướng dẫn em nhập vai.”

Lộ Ký Thu đứng dậy mặc áo khoác, nói: “Sao hôm nay không gặp Miêu Nhị, em ấy vẫn còn đang nghỉ sao?”

Dạo này bởi vì tham gia chương trình thực tế, nên không có công việc đặc thù, vì vậy thời gian này, Miêu Nhị vẫn ở trong trạng thái nghỉ ngơi dài hạn. Lộ Ký Thu cũng có chút nhớ em ấy.

“Nha đầu kia à, cũng giống như em, đang nói chuyện yêu đương đấy!”

La Mẫn vừa cười vừa nói được phân nửa thì thoáng nhìn thấy Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon nên vội vàng ngậm miệng lại.

Ho nhẹ hai tiếng, đứng dậy nói: “Được rồi, em mặc kệ con bé đi. Đừng quên bây giờ em còn đang làm việc đó, nhanh chóng cầm túi xách rồi cùng với Lục Nhất Hành trở về đi.”

Lộ Ký Thu cầm túi xách, vì câu nói vừa rồi của La Mẫn mà đỏ mặt.

Giơ tay lên sờ mũi một cái, theo La Mẫn đi tới bên cạnh anh, rồi nói với La Mẫn: “Vậy, tụi em về căn hộ trước đây.”

La Mẫn tiễn hai người tới cửa thang máy, nhắc nhở nói: “Chín giờ sáng mai, tài xế sẽ tới đón em đi chụp hình trang bìa tạp chí.”

Lộ Ký Thu gật đầu nói đã biết, đi vào thang máy thì tiếp tục nghe La Mẫn nói: “Chương trình Gặp Gỡ Người Yêu Lý Tưởng có khả năng sẽ có một số chương trình tuyên truyền liên tiếp, đến lúc đó chị sẽ thông báo cho em. Ngày mai, sau khi xong chụp hình tạp chí thì chị sẽ không tiễn em ra sân bay, tự mình nhớ chú ý nhiều một chút nhé!”

Cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, lúc này, Lộ Ký Thu mới thở phào một hơi. Mỗi lần quay về công ty, luôn luôn có một đống công việc vội vội vàng vàng không có xong. Mỗi lần nhìn thấy La Mẫn bận rộn như vậy, cô như có một áp lực vô hình.

Lục Nhất Hành chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của cô, không hỏi vì sao, bởi vì anh cũng đã trải qua khoảng thời gian tương tự như vậy.

“Buổi trưa sẽ ăn ở căn hộ của em sao?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi cô.

Lộ Ký Thu khôi phục tinh thần, gật đầu nói: “Nhưng mà em chưa từng sử dụng qua nhà bếp một cách chính thức, chúng ta sẽ gọi đồ ăn ngoài nhé!”

“Không sao!” Lục Nhất Hành cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Có thể hay không, vừa mở cửa ra thì phát hiện em kim ốc tàng kiều không nhỉ?”

Đinh!

Thang máy vừa vang lên tiếng mở cửa, Lộ Ký Thu mím môi cười nói: “Vậy phải nói xin lỗi với anh trước rồi, chuyện kinh hỉ như vậy em còn không kịp chuẩn bị, khả năng là sẽ làm cho anh thất vọng.”



Mọi người đi tới dưới lầu căn hộ của Lộ Ký Thu, đây là khu chung cư với thiết kế và cây xanh cũng đều rất mới, ngay cả an ninh cũng rất chuyên nghiệp.

Lộ Ký Thu là chủ nhân của nơi này, dẫn mọi người lên lầu, chủ động nói: “Nơi này là công ty sắp xếp cho em, hầu như những ngày được nghỉ từ hai ngày trở lên thì em đều quay về nhà của ba mẹ để ở.”

Nói xong thì nhập mật khẩu rồi mở cửa.

