Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 90




Giang Ảnh cũng đã suy nghĩ cẩn thận về việc nên hoàn thành kế hoạch đám cưới trước hay nên chuẩn bị váy cưới và trang sức trước.

Lý do hai thứ này được đặt cùng lần để suy nghĩ hoàn toàn là bởi vì chúng rườm rà như nhau.

Kể từ khi ngày và địa điểm tổ chức đám cưới được ấn định, một tháng trước đám cưới trở nên hỗn loạn lạ thường.

Vốn dĩ việc lên kế hoạch cho quá trình và thủ tục trong đám cưới là một việc tẻ nhạt và tầm thường, nhưng Trác Thành lại lấy ra hai trăm phần trăm tinh thần và sự nghiêm túc chăm chú với việc này, cho nên mọi người lên kế hoạch cho đám cưới cũng khổ mà không dám nói. Giang Ảnh xòe bàn tay ra đếm số lần mà họ tới nhà để bàn bạc kế hoạch, suy đoán rằng nhóm người chuyên môn lên kế hoạch này có lẽ cả tháng này không làm gì khác mà chỉ chạy hết tốc lực giữa Thiên Duyệt Lan Hồ và công ty để sửa kế hoạch.

Bởi vì váy cưới đặt may riêng nên trước khi hoàn thành Giang Ảnh không thể nhìn thấy đội hình chế tác, nhưng đội thiết kế thường gửi bản vẽ đã hoàn thành một nửa để Giang Ảnh và Trác Thành xem có vừa ý không.

Chỗ cần sửa của váy cưới rất ít, vì dù sao cũng đã được chọn lọc kỹ càng ở khâu thiết kế, nhưng đội thiết kế rất siêng năng báo cáo tiến độ, làm cho Giang Ảnh có cảm giác số lần sửa áo cưới cũng nhiều như số lần thay đổi kế hoạch đám cưới.

Tuy nhiên, vấn đề Giang Ảnh suy nghĩ nhanh chóng được giải đáp.

Ngày hôm trước khi giao váy cưới, kế hoạch dự trù cuối cùng cũng được Trác Thành chấp thuận, may mắn thay, họ đã tổ chức một lễ cưới nhỏ theo ý mình, trước hôn lễ một tuần bắt đầu bố trí nơi tổ chức hôn lễ, thời gian rất dư dả.

Cũng là bởi vì bọn họ đã giải quyết được một vấn đề mấu chốt, nên đến khi thử váy cưới, hai người rõ ràng thả lỏng rất nhiều.

“Anh nhớ hình như trên mạng có một câu nói rằng khi cô dâu thử váy cưới thì chú rể không được nhìn.” Trác Nghiên nghiêm túc nói.

Giang Ảnh và nhân viên mang váy cưới bước vào phòng thử váy cưới, quay đầu lại nói với Trác Thành: “Trường hợp này hiển nhiên không đúng với chúng ta, bởi vì anh đã biết loại vải trông như thế nào, bản vẽ thiết kế cũng là anh chọn”.

“Nhưng…”

“Lát nữa chúng ta hãy cùng nhau xem có gì cần phải thay đổi hay không, tranh thủ vẫn còn một tuần nữa.” Giang Ảnh nói một lần nữa, bước vào phòng và đóng cửa lại.

Mặc dù anh rất quen thuộc với váy cưới, hầu như biết mọi chất liệu vải và kiểu dáng, nhưng phải nói sao ta, đây không phải là một bức ảnh như trước đó hay được mặc trên một mẫu móc áo, anh chưa bao giờ nhìn thấy Giang Ảnh mặc nó, anh cảm thấy tim mình không khống chế mà đập liên hồi, tay chân luống cuống không biết để đâu.

Cửa phòng bên kia im lặng, trong lòng anh không khỏi cảm thấy lo lắng chờ mong. Anh đành phải tìm việc gì đó để làm, mở hộp trang sức ở góc bàn trà.

Hộp trang sức đựng vương miện sáng nay cũng vừa về, đến nơi anh lập tức mở ra xem, thấy khá hài lòng, biết là áo cưới chiều sẽ đến nên không đem vương miện vào phòng thay đồ, lúc này vừa hay lấy ra chuẩn bị, bây giờ chờ Giang Ảnh đi ra thì giúp cô đội vào, phối với áo cưới xem hiệu quả như thế nào, cũng có thể phân tán lực chú ý của mình một chút, bình phục chút xao động trong lòng, tay run run… Tay còn ổn, cầm vương miện không run là được.

