Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 66




Tâm trạng không giống nhau, thứ nhìn thấy cũng không giống nhau.

Ngõ nhỏ khiến Giang Ảnh cảm thấy ồn ào trước đây, bây giờ trông có chút vui tươi và sống động.

Những xiên thịt nướng thơm phức trong quầy đồ ăn nhanh, từng cái lần lượt bày trong cái chén giấy nhỏ chen chúc trong chiếc tủ thủy tinh.

Dọc theo ngõ nhỏ có nhiều loại đồ ăn vặt không đếm xuể, mỗi thứ đều trông rất ngon mắt, Giang Anh không nhịn được dừng một chút để mua một ít, trong lòng bàn tay vẫn cầm mấy túi đồ ăn vặt. Bên trong có bát giấy nhỏ chứa đầy khoai tây nhỏ thơm.

Cô kéo Trác Thành dọc theo ngõ hẻm đi về phía trước, thỉnh thoảng cầm lấy bát giấy nhỏ trong tay ăn vài miếng, vẫn không quên quay đầu hỏi Trác Thành, “Đậu hũ cay vừa mua anh ăn chưa?”

Trác Thành uống một ngụm nước đá vừa mua, “Chưa.”

“Vậy anh có muốn nếm thử không? Em cảm thấy cũng không tệ… Ngoại trừ hơi cay ra.”

“Vậy vẫn là thôi đi, que đậu ki lúc nãy đã rất cay rồi, sớm biết thì anh đã không ăn rồi.” Trác Thành hít hà một tiếng vì cay, lắc đầu.

“Vậy anh mau ăn một miếng đồ ngọt này giải cay đi.” Giang Ảnh nghe anh nói cay, vội vàng đưa quả bọc bơ đường đang xách trên tay cho anh.

Loại quả tròn nhỏ bọc đường và được chiên thơm phức, giòn rụm, cũng giống như bánh trôi gấu trúc xiên trên tăm tre, chiên vàng thơm nức mũi..

Lúc mua đúng lúc có một mẻ mới ra lò, nóng hổi bày một loạt ở trong mâm, người xếp hàng chờ đều không tự chủ được phát ra một tiếng cảm thán ‘woaaahhh’.

Lúc Giang Ảnh lấy được xiên quả ngào đường, bánh trôi gấu trúc nhỏ đều bị cô ném ra sau đầu một phút rồi.

Lúc này vừa vặn hơi nguội hơn một chút, không nóng như lúc nãy cô ăn nữa, vừa vặn lấy ra cho Trác Thành giải cay.

Cô lấy từ trong hộp ra một que cho Trác Thành, “Cái này ngon cực.”

Trác Thành nhận lấy sau đó để trước mặt, “Đồ chiên sao?”

“Đúng vậy, phía trên còn tẩm đường, anh ngửi xem thơm không?”

Trác Thành nghe lời ngửi ngửi, gật gật đầu, “Ừ, thơm thật.”

Anh hình như có chút do dự, nhưng mà có thể là do lúc trước ăn quá cay, bây giờ trong miệng còn vừa đau vừa tê, nên đã ăn thử một xiên quả ngào đường.

“Ngon không anh?” Giang Ảnh nhìn anh ăn, mình cũng lấy một que ra ăn vài miếng.

“… Đỡ cay hẳn.” Trác Thành mấp máy môi, “Rất tốt.”

Giang Ảnh nghe anh nói như vậy, yên tâm gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Trác Thành ném que tăm trên tay vào thùng rác ven đường, sau đó ngửa đầu uống ừng ực hết một chai nước lạnh, thở phào, chậm rãi nói, “Ngoại trừ có chút ngọt ngất ra.”

“Cái gì cơ?” Giang Ảnh thấy anh đi ném rác, dừng bước đứng tại chỗ chờ anh, đứng cách anh hơn hai bước, có chút không nghe rõ anh nói cái gì.

Trác Thành lắc đầu, tiến lên nắm cái tay trống kia của cô, “Đi thôi, lại đi xem thử còn có cái gì ngon hay không.”

Giang Ảnh không nghi ngờ anh, đi theo bước chân Trác Thành, quơ quơ cái túi trong tay, tiếp tục dọc theo ngõ hẻm đi vào trong.



Bất tri bất giác đã đi dạo xong đoạn đường dài đặt đồ ăn kia, cửa hàng hai bên so với chỗ bán đồ ăn vặt lúc trước lớn hơn một tí, có quán cơm đặc trưng, có tiệm đến gần xem mới phát hiện là cửa hàng đồ mỹ nghệ phong cách cổ xưa ưu mỹ.

