Lục Địa Bị Mất

Chương 44




Lâm Nhất đã chuẩn bị đầy đủ đâu đó, cậu nghĩ tới Phục Phong sẽ nắm cổ áo cậu hỏi đứa bé từ đâu ra, dù sao đàn ông bình thường lần đầu tiên đều sẽ chọn chuyện hợp với lẽ thường hơn. Cũng nghĩ tới Phục Phong sẽ giống như như phim truyền hình máu chó 8 giờ, vui mừng ôm cậu xoay khắp nhà, kích động không ngừng kêu lên: “Ha ha ha ha ha ha, tôi sắp làm ba!”

Nhưng ngàn tính vạn tính lại không tính đến đối phương chỉ lộ ra chút nét mặt khó hiểu, sau đó hỏi ra một cậu hỏi làm cậu muốn đâm tường, trong ánh mắt không hề có bất kỳ vẻ nói đùa nào.

“Ba là cái gì?”

“…Ý là cha đấy.”

Sau đó, thế giới lặng đi một giây.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc chăm chú của Lâm Nhất, Phục Phong chớp mắt đứng yên ở mép giường, trong đôi mắt đen sâu thoáng qua trống rỗng.

Đợi rồi đợi, lại không đợi được giây phút kích động lòng người. Lâm Nhất đứng lên giường cúi đầu, vươn tay vẫy trước mặt Phục Phong, “Choáng rồi?”

Không phản ứng, quả nhiên là choáng rồi.

Không hỗ là Đại Vu, cho dù choáng váng cũng phải coi rẻ thiên hạ. Lâm Nhất yên lặng nuốt vào một búng máu, một lần nữa nằm về trên giường chờ hắn chậm rãi khôi phục ý thức.

Khi Lâm Nhất chờ mà ngáp liên miên, Phục Phong cuối cùng cũng thoát ra từ cảnh giới thần bí khó lường nào đó, thật ra là ngu người. Hắn chầm chậm cúi người, hơi thở hỗn loạn giao hòa với Lâm Nhất, “Lâm, đứa nhỏ là của tôi sao?”

Vốn dĩ không có sức chống cự gì trước mặt người này, bị hắn nhìn chăm chú một lúc có chút ăn không tiêu. Cảm giác hoàn toàn không có chỗ che giấu xuất hiện, Lâm Nhất nhắm mắt lại, “Không phải.”

Ngón tay vuốt lấy vành tai mềm mại của Lâm Nhất, Phục Phong giật mình, lại sờ sờ, cảm nhận được độ ấm ngày càng cao, “Chỗ này phỏng.”

“Nóng.” Ngữ điệu Lâm Nhất không thay đổi. Ngay sau đó nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt tàn sát bừa bãi trên môi cậu, chiếc lưỡi thâm nhập trong miệng vội vàng đòi hỏi, cướp đi hô hấp cậu.

Tay vòng qua đi ấn lưng Lâm Nhất, Phục Phong vùi mặt trong cổ cậu, giọng nói vẫn luôn bình thản lộ ra sự vui sướng nồng nhiệt, cùng với tiếng cảm thán đầy vui mừng: “Lâm, tôi rất vui.”

Thở dốc từng hơi, Lâm Nhất muốn nhìn vẻ mặt Phục Phong một chút, chắc chắn cười cực kỳ ngu đần, nhưng Phục Phong lại ôm cậu chặt cứng. Cách một tầng quần áo, cơ thể siết chặt, đang kiềm chế áp lại thứ hắn quen thuộc, vui sướng, cảm kích.

Hai người thân thể kề sát ôm nhau một lúc, Phục Phong liền duỗi tay sờ bụng Lâm Nhất, vẫn còn bằng phẳng, hắn cảm thấy bản thân đã bỏ qua gì đó.

“Lâm, đứa bé sẽ ra từ nơi nào?”

Lâm Nhất đang suy xét tên của bé con là Lâm Nhị hay là Phục Nhị đột nhiên tỉnh táo lại, cậu giật giật khóe miệng, hóa đá vài giây. Bà nội nó! Thế mà lại để sót chuyện tàn nhẫn này.

Không khí ấm áp tốt đẹp trong phòng tức khắc tan thành mây khói, hơi thở u buồn không ngừng tản ra từ trên người Lâm Nhất.

Tầm mắt Phục Phong dừng trên người Lâm Nhất đảo qua từng chỗ một, cuối cùng ngừng trên mông cậu. Cúc hoa Lâm Nhất lập tức siết chặt, cả người gần như bị bão táp bao phủ.

“Có nguy hiểm, không cần đứa nhỏ nữa.” Phục Phong nói không cho cự tuyệt, lần đầu tiên phóng ra uy nghiêm vẫn luôn bị thu liễm.

Lâm Nhất gật đầu trong lòng, nghĩ sinh con nguy hiểm quá lớn, thật sự không được có thể nhận nuôi một đứa. Nhưng trong miệng cậu nói ra ngoài lại là: “Em có chừng mực.”