Cửa phòng mở ra, Trác Thành chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cánh cửa thường ngày đóng mở lại có ngày có thể ảnh hưởng đến nhịp tim của anh, cũng như trước đây anh chưa từng nghĩ mình sẽ giống như mọi người đàn ông bình thường trên thế giới, hồi hộp và lặng lẽ chờ đợi người mình yêu đến với mình trong bộ váy cưới.

Giang Ảnh được bao bọc trong những lớp sợi nhẹ và mềm mại, tâm trạng thoải mái như đang ở trong một giấc mơ ngọt ngào.

Ngoài ra, vừa bước ra khỏi phòng, cô đã nhận ra được ánh mắt gần như nóng rực của Trác Thành, quá trình bước đến phòng khách dường như còn nhanh hơn nhịp tim của cô.

Đội ngũ nhà thiết kế đã giúp Giang Ảnh mặc váy cưới rất ân cần, không tiến tới, dành không gian và thời gian cho cô dâu chú rể.

Giang Ảnh không dừng lại ở phòng khách, kéo váy của cô đến tấm gương lớn từ trần đến sàn ở lối vào.

Nhìn thấy ánh mắt vẫn đang nhìn theo trong gương, cô hắng giọng hỏi: “Thế nào? Anh nghĩ còn có cái gì cần thay đổi không?”

“Không, chiếc váy cưới rất hoàn hảo… Không, em mặc nó rất hoàn hảo.” Giọng nói của Trác Thành hơi nghẹn lại, anh chậm rãi đi tới trước gương.

“A…” Giang Ảnh rất xấu hổ nhưng khóe miệng lại cong lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt nhìn vào gương

“Có thể chứ?” Trác Thành ra hiệu cho cô nhìn chiếc vương miện trên tay anh: “Để anh giúp em đeo lên nhé?”

“Được chứ.” Giang Ảnh gật đầu, không quên nhắc nhở anh: “Anh để ở đây rồi em sẽ kẹp nó lại.”

Khi ở trong phòng thử váy cưới, Giang Ảnh đã cuộn tóc xõa và buộc thành một búi tròn ở trên cùng, vài người trong số các nhân viên dùng những chiếc kẹp nhỏ màu đen để giữ cho tóc không bị gãy.

Hai người bốn tay đội chiếc vương miện trong vài giây, Trác Thành đứng sau lưng Giang Ảnh, đối mặt với gương nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí của chiếc vương miện kim cương chói lọi, sau đó anh hạ tay xuống, khoác tay lên eo nhỏ nhắn của Giang Ảnh được áo cưới phác họa rõ ràng.

“Em thích không?” Trác Thành nhẹ giọng hỏi cô, nhìn người trong gương.

Sợi chính lệch một bên vai, vải ren trải dưới xương quai xanh tinh xảo, ở cạp quần đính họa tiết cánh hoa cẩm tú cầu tự nhiên, chuyển động rạng rỡ, cánh hoa buông xuống đáy váy dài xếp tầng phía sau cô, phong cách tổng thể rất nhẹ nhàng và tươi mới.

Chiếc cài giữa tóc cũng được khảm hoa văn tú cầu, sáng long lanh như một đóa hoa gạt ra một bông hoa uốn lượn giữa các sợi tóc.

Giang Ảnh vô thức gật đầu, vươn tay ra đỡ, cô như sợ phụ kiện trên tóc rơi ra: “Váy và vương miện nhỏ đều rất đẹp, em rất thích… nhưng mà, có phải hơi… chói quá rồi không?”

“Vương miện? Hay váy cưới?”

“…Cả hai đều có một chút”

Trác Thành nắm tay Giang Ảnh, giúp cô chỉnh lại vị trí của vương miện, ôm eo cô cùng cô soi gương.

Nhìn một hồi, anh không thể không cúi đầu xuống và hôn lên má cô ấy,

“Anh nghĩ nó vừa phải, không quá rườm rà, thậm chí hơi mộc mạc. Nhưng em thích là tốt rồi.”

“Cô giáo Giang, em nên tỏa sáng rực rỡ.”



Cô không chắc mình có rực rỡ hay không, nhưng mặt trời trong ngày cưới lớn đến mức có thể tỏa ra ngoài.