Giang Ảnh vừa mới ăn rất nhiều đồ ăn vặt, quán cơm nhỏ tuy rằng rất mê người, nhưng lúc này cô thật sự không quá đói, cho nên cô đã cùng Trác Thành đi vào vài tiệm đồ mỹ nghệ.

Những thứ nhỏ nhắn đáng yêu trong các tiệm này rất đa dạng, có món đồ thiêu lớn bằng túi tiền, cũng có tranh thêu cỡ lớn, trên chiếc bàn gỗ bên cạnh, những tấm vải gấm mềm mại được xếp thành từng lớp màu. Giang Ảnh dưới sự cho phép của chủ tiệm tiến lên sờ một cái, đầu ngón tay nhịn không được chạm vào những dải màu hoa văn tuyệt đẹp trên tấm vải.

Trác Thành thấy cô thích, nên đã cầm tấm vải trên đầu ngón tay cô lên xem, “Thích không? Thích thì cứ mua đi.”

“Thích thì thích.” Giang Ảnh có chút buồn, “Nhưng em cũng không định mua nó về may quần áo, mua về để ở đâu chứ?”

“A… Mua về chơi cũng được.” Giọng nói tùy ý của Trác Thành dần trở nên nghiêm túc dưới ánh mắt không đồng tình của Giang Ảnh, “Màu này rất hợp với sofa ở nhà, làm tấm thảm mỏng để trên ghế sofa thế nào, không phải em cứ trách điều hòa lạnh sao, vừa vặn lấy cái này đắp chân.”

Giang Ảnh thấy anh nói đâu ra đó, có chút bất ngờ, cũng bất giác gật đầu đồng tình.

Tiệm không lớn, ông chủ tiệm đang lấy hàng ở chiếc bàn gỗ bên cạnh, nghe họ trò chuyện, ông hớn hở nói với họ bằng tiếng địa phương: “Cô cậu thật là tinh mắt. Vải này dùng làm chăn mỏng là tốt nhất. Có thể đặt trên ghế sofa, giường ngủ đều rất đẹp. Có thể ghép lõi chăn mỏng rồi khóa hai bên và thêm tua ở 4 góc, ôi sẽ rất đẹp.”

Hai người bị sự nhiệt tình của chủ cửa hàng làm mất cảnh giác, bất giác nhìn nhau, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười gượng, Trác Thành hắng giọng, “Được, vậy làm một cái đi, miếng vải này, làm phiền rồi.”

“Được ngay.” Chủ tiệm nhanh nhẹn nhận lấy tấm vải, “Vậy hai vị cứ đi dạo trước, tôi còn có hai việc nhỏ nữa, tấm thảm nhỏ nửa giờ sau là sẽ xong, hai vị có thời gian tới lấy là được.”

Nói xong lại hỏi hai người, “Chỉ làm cho phòng khách thôi sao? Phòng ngủ có muốn làm một cái hay không?”

Trác Thành nhìn Giang Ảnh một cái, đột nhiên cô bị hỏi, đang do dự, anh đã cầm lấy tấm vải khác lúc trước Giang Ảnh từng sờ qua, “Cũng làm một cái đi, dùng tấm này.”

Chủ tiệm vui vẻ nhận lấy, quay người về bàn làm việc, trong miệng còn chậc chậc có tiếng, “Tốt thật tốt thật, vợ chồng son thật là ân ái.”

Trác Thành vẫn bình tĩnh tự nhiên, chỉ là mặt và sau tai của Giang Ảnh lại rõ ràng đỏ lên. Đến lúc Trác Thành nắm tay cô đi ra khỏi cửa hàng, chút quẫn bách nho nhỏ của cô mới tiêu tán, hơi mất tự nhiên ho nhẹ một cái, cố gắng làm cho không khí bớt ngượng ngùng, “Haizz, ông chủ cũng nói thẳng quá đi.”

Trác Thành nén ý cười ở trong cổ họng, gật gật đầu, “Đúng vậy.”



Chủ tiệm nhiệt tình sửa tấm thảm mỏng và hẹn nửa giờ sau tới lấy, bọn họ quyết định tiếp tục dạo chơi, may mà trong ngõ rẽ trái rẽ phải có thế giới riêng, hai người cũng không phải rất mệt, nên quyết định đi tiếp vào bên trong, cùng lắm thì nếu mệt họ tìm một cái tiệm ngồi ăn cơm vậy.

