Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 54




Có Trác Thành quán quân gói sủi cảo ở đây, rất nhanh vỏ sủi cảo mà ông bà Viện cung ứng đã được gói hết, trên bàn trà đã bày biện chỉnh tề hai đĩa mây sủi cảo, còn có một đĩa mây không để được trên bàn trà nên đã chuyển xuống phòng bếp.

Bà Viện dứt khoát đi đun nước, đem đĩa sủi cảo ở phòng bếp đi nấu, bốn người bọn họ ăn một chút rồi tính tiếp.

Sủi cảo của nhà tự gói đúng là rất ngon, vỏ mỏng nhân nhiều thơm ngào ngạt, lại thêm nước chấm nhà làm, ngon tới mức vừa ăn miếng này lại gắp miếng khác, không thể dừng lại được.

Hậu quả của sủi cảo quá ngon chính là vô cùng vui vẻ ăn xong sủi cảo, húp nước canh sủi cảo, ợ một cái, một phút sau mọi người đều không hẹn mà cùng ngáp dài, đều đã buồn ngủ.

Ông bà Viện ngăn cản Giang Ảnh cùng Trác Thành đang chuẩn bị xuống bếp rửa bát, sau khi dặn dò bọn họ hai câu, họ đã buồn ngủ đến mức ngáp một cái rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Giang Ảnh và Trác Thành sáng sớm đã từ thành phố B trở về, từ sân bay đến khách sạn rồi lại trở về nhà, tập trung tinh thần cùng hai người lớn nói chuyện phiếm lại thêm làm sủi cảo, sau khi ăn xong quả thực cũng đều đã mệt nhoài, kiệt sức.

Giang Ảnh đưa Trác Thành tới phòng của cô, để Trác Thành nằm chợp mắt một lát.

Giang Ảnh nhìn căn phòng không lớn lắm, đồ đạc cũng không nhiều, nhưng rất sạch sẽ.

Giường gỗ kê sát vào tường, đầu giường và khung giường được lau sáng bóng. Chăn ga đều là bà Viện mới thay, khô ráo mềm mại, tản ra mùi thơm của nước xả vải.

Trác Thành nằm xuống, khoan khoái thở dài, dịch vào bên trong kéo tay Giang Ảnh, ý bảo cô cũng nằm xuống.

Giang Ảnh vốn định để Trác Thành nghỉ ngơi ở phòng của cô, sau khi giúp anh đắp chăn chuẩn bị tới phòng khác nghỉ một lát.

Nhưng thấy anh dịch vào đến mức lưng sắp dán lên tường, hai mắt cũng vì buồn ngủ mà sắp không mở nổi nữa nhưng tay vẫn kéo lấy cô. Giang Ảnh cũng không đi phòng khác nữa, đành phải nằm xuống ở bên cạnh anh.

Anh thỏa mãn kéo chăn đắp lên cho cô rồi ôm cô, một giây sau cô nằm trên chiếc giường gỗ của mình đã ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc rất sâu, Giang Ảnh cũng quên đặt đồng hồ báo thức, khi tỉnh lại ngoài cửa sổ trời đã tối, Giang Ảnh xem điện thoại, bọn họ bất tri bất giác đã ngủ bốn tiếng.

Lúc này đã tới giờ cơm tối, phòng khách truyền đến một tràng tiếng cười đùa, người lớn trẻ nhỏ vui vẻ nói cười.

Giang Ảnh và Trác Thành ra khỏi phòng, trước tiên đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mới tới phòng khách cùng mọi người chào hỏi.

“Anh Thụ chị Thụ, chị Tiểu Hoa, còn có Đình Đình, năm mới vui vẻ, mọi người năm nay đều quay về thật là đông đủ.” Giang Ảnh kinh ngạc xen lẫn vui mừng cùng mọi người chào hỏi.

Trong đó anh Thụ đã kết hôn sinh con rồi, trước đây mọi người đều gọi anh là anh tiểu Thụ, sau khi anh kết hôn mọi người bỏ chữ tiểu đi, lại gọi anh là lão Thụ. Bởi vì anh kiên quyết kháng nghị muốn bỏ chữ lão đi, nên đã thống nhất gọi anh là anh Thụ không thôi.

Con trai anh Thụ năm nay ba tuổi, cô bé bị quấn lại giống như quả bóng nhỏ, đi đứng lắc lư nhưng miệng lưỡi rất lanh lợi, nhìn thấy Giang Ảnh, không đợi người lớn nói chuyện đã giòn giã mở miệng, “Cô ạ!”

