Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 69




Sau khi tin tức được gửi đi, Giang Ảnh cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng cô vẫn cảm thấy nên hỏi trước để tìm hiểu, dù sao cô rất xem trọng món quà này, biết giá cả để chị chuẩn bị đầy đủ.

Câu trả lời của Hi Vân vẫn vô cùng chuyên nghiệp như cũ, hơn nữa rất thỏa đáng, chút bối rối lúc trước của Giang Ảnh rất nhanh đã tiêu tán.

“Bởi vì chúng tôi lấy hàng số lượng lớn từ các cơ sở sản xuất nguyên liệu nên giá đá thô rẻ hơn thị trường, hơn nữa đá chưa được cắt mười hai cạnh nên tạm thời có thể bỏ chi phí phần cắt này.”

“Nếu sử dụng toàn bộ viên đá, chất lượng dựa trên tình hình trung bình. Giá mỗi carat hiện tại dao động từ mười tới hai mươi nghìn tệ, đá nguyên khối có cara càng lớn thì giá sẽ càng cao hơn, cái này khi tôi gửi bản phác thảo tôi sẽ báo giá vật liệu cho bạn.”

Khi Giang Ảnh nhìn thấy thông tin về giá cả do Hi Vân gửi tới, cảm thấy cũng không quá đắt như cô nghĩ, vì vậy cô nghiêm túc suy nghĩ xem sẽ khảm bao nhiêu carat trên khuy măng sét, lúc trong đầu đang yên lặng tính toán tổng cộng ít nhất bao nhiêu tiền, tin nhắn của Hi Vân liên tục gửi qua,

“Nếu như muốn khảm hình vẽ, trên thực tế việc dùng cả khối vật liệu hiệu quả không tốt bằng ghép các khối nhỏ với nhau. Bởi vì bạn muốn tạo họa tiết hình ngọn núi, cá nhân tôi khuyên bạn nên sử dụng một vài viên kim cương hạt nhỏ từ 0,5 – 0,6 carat, như vậy hiệu ứng phân lớp của ngọn núi sẽ tốt hơn so với cắt toàn bộ mặt..”

“Tôi có thể cung cấp cho bạn hai phương án phác thảo, một bản dùng đá nguyên khối và một bản là ghép mảnh. Bạn có thể chọn phương án sau khi xem hình ảnh.”

Nghe rất ổn, Giang Ảnh lập tức trả lời, “Được, vậy làm phiền cô rồi, tôi xem xong lại quyết định.”

Ngay sau đó lại gõ mấy hàng chữ gửi qua, “Thật ngại quá, tôi cần cái khuy măng sét này gấp. Tính hết thời gian vẽ bản vẽ và thời gian sản xuất, trong vòng một tuần nhận được thành phẩm có khả năng cao không?”

Tin nhắn của Hi Vân tin tức như cho Giang Ảnh uống một viên thuốc an thần, “Tôi vừa hoàn thành đơn hàng cuối cùng của khách, hiện tại chỉ có đơn đặt hàng riêng của bạn. Tôi cùng với chủ xưởng sản xuất đẩy nhanh tiến độ là sẽ có thể hoàn thành thành phẩm trong vòng một tuần.”

“Chỉ có điều đơn hàng gấp, giá sẽ phải cộng thêm 20%. Tôi phải nói với bạn điều này trước.”

“Được, không thành vấn đề, cái này tôi có thể chấp nhận.” Giang Ảnh không chút do dự, lập tức trả lời tin nhắn.

“Được, bây giờ tôi sẽ vẽ một bản phác thảo và gửi cho bạn trước mười giờ tối nay.” Hi Vân cũng rất dứt khoát.

Giang Ảnh từ trong tin nhắn chắc như đinh đóng cột dứt khoát và gọn gàng của Hi Vân cảm nhận được sự chuyên nghiệp, nên cô rất tự giác không tiếp tục trả lời khách sáo nữa, mà là lựa chọn tắt khung đối thoại và album điện tử đi, mở tài liệu báo cáo đã chuẩn bị trước, chống tay xuống đất, đứng dậy và ngồi lên ghế sofa.

Tuy rằng bây giờ chưa xem được hình ảnh bản thảo, nhưng toàn bộ quá trình giao tiếp với Hi Vân diễn ra vô cùng suôn sẻ, khiến cô một cảm giác lạc quan rằng ngày mai sẽ có được thành phẩm ưng ý, nên hiện tại trong lòng cô khó tránh khỏi có chút phấn khích và vui mừng, chỉ cần đợi tới tối xem bản thảo của Hi Vân là được rồi.

Đến lúc đó rất có thể phải thảo luận với Hi Vân một phen, cho nên cô quyết định tiếp tục lấy lý do Tư Nguyên  và báo cáo tiếp.

