Lục Dư Thành Mến Du Tích - Bàn Bàn Quất

Chương 6: Đối mặt với quá khứ




Chuyện gì đang xảy ra, cô cùng một người chỉ mới lần đầu tiên gặp nhau làm tình, hơn nữa còn tham luyến muốn cùng hắn làm thêm lần thứ hai. Có một số việc khi đã nếm được ngon ngọt liền sẽ trở nên tham lam hơn.

Cho nên, tại sao cô không chia tay với tra nam cặn bã kia? Người có thể vứt bỏ cô bất cứ lúc nào, người vì thể diện mà coi thường tình cảm của cô, người vì thỏa mãn bản thân mà không thèm đếm xỉa đến người khác.

Du Tích không muốn trả lời câu hỏi này, cô sợ sẽ nhớ lại vẻ ngoài dịu dàng săn sóc của Lưu Kiệt Bành trước khi xác nhận mối quan hệ, khi ấy cô nhỏ giọng oán giận qua điện thoại nói đôi giày của cô ma sát làm chân cô bị xước, anh ta đã mua rượu sát trùng và bông tẩm cồn xuất hiện trước mặt cô, ngồi xổm xuống thay cô cởi giày, cẩn thận khử trùng và thắt nơ con bướm cho cô.

Nhưng, sau khi bọn họ ở bên nhau một tháng, anh ta đã bỏ ngoài tai lời cầu xin đau khổ mà mạnh mẽ cưỡng bức đêm đầu tiên của cô.

Ngu xuẩn, không có lý do gì mà cô phải kiên trì mối quan hệ như thế cả.

Buổi chiều, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, Du Tích lộ nửa đầu ra khỏi chăn bông, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang dùng máy tính trên sô pha bên cạnh: "Học trưởng, anh nói xem, lần đầu tiên của con gái có quan trọng không ạ?"

Lục Dư Thành liếc cô một cái: "Em muốn đáp án như thế nào?"

Du Tích bọc chăn cồng kềnh đi đến sô pha: "Anh muốn bạn gái của mình là xử nữ sao? Có phải như vậy không?"

Lục Dư Thành đổi giọng mang theo ý thản nhiên, hắn đặt máy tính xuống nhìn thiếu nữ đối diện: "Không, tôi không quan tâm vấn đề có phải xử nữ hay không, lý do xuất hiện của trinh tiết chỉ là về tầm quan trọng của việc tái tạo máu lúc ban đầu sinh sản, vấn đề ở đây là nếu tôi không phải là người duy nhất cùng cô ấy làm tình, liệu khi có con, đứa trẻ đó có phải là con của tôi hay không?"

Hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, "Bây giờ vẫn còn lo lắng về vấn đề này sao? Tốt hơn là nên nói về tình tiết phức tạp của xử nữ, nếu quan hệ mà còn nhắc đến chuyện trinh tiết thì cũng thật bất cận nhân tình [1]." Bàn tay lớn của hắn chạm vào mái tóc rối loạn nhưng mềm mại của thiếu nữ: "Tôi chỉ hy vọng bạn gái của tôi sẽ không bởi vì chuyện này mà không vui, cho dù là thân thể hay tâm lý."

[1] bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm (nguồn: leosansutu.wordpress.com)

Mũi cô chua xót, lau hết nước mắt vào chăn bông đang che nửa khuôn mặt cô lại, cô gái nhỏ được bọc trong chăn bông màu trắng giống như con gấu nhỏ Bắc Cực bị bỏ rơi, nức nở khóc lóc, Lục Dư Thành có chút luống cuống, hắn ôm cả chăn và cô vào lòng, hắn không biết Du Tích đã trải qua những ký ức đau buồn nào nên không biết phải an ủi cô làm sao.

Lục Dư Thành đưa Du Tích trở lại trường học, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở cô: "Lần sau không được uống quá say ở quán bar hay là vũ trường nào hết, em có thể gọi cho tôi nếu em có bất kỳ " yêu cầu " nào. "



Câu sau mang theo ý ngả ngớn, Du Tích trừng mắt nhìn hắn, nhưng có chút không khống chế nhớ tới lực độ thọc vào rút ra và tiếng thở dốc trầm thấp của hắn, mặc dù chỉ đơn giản nhớ lại nhưng cũng khiến phía dưới Du Tích trở nên ướt át, cô gật gật đầu sau đó nhanh chóng chạy đi.

Lưu Kiệt Bành cũng không tới hỏi tung tích của cô, thật ra sau lần đầu tiên anh ta cũng không ép Du Tích nữa, có lẽ anh ta cảm thấy ngủ với một người không mang lại cảm giác thành tựu trong khi làm tình rất vô nghĩa. Tuy nhiên anh ta cũng không muốn chia tay, lấy ngoại hình của Du Tích, nếu mang cô đi theo có thể thỏa mãn được lòng hư vinh của anh ta, khiến cho người khác ngưỡng mộ và ngắm nhìn.

Thật nực cười làm sao, một cặp không có tình cảm mà " ở bên nhau" khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là một đôi tình lữ.

Sau khi hỏi bạn bè, Du Tích biết được Lục Dư Thành là sinh viên năm cuối của trường kinh doanh. Có tin đồn rằng hắn thường xuyên chơi hết mình cho các cuộc tụ họp khác nhau mà không có nhiều bình luận tiêu cực, có thể nói đây là một người rất hiếm gặp.

Bạn tốt sau khi nghe trải nghiệm 419 của cô có chút khiếp sợ: "Milkshake, cậu ... cậu có phải định thoát ra khỏi biển khổ không?"

[2] milkshake là sữa lắc á mng

Cô nàng cười cười: "Loại người như Lưu Kiệt Bành thì cậu nên sớm vứt bỏ đi, Lục Dư Thành so với anh ta tốt hơn rất nhiều."