Đi sâu hơn vào bên trong, tuy vẫn có những cửa hàng lớn nhỏ cạnh nhau, nội dung cũng rất phong phú, nhưng về cơ bản thì đều giống với loại hình mà bọn họ đã từng ghé qua trước đó, những món đồ thủ công nhỏ cũng na ná giống nhau, lúc Giang Anh đang hết hứng thú, một tấm biển gỗ nhỏ kín đáo bên tay trái thu hút sự chú ý của cô.

Một tấm biển gỗ treo bên hông cửa hàng nhỏ, trên đó có khắc dòng chữ “try handmade”. Tủ trưng bày ở cửa có một số đồ trang sức kiểu nhẫn, vòng tay và hoa tai. Trên tủ trưng bày là một cái giỏ tre nhỏ. Có đủ tất cả các loại thẻ viết đầy chữ, bên cạnh treo ngay ngắn đủ các loại như công cụ làm phụ kiện, toàn bộ cửa hàng trông yên tĩnh và nghệ thuật, còn rất chỉnh tề ngăn nắp.

Chủ tiệm ngồi ở ngồi bàn làm việc bên cạnh tủ trưng bày, thấy có người đến, ngẩng đầu cười chào hỏi, “Xin chào.”

“Xin chào.” Giang Ảnh sau khi chào hỏi xong cảm thấy hứng thú hỏi chủ tiệm, “try handmade là có thể tự tay làm những thứ này sao?”

“Không phải, chỉ là tên tiệm là Try handmade.” Chủ tiệm chớp mắt mấy cái, nhìn thấy Giang Ảnh sửng sốt một chút, cười bổ sung, “Tôi chỉ đùa một chút thôi, khách có thể tự tay làm thử, có thể chọn lựa kiểu dáng.”

Nói xong anh ta mở cuốn sách ảnh bên tay cho Giang Ảnh xem, Giang Ảnh tiến lên nhìn một chút, gật đầu cảm ơn chủ tiệm.

“Muốn thử xem không?” Trác Thành nhìn bộ dáng suy nghĩ của cô sau khi xem xong cuốn sách ảnh thì hỏi.

Giang Ảnh suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Hmmmm… cũng không hẳn là hứng thú lắm.”

Thấy Trác Thành nhìn mình, Giang Ảnh xoay người nhìn anh chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Cảm thấy đều không quá đẹp.”

Trác Thành hiểu rõ nói, “Cũng đúng.”

Nói xong có chút áy náy nhìn Giang Ảnh, cũng nhỏ giọng nói, “Trách anh, năm nay có mấy lần đấu giá anh lười chẳng muốn đi, quên chọn đồ trang sức cho em rồi. Quay về thành phố B anh nhất định sẽ chọn cho em mấy bộ thật đẹp.”

Nói xong giơ tay nắm chặt tay Giang Ảnh, “Em không tức giận chứ.”

Giang Ảnh không nghĩ tới nghĩ tới mặt này, vội vàng lắc lắc tay của anh ngăn cản anh, đi ra ngoài hai bước, “Không có không có, hơn nữa đừng có đấu giá nữa, bộ anh đấu giá lần trước bình thường em cũng không dám mang.”

Lúc trước anh cho cô bộ trang sức ngọc trai kim cương kia, dưới sự yêu cầu của anh Giang Ảnh lấy vòng cổ và khuyên tai trong đó ra đeo lên một đoạn thời gian.

Có lần lúc cô đang lướt weibo, vô tình nhìn thấy một bài đăng tập tranh trang sức do một blogger thời trang chia sẻ, cô cảm thấy một trong những bức ảnh này rất quen mắt nên mở ra xem thử, càng xem càng cảm thấy giống bộ mà Trác Thành tặng cho cô.

Lúc nhìn thấy trên tập tranh viết đồ trang sức tên là Đăng Quang – Linh Lộc, cô mới xác định, chính xác là bộ mà Trác Thành tặng cho cô.

Bởi vì anh từng nói với cô, tặng cho cô bộ này không chỉ vì ngọc trai rất hợp với cô, mà vì bộ trang sức có tên Linh Lộc nên anh cảm thấy rất êm tai, vì vậy ở tiệc tối đã đấu giá tặng nó để cho cô.

Cô vẫn tưởng Linh Lộc là nhãn hiệu nào đó, chỉ cảm thấy rất dễ nghe, sau đó cũng không còn để ý nữa.

Lúc thấy ảnh tập tranh cô mới biết thì ra đây là tên của bộ sưu tập này, khi nhìn xuống, cô bất giác há to miệng, đếm hai lần mới đếm được có bao nhiêu số không trong giá niêm yết.