Thấy Trác Thành đứng bên cạnh Giang Ảnh, cô bé không cần nghĩ ngợi gọi, “Dượng!”

Một tiếng này vừa gọi ra, mọi người ngay lập tức bật cười.

Giang Ảnh lúng túng đứng nguyên tại chỗ, đang nghĩ xem nên giới thiệu Trác Thành như thế nào, Trác Thành ở bên cạnh không biết từ đâu lấy ra một bao lì xì, để vào tay cô bé.

“Anh vậy mà còn chuẩn bị cả lì xì? Sao mà em lại không biết.” Giang Ảnh khẽ hỏi anh.

“Cứ chuẩn bị sẵn vậy thôi, em xem, đây không phải cần dùng rồi sao. Bạn nhỏ này cũng gọi anh là dượng rồi.” Trác Thành nhỏ giọng đáp lại.

Hai người họ nghĩ rằng mình đang nói thầm với nhau, nhưng bọn họ đứng trong phòng khách nói chuyện ở trước mặt mọi người, nói xong quay đầu lại, đã đối mặt với rất nhiều đôi mắt đang nhìn bọn họ, lập tức cả phòng lại rộn vang tiếng cười.

Giang Ảnh cũng hòa mình vào không khí này, vốn muốn nghiên túc giới thiệu Trác Thành với mọi người, lúc này không biết tại sao lại có chút xấu hổ.

Cũng may Trác Thành luôn phát huy ổn định, cùng mọi người giới thiệu sơ qua bản thân, còn lần lượt cùng mọi người bắt tay.

Tình huống mười phần cảm động, Giang Ảnh đưa một tay lên che mặt, tốt xấu gì cũng khiến cho khuôn mặt nóng bừng của cô hạ nhiệt.

Khi ngồi dùng cơm tất niên, Trác Thành đã thân quen với mọi người, đưa chén mời rượu vô cùng thành thạo.

Ông Viện vẫn như thường lệ lấy ra chiếc chén nhỏ mà Giang Ảnh hay dùng, nhẹ nhàng rót cho cô một chút rượu dưới đáy cốc, quay sang Trác Thành ở bên cạnh kể anh nghe việc hồi nhỏ Giang Ảnh làm loạn đòi uống rượu trắng.

Trác Thành thoải mái cười to hiếm thấy, quay đầu lại tinh nghịch nhìn cô một cái.

Giang Ảnh nhìn anh hơi cong khóe môi, hiển nhiên đã quen với bầu không khí ngày hôm nay. Ngẩng đầu giơ chén nhỏ lên, uống một hơi cạn sạch vài giọt rượu ở đáy chén.

Cuối bữa cơm, Trác Thành nâng chén trịnh trọng bày tỏ sự cảm tạ ông bà Viện để kết thúc.

Từ sau khi Giang Ảnh cùng Trác Thành xác định quan hệ, đã lâu lắm rồi không thấy bộ dạng trịnh trọng cảm tạ như vậy của anh.

Tình cảnh rất giống với khi hai người mới quen biết, nhưng lúc này sự cảm tạ của anh so với lúc trước càng thêm vài phần thân thiết, ít đi một chút câu nệ.

Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Giang Ảnh và Trác Thành không cùng mọi người đón giao thừa.

Năm nay nhiều người trở về nhà, mà cô còn đưa người về chung, nên Giang Ảnh để mọi người ở lại nhà, cô cùng Trác Thành quay về khách sạn.

Sau khi hai người tạm biệt mọi người xuống lầu, vừa ra khỏi khu chung cư đã ngửi thấy thoang thoảng mùi khói pháo trong tiểu khu.

Năm nay thành phố H đã nới lỏng việc hạn chế đốt pháo mừng năm mới, đêm 30 trong thành phố thỉnh thoảng sẽ thấy pháo hoa trên không trung.

Trong tiểu khu có trẻ con cầm cây pháo sáng nhỏ chạy qua, tiếng cười đùa hòa chung với tiếng pháo hoa mơ hồ không rõ.

Đương nhiên cũng có hỗn loạn đốt pháo kép, bịt lỗ tai trốn ra xa chỉ để nghe thấy hai tiếng nổ mạnh của tay thiện nghệ ném pháo, bên cạnh thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ cầm pháo ném, đi thêm mấy bước có bạn nhỏ đang đi bộ ném pháo trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến người ta muốn né tránh nhưng lại không nhịn được mà bật cười, Trác Thành ôm lấy Giang Ảnh rất nhanh đã qua được mấy khu vực nguy hiểm, hai người dựa vào nhau đi ra cổng tiểu khu gọi xe.