Thật ra thì ngày hôm qua, một nhóm nhân viên công tác đã hỏi mượn chìa khóa từ La Mẫn, rồi gắn máy quay đầy đủ trong phòng, sau đó cũng đã mượn một thư phòng của một gia đình ở lầu một làm phòng giám sát.

Lưu Đồng đơn giản dặn dò hai người vài câu rồi dẫn nhân viên công tác rời đi.

Đóng cửa lại, Lộ Ký Thu khom người đứng chỗ kệ để giày trước cửa mang dép vào, lấy thêm một đôi dép dùng cho khách ra.

Chỉ là màu sắc đều là hồng nhạt mà thôi.

Lộ Ký Thu đưa dép tới bên chân anh, có chút ngượng ngùng giải thích: “Đây là dép mà mẹ em mang mỗi lần tới đây, có thể không đủ lớn.”

Chỗ này của cô chỉ có mấy đôi dép nữ, bình thường chỉ có La Mẫn và Miêu Nhị thường xuyên tới sẽ dùng, riêng đôi dép của mẹ thì còn mới hơn. Chủ yếu là do Lộ Cẩm Vũ và cha cô không bao giờ tới nơi này, cho nên không có chuẩn bị dép nam.

Lục Nhất Hành mang đôi dép nhỏ màu hồng nhạt, nhìn vừa nhỏ vừa buồn cười.

Lộ Ký Thu mím môi nhịn cười, dẫn anh đi tham quan một vòng quanh nhà.

Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, toàn bộ đều trang trí trang nhã. Trong đó có một phòng được dùng làm phòng luyện thanh của cô, trên tường được dán miếng cách âm. Có một phòng trống dành cho khách, bên trong có một cái giường nhưng chưa từng có người ngủ trên đó.

Dù sao ngay cả phòng ngủ chính của mình, cô cũng không phải mỗi ngày đều ngủ trên đó. Một tháng thì có ít nhất hai mươi ngày cô ở ngoài làm việc.

Mặc dù bản thân cô không biết nấu ăn, nhưng nhà bếp cũng rất gọn gàng sạch sẽ. Trước đây, La Mẫn mua cho cô vài cái nồi và chảo, nhưng cuối cùng cũng chỉ có chén đũa là dùng thường xuyên, ai bảo ông chủ bán đồ ăn luôn quên bỏ đũa cho cô.

Hai người đứng ở trước cửa phòng cho khách, Lộ Ký Thu thấy chưa có trải ga trên giường nên vội vàng nói: “Em có một bộ, để em đi lấy.”

Vừa muốn xoay người, lại bị anh kéo cổ tay.

“Đặt cái gì đó ăn trước, ăn xong rồi làm.”

Cũng đúng, hai người cũng chỉ ăn một bữa đơn giản trên máy bay lúc sáng sớm, bây giờ đã là một giờ chiều, đã đến lúc nên ăn trưa.

Vì chị Mẫn không nói về chuyện thu âm trong mấy ngày tới, nên Lộ Ký Thu muốn ăn cay. Lần gần đây nhất ăn cay, hình như là lúc ăn lẩu trong bữa tiệc mừng năm mới.

Ba lần bảy lượt đảm bảo với Lục Nhất Hành là cô chỉ ăn một vài miếng cay thôi, quyết không tham ăn thì Lục Nhất Hành mới đồng ý cho cô gọi món Tứ Xuyên.

Nhà hàng Tứ Xuyên này Lộ Ký Thu vẫn thường xuyên tới, một tháng sẽ đến ăn một lần, gọi một vài món cay, coi như là tự thưởng cho bản thân.

Có điểm tốt nữa là nhà hàng Tứ Xuyên cách căn hộ không xa. Hai người tự thu dọn hành lý xong, thì đồ ăn ngoài đã được mang đến.

Reng!

Lộ Ký Thu chạy chậm tới cửa, bắt lấy điện thoại ở ngoài chuông cửa: “À, vâng, là tôi đã đặt đồ ăn, anh để cho người ta lên đây đi!”

Nói xong thì Lộ Ký Thu cúp điện thoại.