Đám cưới bãi cỏ vào mùa hè chắc chắn sẽ có chút khô ráo, nhưng may mắn là có rất nhiều cây xanh, trần hoa vướng víu, hôn lễ không kéo dài, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Sau đó khi Giang Ảnh nhớ lại mọi thứ về đám cưới, thực sự có rất nhiều điều khiến cô ấy ấn tượng.

Ngoài khung trời rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang giữa mùa hè, Tư Nguyên, phù dâu của cô xúc động bật khóc, và những ngôi sao vụn trong khóe mắt chú rể có thể nhìn thấy khi anh ấy ngước lên lên, lời thề gần như nghẹn ngào và lớn tiếng trước khi trao nhẫn cho nhau.

À đúng rồi, còn bức thư gửi cho chú rể mà để trên bàn đầu giường của khách sạn.

Không phải cô muốn tạo bất ngờ cho Trác Thành, mà là vào ngày hôn lễ hai người đến khách sạn đã đặt trước trên đảo rồi chuyển hẳn sang chế độ nghỉ tuần trăng mật, nên cô phải mang theo lá thư này. Khi cô đang thu dọn đồ đạc, sợ quên đưa cho Trác Thành, khi về đến phòng khách sạn cô đã lấy nó ra và cất vào ngăn kéo ở đầu giường.

Đêm đầu tiên đặt chân đến đảo, cả hai đều ngủ say và ngọt ngào, đến sáng hôm sau, khi Trác Thành tỉnh dậy, Giang Ảnh cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, việc đầu tiên là lấy thư để trên tủ đầu giường, nhưng không có ý định cho anh xem thư ngay, mà đợi anh ra ban công ngắm cảnh, cong mình thì ở trong phòng lề mà lề mề rời giường.

Tuy rằng bức thư này không nhằm mục đích gây bất ngờ, nhưng là sáng hôm sau hôn lễ lấy ra, cũng không tránh khỏi hiệu ứng kinh ngạc.

Khi người chồng mới nhậm chức vui vẻ mang lá thư lên sân thượng, tâm trạng và khóe miệng đều duy trì một nhịp bay bổng, Giang Ảnh viết gì trong thư cũng không quan trọng, cho dù có sao chép trên mạng đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Trác Thành.

Tất nhiên lá thư không phải là sao chép trên mạng rồi.

Bởi vì dòng chữ trên phong bì vốn đã rất bắt mắt.

[Gửi Trác Thành tình yêu của em]

Lông mày không tự chủ cong lên, anh chớp chớp mắt, đè ép nhịp tim mở phong bì.

Bức thư không dài, một đoạn ngắn, hình thức ngẫu nhiên, giấy viết thư sạch sẽ và bình thường. Trác Thành đã xem bức thư mà cô trả lời cho học sinh, vì vậy khi anh ấy nhìn thấy bức thư, anh ấy biết rằng có lẽ cô ấy đã viết một bức thư cho anh khi cô trả lời cho học sinh.

Nhưng điều đó không quan trọng, giữa các dòng chữ tràn đầy tình yêu nha.

Trác Thành tựa vào lan can ban công đọc bức thư cô vợ mới cưới viết cho anh trong gió biển buổi sớm.

[Khi anh nhìn thấy lá thư, có lẽ mối quan hệ hiện tại của chúng ta đã kết thúc.]

[Nhưng đừng lo lắng nhé.]

[Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chúng ta đã thiết lập một khế ước thân mật nhất trên thế giới này.]

[Nếu không có gỉ bất ngờ, chúng ta sẽ dành phần lớn cuộc đời còn lại mình để thực hiện khế ước vừa chắc chắn vừa mong manh, lãng mạn và có thật này nhé.]

[Nếu như không gì bất ngờ, chúng ta sẽ cất giữ một khoảng thời gian, sau đó cùng nhau tiêu phí khoảng thời gian này nhé!]

[Vì vậy, để chúng ta có thể thực hiện những điều như đã nói ở trên, em hơi hấp tấp nhưng rất chân thành viết một lời chúc đến anh, đó cũng là lời chúc cho cả hai chúng ta. Hy vọng các anh có thể xem nó vào ngày thứ hai của lễ cưới (nếu không có gì bất ngờ).]

[Trác Thành, tình yêu của em, nguyện cho anh cả đời vô lo.]