Blogger này còn đi tìm kiếm thông tin, tự mình làm đánh dấu trên hàng loạt trên hình ảnh của Linh Lộc, ghi chú rõ là cuộc đấu giá đã thành công trong một bữa tối từ thiện ở Thành phố B vào năm ngoái, và hiện nó đã trở thành một bộ sưu tập tư nhân.

Giang Ảnh sững sờ một lúc, để điện thoại di động xuống, cảm giác cổ và lỗ tai đều cứng ngắc lại rồi.

Bởi vì cô sợ rằng mình sẽ làm mất bông tai và vòng cổ sau khi tháo nó ra bên ngoài, nên cô cứ đeo nó trên người không dám tháo, vì vậy ngày hôm đó cô cứ cứng ngắc như vậy trở về Thiên Duyệt Lan Hồ, sau khi trở về đặt chúng vào hộp đựng trang sức, để chúng nằm yên lặng trong ngăn kéo của phòng quần áo cùng với chiếc vương miện nhỏ óng ánh kia.

Cũng may Trác Thành sau đó không có còn đấu giá trang sức gì mang về nữa, bây giờ thấy anh lại nghĩ tới, Giang Ảnh thật sự giật mình.

Cô sợ Trác Thành không có nghe lọt tai, lại nhấn mạnh, “Những đồ anh đấu giá kia quá trang trọng, còn có cái vương miện kia nữa, em đội đi đâu chứ, chỉ có thể để ở đó thôi, rất đáng tiếc. Hơn nữa em cũng không thích mang đồ trang sức lắm, cảm thấy rất gò bó, còn có chút phiền toái. Đừng đấu giá nữa.”

Trác Thành như có điều suy nghĩ gật đầu, rất dễ nói chuyện, “Được, vậy anh không đấu giá nữa.”

Giang Ảnh hơi yên lòng, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bọn họ đứng không trong tiệm người ta nói chuyện rất lâu, nên có chút ngượng ngùng nói tiếng tạm biệt với chủ tiệm, cùng Trác Thành đi ra ngoài.

Tiệm này đi về phía trước cách đó không xa có quán cơm nhỏ, Giang Ảnh quay đầu chỉ chỉ với Trác Thành, “Đi dạo mệt rồi, cũng đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn chút cơm đi.”

Trác Thành nhìn qua cũng hơi đói bụng, đi vào tiệm cơm ngồi xuống, anh cầm lấy menu ông chủ đưa, gọi mấy món đặc trưng.

“Anh gọi nhiều vậy có ăn hết được không?” Giang Ảnh nhìn lướt qua menu.

“Không sao, ăn không hết chúng ta gói lại mang về khách sạn ăn.” Đầu ngón tay Trác Thành đặt lên chén trà nhỏ, đưa lên bên miệng nhấp một ngụm trà.

Giang Ảnh ngồi ở đối diện Trác Thành, góc độ vừa vặn nhìn về một góc bên ngoài quán ăn, có thể thấy cửa hàng hơi lệch góc ở đối diện. Không biết nhìn thấy gì, đột nhiên mắt cô sáng lên, vỗ vỗ Trác Thành.

“Anh, đối diện có phải bán xiên quả ngào đường không? Hình như em nhìn thấy vừa ra lò một mâm lớn.”

Trác Thành nghe tới xiên quả ngào đường, trong tiềm thức cảm thấy có hơi khát, uống thêm hai ngụm trà, lại uống hai hớp trà, thuận theo ánh mắt của Giang Ảnh quay đầu lại nhìn, nghiêng nghiêng người, “Đúng đó. Em muốn ăn không, để anh đi mua.”

“Không cần không cần.” Giang Ảnh khoát khoát tay, “Để tự em đi, em sợ anh thấy xiên quả ngào đường lại thấy ngọt ngấy quay lại phải uống thêm mấy ngụm trà.”

Trác Thành không nhịn được cười gật đầu, “Vậy em đi đi, anh ở đây đợi em.”

“Được.” Giang Ảnh đứng dậy, “Yên tâm đi, em mua một ít, ở trước tiệm ăn xong rồi trở lại.”

“Cầm về đây ăn đi, anh cũng đâu tới mức như vậy.” Trác Thành bất đắc dĩ lắc đầu, “Đi nhanh về nhanh.”

Giang Ảnh gật đầu, bước ra khỏi cửa tiệm, đi về góc đường đối diện, Trác Thành đưa mắt nhìn cô ra cửa, quay đầu hỏi ông chủ gọi thêm một bình trà.