Trong lòng mặc niệm một phen sorry Tư Nguyên và sorry Trác Thành, sau khi xây dựng ‘kịch bản’ xong, cô đứng dậy vươn vai chuẩn bị đi tìm Trác Thành.

Cô hiển nhiên càng ngày càng thành thạo, trong tiềm thức giả bộ giống như vừa bận làm báo cáo xong, có chút mệt mỏi, chậm rãi đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ khép hờ, Giang Ảnh đi lên trước đẩy ra, thấy Trác Thành từ kệ cửa sổ sát đất đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài.

“Ồ? Anh xong rồi à?” Giang Ảnh kinh ngạc nhướng mày, giọng điệu có chút vui mừng.

Trác Thành đi tới cửa phòng ngủ vài bước, ôm eo cô cúi đầu hôn cô, giọng nói mờ mịt, “Ừ, tạm xong một giai đoạn. Em thì sao?”

Giang Ảnh bị râu lúng phún dưới cằm anh đâm có chút ngứa, theo bản năng cười cười né tránh ra phía sau, “Thật là trùng hợp, em cũng thế.”

Cô không quên để đường rút lui cho buổi tối xem bản thảo, lại bổ sung, “Nhưng mà có thể sau đó còn một số việc cần làm, em không chắc lắm.”

Trác Thành sau khi nghe xong không có phản ứng gì, chỉ là “Ừ” một tiếng, mặt vẫn áp sát vào cô. Chỉ là dường như anh biết râu của mình làm cô ngứa nên hơi lùi ra xa, chỉ nghiêng trán cọ cọ bên trán cô.

Cọ như vậy vẫn ngứa ngứa.

Giang Ảnh dứt khoát vươn tay ôm lấy mặt anh, cẩn thận tránh khỏi râu ngắn ngắn của anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh, hôn xong thu mặt về, vẻ mặt hài lòng nhìn anh, “Thế này là được rồi.”

Trác Thành thấy dáng cô tươi cười ôn nhu động lòng người, lúm đồng tiền treo ở bên gò má rõ ràng sinh động, tay ôm mặt anh, còn vui vẻ rạo rực nhỏ giọng cảm thán, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hô hấp trở nên có chút nóng.

Giang Ảnh nhìn Trác Thành tiến tới gần cô, định nghiêng đầu tránh đòn tấn công của râu anh, không nghĩ tới một giây sau trời đất quay cuồng, chờ lúc kịp thời phản ứng lại, phát hiện mình đã ngã lên trên giường trong phòng ngủ rồi, tiếp theo là nụ hôn nồng nhiệt kèm với râu lúng phún muốn trốn cũng trốn không được vừa rồi.

Giang Ảnh vừa duỗi tay ôm cổ anh không cho ngã ra mép giường, vừa hơi hé mắt ra nhìn trộm Trác Thành.

Khoảng cách quá gần, và tầm nhìn hơi mất nét.

Nhưng cô nhưng thấy được hốc mắt hình cung động lòng người và hàng mi hơi rung rung, còn có ánh hoàng hôn lộng lẫy chiếu qua cửa sổ sát mặt đất.

Cảnh tượng này quá mức kiều diễm, cô nhìn thoáng qua rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Khi hai người kết thúc nụ hôn dài, Giang Ảnh không tránh khỏi cảm giác thiếu dưỡng khí.

Hình bóng của Trác Thành bao trùm lấy cô, anh cũng không rời đi hoàn toàn mà vẫn như có như không hôn lên má cô.

“Khụ…” Giang Ảnh thanh thanh họng, chậm rãi ngồi dậy, “Em đi uống nước.”

Cũng may Trác Thành vẫn còn lý trí, theo cô đứng dậy ngồi ở mép giường, “Ừ, em ngồi đi, anh đi rót.”

Giang Ảnh đáp một tiếng, sửa lại mấy cái gối lệch lúc nãy, thuận tay bật điện ở đầu giường lên.

Khi Trác Thành bưng ly nước trở lại bên giường, Giang Ảnh đã sắp xếp xong chăn gối bên cạnh, ngồi dựa vào đầu giường, đầu ngón tay chọc vào tua trên chụp đèn đầu giường.

“Còn sớm, em có muốn ra ngoài chơi không?” Trác Thành đưa ly nước cho Giang Ảnh, nhìn cô uống nước, nhẹ giọng hỏi cô.

Trông anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn bộ dáng xúc động như trước.

Giang Ảnh vô tình nghĩ tới vừa rồi, lỗ tai cảm thấy lỗ tai hơi nóng, vội vàng nâng ly uống một hơi cạn sạch..

Trác Thành không khỏi muốn bật cười khi thấy cô còn sợ hãi, “Từ từ uống.”