Mỗi căn hộ trong chung cư này đều có một nhân viên trực, tất cả các dịch vụ chuyển phát nhanh và đặt đồ ăn từ bên ngoài đều phải đăng ký trước, đồng thời, nhân viên trực sẽ gọi điện thoại cho từng hộ để xác nhận, xong xuôi thì người ta mới có thể đi lên. Như vậy, vấn đề an ninh của chung cư đều được bảo đảm.

Lộ Ký Thu đứng ở cửa đợi một chút, nghe thấy âm thanh mở cửa của thang máy thì đẩy cửa thò người ra ngoài.

“Cô Lâm, đồ ăn của cô.”

Lộ Ký Thu nhận lấy đồ ăn, cúi đầu nói cảm ơn rồi vội vàng rụt người vào trong, đóng cửa lại.

Lục Nhất Hành đứng ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Cô Lâm?”

Lộ Ký Thu đặt đồ ăn lên bàn cơm, nhún vai nói: “Chị Mẫn lo lắng về vấn đề đặt đồ ăn của em, cho nên mỗi lần em đều viết là Lâm Thu. Vì thế, mỗi lần nhận chuyển phát nhanh và đồ ăn thì em đều không dám ngẩng đầu nhìn và nói cảm ơn người ta.”

Nói thật ra, lúc mới gia nhập giới giải trí thì Lộ Ký Thu cũng không thèm để ý đến những chuyện này, luôn cảm thấy dùng tên thật là được rồi. Như đến khi phát hiện mình bị theo dõi, cô mới thành thật nghe lời chị Mẫn, lúc chuyển đến đây, cô cũng quen dùng tên Lâm Thu để ngụy trang.

Lục Nhất Hành đi tới, giơ tay xoa xoa tóc trên đỉnh đầu cô, chấm dứt đề tài này, “Ăn cơm đi, anh đói bụng rồi.”

Là chủ nhà, nên Lộ Ký Thu chạy trước chạy sau, cầm giấy ăn và chén đũa, sau đó ngồi xuống mở đồ ăn ra.

Có lẽ quá lâu rồi chưa ăn cay, Lộ Ký Thu nhanh chóng ăn vài miếng nên bị cắn trúng đầu lưỡi.

“Làm sao vậy?”

Lộ Ký Thu che miệng nên không có cách nào trả lời được, khua tay múa chân lung tung, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Lục Nhất Hành đi theo cô vào phòng tắm, thấy cô đang súc miệng thì mới hiểu.

Tục ngữ nói, tham thì thâm, ham ăn quá nên mới cắn phải lưỡi.

“Đau không?” Lục Nhất Hành vừa đưa khăn mặt cho cô, vừa giúp cô lau nước dưới cằm, rồi hỏi.

Lộ Ký Thu súc miệng một lần nữa, lúc này mới nhìn vào gương, mơ hồ nói: “Đau!”

“Để anh xem một chút!”

Lục Nhất Hành nói xong thì nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, tỉ mỉ giúp cô xem vết cắn có bị chảy máu hay không.

Hôm nay đúng dịp Uông Bình đi ngang qua căn hộ của Lộ Ký Thu, nghĩ rằng cô đã nhiều ngày không quay về, ngoại trừ định kỳ tới đây quét dọn, dì lao công mà công ty thuê chắc sẽ không giúp phơi nắng chăn, nệm. Chính vì thế, bình thường bà cũng hay qua đây dọn dẹp.

Nhân viên trực ban đều biết Uông Bình nên gật đầu chào hỏi, cũng không hỏi thêm gì.

Uông Bình đi thang máy lên lầu, động tác lưu loát nhập mật mã. Mật mã là số điện thoại cố định của nhà bọn họ nên rất dễ nhớ.

Tít!

Cửa mở, Uông Bình vừa đi vào nhà thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, chẳng lẽ Ký Thu đã trở về.

Uông Bình mở tủ giày, vừa định lấy dép của mình thì phát hiện không thấy.