Thời điểm đứng đợi xe, mấy con phố bên ngoài chỗ đó đã bắn pháo hoa, khi bọn họ ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy những bông hoa đầy màu sắc đã nở ra trên không trung.

“Tôi tuyên bố, quán quân pháo hoa xuất sắc đêm giao thừa khu XX thành phố H chính là nhà bọn họ.” Giang Ảnh kéo tay Trác Thành, nhìn pháo hoa bắn ra trên không trung, bình luận rất chuyên nghiệp.

“Tôi đồng ý với ý kiến của giám khảo số 1.” Trác Thành bắt lấy đầu ngón tay của cô, hôn một cái lên môi cô, rất nghiêm túc gật đầu.

Vừa rồi anh uống mấy chén với ông Viện, mặt có chút nóng, lúc này ánh mắt càng thêm sáng, cả người ngược lại thấy tinh thần rất tốt.

Giang Ảnh vuốt ve mặt anh, “Hôm nay anh vất vả rồi.”

Anh không đồng ý “Hả?” một tiếng, Giang Ảnh vội vàng đổi giọng, “Hôm nay cảm ơn anh… ưm.”

Trác Thành không ủng hộ cảm tưởng phát ra từ nội tâm của cô, mới nói được một nửa đã bị Trác Thành giữ lấy một bên mặt cắt đứt lời muốn nói.

Mặt đối mặt nhìn nhau, cô bị giữ một bên mặt không thể động đậy, Trác Thành khóe miệng khẽ cong, ánh mắt mang theo một tia ác liệt cùng tinh nghịch nho nhỏ hiếm gặp.

Giang Ảnh thấy dáng vẻ của anh, nhịn không được khó khăn mở miệng, “Anh… Anh uống say rồi?”

Trác Thành không trả lời, cũng không buông tay, chỉ khẽ lắc lư khuôn mặt của cô đang bị anh giữ trong tay.

“Ài… Mới uống có mấy chén, đã thành như vậy rồi.” Tay Trác Thành cũng không thể ngăn được Giang Ảnh cảm thán.

Ngay khi Giang Ảnh vẫn đang nhỏ giọng lải nhải, trên không trung sau lưng Trác Thành lại vang lên một tiếng, một quả pháo hoa năm màu nổ tung trong màn đêm, những tia lửa mang theo những vệt lửa dài, chậm rãi phân tán rồi rơi xuống.

Giang Ảnh đang muốn để Trác Thành quay lại xem, đột nhiên môi cô bị một nụ hôn vừa ấm áp, mềm mại, lại có chút mùi rượu chặn lại.

Cô nhìn khuôn mặt Trác Thành phóng đại gấp mấy lần ở phía trước, anh mở to mắt, chớp cũng không chớp nhìn cô, cô dường như cũng có thể thấy đồng tử của anh gần trong gang tấc đang phản chiếu lại hình dáng của mình.

Phía sau là những chùm pháo hoa lớn đang thi nhau bay lên bầu trời đêm, cô nhất thời không biết nên nhìn đi đâu.

Trong mùi thuốc súng thoang thoảng, tiếng pháo nổ liên tục không ngừng, cùng với gió thổi đêm 30, cô nghe thấy giọng nói của Trác Thành, rất gần gũi, dịu dàng và đầy cảm xúc.

“Năm mới vui vẻ, năm nào cũng thật vui vẻ.”

—-

Ngày hôm sau hai người đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu tìm kiếm thịt dê nướng để ăn.

Bởi vì là mùng một đầu năm mới, những quán mà Giang Ảnh biết đều nghỉ không mở cửa.

Giang Ảnh đã nhiều năm không trở về thành phố H để ăn rồi, hai cửa hàng yêu thích nhất trong ấn tượng sớm đã không còn nữa.

Hai người chỉ có thể lên mạng tìm kiếm các đề xuất, sau đó lại xem đánh giá để chọn, xem một lát hoa cả mắt lại càng thêm bối rối, không biết nên chọn cái nào.

Bọn họ thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định chọn trước hai quán có tên thuận mắt nhất để đi ăn, một quán ăn buổi trưa, một quán ăn buổi chiều.

Nói đi là đi, một lát sau hai người đã ngồi ở trước cửa quán thịt dê nướng Vương Lão Ngũ đứng đầu trong danh sách đề xuất.