Giang Ảnh uống xong, đưa ly nước vào bàn tay đang dang ra của Trác Thành.

Thấy anh vẫn còn đứng đấy, đã ngồi dịch vào bên trong ngồi một tí, vỗ vỗ tay chỗ bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống.

“Lúc này đã qua giờ cơm, có thể đi ăn chút gì đó rồi đi dạo.” Trác Thành gồi xuống theo động tác của Giang Ảnh thủ thế ngồi xuống, nắm tay cô, véo đầu ngón tay cô.

Giang Ảnh lắc đầu, cô không ra ngoài đâu, cô còn phải đợi xem bản thảo thiết kế khuy măng sét.

Hơn nữa, nếu như không có chuyện bản thiết kế, cô cũng không muốn đi ra ngoài, yên lặng ở bên cạnh Trác Thành rất tốt.

Trác Thành thấy cô thật sự không mấy hứng thú, gật gật đầu, “Vậy được, lát nữa nếu đói bụng, chúng ta gọi món gì đó về phòng ăn.”

Giang Ảnh vô cùng đồng ý, thấy anh như là có lời muốn nói mà chưa nói, nhìn về phía Trác Thành, kiên nhẫn chờ anh nói.

Trác Thành ho nhẹ một cái, “Chúng ta còn chưa xem cùng nhau một bộ phim đúng không?”

Giang Ảnh suy nghĩ một chút, hình như lúc trước từng có một lần, xem một lúc hai người giữa chừng quay về nhà cô rồi, không tính hôm đó, hình như đúng là chưa.

Cô gật gật đầu, “Sao anh lại đột nhiên nhớ ra chuyện này?”

Chẳng lẽ là muốn đưa cô đi xem phim sao?

Cô rất muốn đi cùng anh, nhưng khẳng định không phải buổi đợi bản thiết kế đêm nay. Cô cắn cắn môi, hơn nữa không phải mới vừa nói không đi ra ngoài rồi sao.

Không ngờ, những lời tiếp theo của Trác Thành khiến cô đột nhiên vui mừng khôn xiết.

“Anh mới phát hiện phòng chúng ta có đặt phòng thanh âm, bây giờ cách giờ đi ngủ còn sớm, có muốn xem một chút không?”

“Hả? Sao em lại không phát hiện ra nhỉ?” Giang Ảnh ngồi thẳng người, “Không phải một phòng ngủ một phòng làm việc sao?”

“Đúng rồi, nó ở ngay trong phòng làm việc. Có lẽ là phòng đa chức năng.” Trác Thành thấy cô đứng dậy đầy hứng thú, nên đã nắm tay cô đi xem.

Quả nhiên, trong phòng làm việc nhỏ đối diện phòng ngủ, có một màn hình lớn có thể hạ xuống bằng bảng điều khiển trên tường, dưới vách màn hình còn có một thiết bị hộp âm thanh hình lập phương, một máy chiếu được hỗ trợ ở phía đối diện và một điều khiển từ xa nhỏ được đặt bên cạnh.

Giang Ảnh tiến lên mở ra xem thử, thật sự có thể dùng.

Gian phòng làm việc không lớn, lúc cùng vào ở khách sạn với Trác Thành cô chỉ ở cửa nhìn thoáng qua, không có vào nghiên cứu, cũng khó trách không có phát hiện huyền cơ trong đó.

Hơn nữa, túi xách và máy tính của cô đều để trên sofa trong phòng khách, khi dùng thì bàn trà sẵn trở thành bàn làm việc, nên cô cũng không đặc biệt mang máy tính đến phòng làm việc.

Lúc này cô lại nảy ra ý tưởng khác, buổi tối cô có thể để Trác Thành nghỉ ngơi trong phòng ngủ, cô từ từ trò chuyện với Hi Vân trong phòng làm việc, sẽ ổn định hơn rất nhiều.

Bây giờ tới mười giờ, vừa đủ thời gian xem một bộ phim, có lẽ còn có thời gian ăn khuya, sự sắp xếp này về cơ bản có thể nói là hoàn hảo.

Sau khi hạ quyết tâm, cô hiển nhiên vui vẻ hơn, quay sang hỏi Trác Thành: “Anh định xem phim gì? Chọn đi.”

“Cùng nhau chọn đi.” Trác Nghiên bước tới, dựa vào mép bàn, cùng cô xem thư viện phim trên màn ảnh.

Khách sạn hẳn là mua thư viện phim của một rạp chiếu phim tư nhân nào đó, bên trong có rất nhiều phim cũ mà các nền tảng video không có.

Giang Ảnh và Trác Thành chọn một hồi, chọn bộ “Điệp viên Bắc Phi” trong số phim cũ.