Du Tích chơi đùa với con mèo béo của bạn mình. : "Nhưng tớ không thể vượt qua rào cản trong trái tim mình."

"Cố gắng lên, chỉ cần cậu không bị ủy khuất là được." Cô nàng vỗ nhẹ vào đầu Du Tích như một đứa trẻ.

3 giờ rưỡi chiều, Du Tích thoát ra khỏi hồi ức đau khổ ấy, bút máy vì không viết nên mực đã bắt đầu khô lại, Du Tích bĩu môi, cài nắp bút quyết định cùng bạn tốt đi về túc xá hưởng máy lạnh và wifi.

Vào buổi chiều thứ ba Trần Chi Tâm không có khóa lên lớp, một phòng bốn người chỉ còn lại một mình cô ấy.

Đã bốn giờ rưỡi chiều, cũng gần đến giờ Lục Dư Thành đến đón cô, Du Tích ngồi xuống chỗ Trần Chi Tâm nói về Lục Dư Thành: "Anh ấy có vẻ không vui vì tớ lảng tránh chuyện chia tay với tên tra nam kia ..." Thanh âm Du Tích yếu ớt, "Thật ra tớ chưa biết bản thân mình nên làm gì bây giờ, miệng thì luôn nói để ý đến lần đầu tiên, nhưng lại cùng anh ấy lên giường, tớ cảm thấy mình đạo đức giả nhất trên đời."

"Nhưng cậu có suy nghĩ như vậy không phải bởi vì Lưu Kiệt Bành sao, tớ không biết Lục Dư Thành có đối tốt với cậu hay không, nhưng ít nhất trạng thái hiện tại của cậu vẫn bình thường. Cậu không nhớ trước đó cậu đã tiêu cực như thế nào à? "



Du Tích trầm mặc, siết chặt tay suy nghĩ một chút, vừa siết chặt vừa thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt: "Lưu Kiệt Bành, người này vẫn là vết đen không thể xóa được ..."

Mắt thấy bạn tốt sắp tức giận, cô vội vàng bỏ sung: "Nhưng tương lai của tớ còn dài, tớ sẽ không mãi nhớ về anh ta nữa."

"Tớ nghĩ tớ không cần phải nói chuyện này với anh ấy, tớ và Lưu Kiệt Bành đã chia tay từ lâu, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Nghe Du Tích nói như vậy, Trần Chi Tâm đột nhiên cảm thấy vui mừng như một người mẹ già: "Vậy thì cậu càng có thể vui vẻ cùng Lục Dư Thành hẹn ước rồi."

"???" Bầu không khí trở nên khó miêu tả, "Trong đầu cậu đang nghĩ đến những chuyện kỳ quái gì đúng không!"

"Lục Dư Thành chắc là đang đợi cậu phải không? Mau đi hưởng thụ một đêm tuyệt vời đi!" Trần Chi Tâm cười như kẻ biến thái, điều này làm cho Du Tích nghĩ đến một vài cảnh tượng kỳ kỳ quái quái, cô ôm lấy bạn tốt tạm biệt: "Cảm ơn cậu, Chi Tâm, tớ yêu cậu rất nhiều."

Mặc kệ người kia ghét bỏ xem thường, Du Tích trước khi đóng cửa thò nửa đầu ra cười trêu chọc cô nàng một tiếng, từng bước nhỏ chạy về phía cổng trường, cô biết Lục Dư Thành nhất định đang đợi cô trên xe. Và cô muốn cho hắn một bất ngờ.

----

Vài lời của tác giả: Khả năng viết có chút tiến bộ lên, không biết các bạn có đọc có trôi chảy không. Thực ra, đứa bé Du Tích đã không còn tình cảm với tên tra kia từ lâu rồi, cũng hiểu rằng những kỷ niệm ngọt ngào đó chỉ là những chiêu trò nhỏ theo đuổi của bọn con trai, đứa bé lúc đầu không biết nhưng khi thông suốt thì mọi chuyện đã giải quyết xong rồi!! Nên không phải đột ngột khóc lóc mà chủ yếu là do chuyện tra nam kia ảnh hưởng đến tâm trạng mà thôi, mình muốn cho hắn nhanh kết thúc ... hắc hắc ... xem tiếp thì sẽ biết thôi! Yêu các bạn

---

Màng trinh hình thành như thế nào?

Thông thường thì bé gái nào cũng có màng trinh và hình thành ngay từ lúc mới sinh. Có ý kiến cho rằng, màng trinh là một tàn dư còn sót lại trong quá trình phát triển của phôi thai chứ không có ý nghĩa hay chức năng đặc biệt. Bắt đầu từ tuần thứ 3 cho đến tam nguyệt cá thứ 2 là giai đoạn đường sinh dục hình thành. Màng trinh xuất hiện sau âm đạo và được xem là phát triển hoàn chỉnh ở tháng thứ 5 của thai kỳ. Tuy nhiên điều này không phải là tuyệt đối vì vẫn có trường hợp không có màng trinh bẩm sinh, hay hiếm gặp hơn là dị dạng sinh dục không có âm đạo.

Khi còn nằm trong bụng, các bé gái sẽ nhận nội tiết tố từ người mẹ và điều này đã quyết định đến màu sắc, hình dạng hay sự dày mỏng của màng trinh. Ở trẻ em gái, đường kính của lỗ màng trinh mở rộng thêm khoảng 1mm cho mỗi năm tuổi. Khi bước vào giai đoạn dậy thì, estrogen trong cơ thể phái nữ góp phần nuôi dưỡng cho màng trinh trở nên đàn hồi và co giãn hơn.