Sở dĩ chọn quán này, hoàn toàn là bởi vì tên quán nhà họ thật là khiến người ta chú ý.

Trên bảng hiệu, phía trước chữ Vương Lão Ngũ còn thiết kế hình một viên kim cương lớn, dán thật chặt lấy mấy chữ “Thịt dê nướng Vương Lão Ngũ”, khiến người ta không muốn nhớ nhà bọn họ cũng khó.”

Nhập gia tùy tục, gọi phần thịt dê nướng cho hai người cùng đồ uống đặc sản thành phố H xong bọn họ ngồi đợi thức ăn đưa lên.

Có thể nguyên nhân là do lễ mừng năm mới, cũng có thể là bởi vì thời gian vẫn còn sớm, trong quán rất ít người, vậy nên rất nhanh đồ ăn của bọn họ đã lên đủ.

Thịt dê nướng được xiên bằng que tre, bóng loáng màu vàng rụm, bốc hơi nóng, thịt bên ngoài giòn bên trong mềm, cùng với đồ gia vị vừa miệng ướp từ trước và hạt mè trắng được rắc sau khi nướng chín, cảm giác hưởng thụ thẳng lên đến đỉnh đầu, ăn đến bỏng cả miệng cũng không ngừng lại được.

Hai người trước khi ăn gần hết đồ ăn trên bàn lại gọi thêm một phần, ăn no thịt dê nướng nóng hôi hổi, mới chậm rãi ngẩng đầu uống mấy ngụm đồ uống, rồi vui vẻ chép chép miệng.

“Ôi, trộm được nửa ngày rảnh rỗi.” Trác Thành đặt đồ uống xuống, cảm thán với Giang Ảnh.

“Không phải nửa ngày, là thật nhiều ngày. Kỳ nghỉ của chúng ta vẫn còn mấy ngày nữa cơ mà.” Giang Ảnh lại cầm lấy một xiên thịt, vừa ăn vừa không quên nghiêm túc sửa lời.

“Chỉ là mượn một câu để hình dung thôi.” Trác Thành đưa tay vuốt tóc cô, tiếp tục cảm thán, “Trước đây anh thấy thành phố H ăn thịt dê đều là bưng lên nửa cái bàn lớn như vậy, anh nghĩ rằng chỉ có loại thịt dê đó mới ngon. Không nghĩ tới những xiên nhỏ tinh tế này lại khiến cho người ta phải kinh ngạc.”

“Loại anh nói cũng có, ngày mai chúng ta có thể đi ăn loại dê nguyên con truyền thống.” Giang Ảnh lấy khăn giấy lau miệng, rồi đề nghị với Trác Thành.

“Ồ, vậy là thật sao? Chúng ta thật sự sẽ đi ăn sao? Dê nướng nguyên con gì đó?” Nghe Giang Ảnh nói đi ăn, Trác Thành ngoài mặt tỏ vẻ thích thú.

“Đúng vậy, vừa rồi không phải anh còn nói cảm thấy loại kia ăn ngon sao.” Giang Ảnh quay đầu, “Sao bây giờ anh lại vẫn hoài nghi thật giả.”

Trác Thành có chút do dự, bộ dạng có chuyện muốn nói, đang tự hỏi có nên mở miệng hay không.

“Sao vậy, có vấn đề gì sao? Nói đi, em đều có thể giải đáp.” Hướng dẫn viên Giang rất kiên nhẫn nói.

“Ừm… anh chỉ muốn hỏi một chút.” Trác Thành suy tư một lát, nhìn không được hỏi thành lời, “Khi các em thi tốt nghiệp phổ thông thật sự phải thi thêm mấy môn cưỡi ngựa bắn cung các kiểu sao?”

“…”

“Anh nghe được từ đâu mấy thứ này vậy?” Giang Ảnh cầm lấy đồ uống uống một ngụm, nén kinh ngạc hỏi.

“Vô tình thấy được.” Trác Thành có chút khó mở miệng, “Thời điểm biết em là người thành phố H, anh đã đi tra…”

“Là thật đấy, chúng em phải thi thêm, còn phải tính vào tổng thành tích.” Giang Ảnh biểu cảm nghiêm túc, có chút cuộc sống không còn gì để luyến tiếc

“Thì ra là thế.” Trác Thành giống như đã hiểu gật gật đầu, “Thông tin trên mạng khá đáng tin, giống hệt lời em nói.”