“Điệp viên Bắc Phi” tuy rất nổi tiếng nhưng lại không ra bản reset như “Titanic”, vẫn là những bức ảnh đen trắng cũ kỹ, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến cảm giác xem, mà ngược lại càng có cảm giác niên đại của câu chuyện trong phim.

Giang Ảnh cảm thấy phim điện ảnh cũ rất có sức hấp dẫn với cô, đại khái bởi vì khi còn bé cô là khách quen của cung văn hoá công nhân trên góc đường, khi còn bé xem rất nhiều điện ảnh đều như hiểu như không, nhưng lớn lên nhớ lại ấn tượng lại khắc sâu. Không chỉ có “Điệp viên Bắc Phi”, “Hồn đoạn lam kiều” cô cũng đã xem lại khi lớn lên, cộng thêm “Roman Holiday”, có thể nói là ba bạch nguyệt quang của cô.

Trong phòng làm việc bên cạnh bàn đặt hai cái ghế da rộng rãi mềm mại, hai người đặt ghế cạnh nhau, tựa đầu vào nhau, cứ như vậy đối diện nhìn màn hình, ở trong phòng đa chức năng kèm phòng âm thanh của khách sạn xem phim điện ảnh cũ.

Sau khi bộ phim bắt đầu, hai người đều mê mẩn, mãi đến cuối cùng ở sân bay, Rick nhìn Eliza rời đi, khi ca khúc kinh điển “As Time Goes By” vang lên, Giang Ảnh mới thấp giọng khẽ thở dài một hơi, ôm cánh tay Trác Thành, đầu tựa vào trên vai Trác Thành.

Trác Thành thấy cô trầm mặt, vươn tay vuốt ve tóc của cô, nói chuyện với cô để đánh lạc hướng cô: “Lần đầu tiên anh xem bộ phim này là khi anh học cấp 2. Trước khi xem, anh đã nói với Tạ Tử Minh, anh biết bộ phim này, bài hát của Casablanca anh quen đến mức có thể hát luôn rồi.”

“Kết quả về sau xem mới biết, khúc chủ đề của bài hát này không phải Casablanca, mà là bài As Time Goes By.”

Giang Ảnh bị lời anh nói hấp dẫn, gật gật đầu, “Ừ, Casablanca là một bài hát từ những năm 1980. Tác giả đã viết nó sau khi xem bộ phim này.”

“Lúc ấy anh còn bị Tạ Tử Minh cười cả buổi. Bởi vì ngâm nga bài này một đoạn thời gian, ngâm nga đến nỗi cậu ta cũng biết rồi, nghe anh nói như vậy, hai người bọn anh đợi bài hát này xuất hiện suốt bộ phim.”

“Nhưng khi đó xem bộ điện ảnh này, ấn tượng sâu nhất không phải bài hát.” Trác Thành vừa nhớ lại vừa nói chuyện với Giang Ảnh. “Là câu lời kịch lưu truyền rộng rãi kia.”

Of all the gin joints in all the towns in all the world.

Giang Ảnh nhẹ nhàng nghĩ lại.

Trác Thành gật gật đầu, bổ sung xong cả câu, “She walks into mine.”

Toàn bộ thế giới có nhiều thành phố như vậy, trong thành phố có nhiều quán bar như vậy, nhưng mà cô ấy lại một mực đến quán bar của tôi.

Trác Thành nói xong dường như nhớ tới cái gì, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu, ánh mắt sáng bừng trong phòng video mờ mịt, trầm mặc nhìn Giang Ảnh.

“Câu này nói rất hay.”

“Trong thôn Quả Tiên có nhiều núi như vậy, trên núi có nhiều sườn núi như vậy, Nhưng em lại một mực đi đến trước sườn núi mà anh ngã xuống.”

Lời này nói xong, Giang Ảnh chớp chớp đôi mắt có chút khó hiểu, “Bởi vì anh đang kêu cứu ở dưới chân sườn núi.”

Nếu không cô cũng sẽ không dừng lại, một đường chạy thẳng về trường học

Nghĩ đến đây cô có chút muốn cười, một giây sau nhịn không được cười ra tiếng.

Trác Thành sau khi nghe những lời này của cô, vậy mà cảm thấy rất có lý, nghĩ đến bản thân chật vật lúc đó, không kiềm chế được mà bật cười.

Hai người chen chung một chỗ, cùng nhau tựa vào nhau trên hai chiếc ghế da cười thành đoàn.

Giang Ảnh tựa lưng vào ghế ngồi, tựa lưng vào ghế, vừa cười vừa giơ tay đánh anh mọt cái.

Cái gì chứ, gượng ép như vậy cũng phải dùng lời kịch kinh điển một chút, làm cảm thụ nghệ thuật vừa rồi cô xem phim cũng mất ráo.