Khi cậu nói những lời này bản thân hoàn toàn không có chừng mực, hạt giống đã được gieo, chờ mong cũng xuất hiện theo, đứa bé chắc chắn cần.

“Lại nói thể chất của em hẳn là không nên có kỹ năng quảng đại như vậy.”

Không phải là do cơ thể cậu, vấn đề chắc chắn nằm trên đồ của Phục Phong. Sau khi Lâm Nhất sắp xếp manh mối rõ ràng, gấp không chờ nổi đưa ra ý của chính mình.

Trong giọng Phục Phong xuất hiện nét khác thường: “Em muốn nghiên cứu?”

“Nhất định có vấn đề.” Lâm Nhất chống bả vai Phục Phong xoay người ghé lên trên người hắn, không cho phép phân bua vói tay vào vạt áo hắn, đôi mắt cong lên, cười đầy ranh mãnh, “Cho em một chút là được.”

Biết không bỏ được quyết định của đối phương, Phục Phong thả lỏng người, trên mặt vẫn là vẻ bình bình đạm đạm, nhìn như coi thường hết thảy, đáy mắt lại nóng rực hoàn toàn tương phản. Ánh mắt nhìn Lâm Nhất sáng rực, đó là thứ lòng chiếm hữu làm người ta không cách nào tránh né.

Lâm Nhất có chút ghen ghét khẽ búng lên trụ thể dài nhanh chóng đạt tới trạng thái tốt nhất, “Nhanh vậy đã hưng phấn rồi.”

Khóe mắt dừng trên đỉnh đầu cậu, giọng nói Phục Phong trầm khàn, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, “Bởi vì đó là em.”

Không khí giữa hai người trở nên ái muội, Lâm Nhất quỳ lên, hai tay nắm lấy, trong miệng không ngừng cảm thán: “Cái kích cỡ này của anh quá không phù hợp với số liệu cấu tạo cơ thể người bình thường, nên chắc chắn là vấn đề của anh.”

Dưới sự vuốt ve của Lâm Nhất, bên ngoài đỏ thẫm dán vào lòng bàn tay nổi gân xanh lên, càng thêm phấn khởi. Cậu nuốt nước miếng, “Quả thật là đất nào nuôi người nấy.*”3

(*)一方水土养一方人, một phương thủy thỗ dưỡng một phương người, thành ngữ tiếng trung về sự khác nhau giữa người các vùng miền sẽ mang đặc tính khác nhau từ mỗi vùng miền họ sống.

Trong mắt Phục Phong chứa ý cười, lưng rời khỏi giường. Hắn ngồi dậy duỗi tay ôm Lâm Nhất lên trên đùi, cánh tay vững vàng bọc lại, hai người trán kề trán, môi khẽ chạm nhau.

Xong việc Lâm Nhất tìm được thứ mình cần, cậu mới nhớ tới nơi này không hề có những thiết bị cần thiết, toi công xúc động một hồi.

Đức Lỗ là người đầu tiên thấy được thay đổi của Phục Phong. Dù sao cũng giao thiệp với nhau lâu, hơi thở trên người và độ ấm trong ánh mắt không lừa được người.

Sau vài lần cố ý quan sát, Đức Lỗ phát hiện đối phương gần đây thường đến chỗ chú Quý. H đi vòng quanh thôn, nhân lúc không ai chú ý cùng đi qua, đứng ở cửa ngó vào bên trong. Bản mặt y có chút nứt ra, người nọ ngồi xổm trên mặt đất tước khúc gỗ, bên cạnh còn để vài cây gỗ dài, hình như là muốn chế tác gì đó, thật là mới mẻ.

Kế Đức Lỗ là bọn Bổng, Cáp Lôi, A Do và Bối Bối. Chẳng qua Bổng là người trầm mặc ít lời, cậu ta không có ai có thể chia sẻ tâm tình mình nên để luôn trong bụng.

Khi mấy người kết bè đi tìm Lâm Nhất, Lâm Nhất mới vừa ói xong lần thứ tư hôm nay, cả người hết sức, khuôn mặt không có bao nhiêu huyết sắc. Cậu ngồi ở phiến gỗ lớn nơi góc tường phơi nắng, vẫy vẫy tay để mấy người bọn họ tự nhiên.

Cáp Lôi nói đơn giản vài câu rồi đi, vội vàng huấn luyện tộc nhân, còn phải quản lý những người ngoại tộc đó.

Bối Bối hửi mùi vào bếp lấy chân heo Lâm Nhất ướp và thịt treo lên tường phơi ra, cô nhíu mày nhìn Lâm Nhất.

A Do cũng đến xem, bọn họ đều cho rằng tâm trạng Vu tốt nguyên nhân là do thân thể người này khỏe. Nào đâu chẳng những không khỏe mà ngược lại càng kém, xem ra không có chuyện như vậy.

“Ly ly mang thai chưa?” Lâm Nhất bị hai anh em bọn họ nhìn mà không được tự nhiên, dứt khoát tìm chỗ bắt chuyện.

“Vẫn chưa.” A Do buột miệng ra hai chữ, ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu, một vẻ thảm trạng “Tôi nỗ lực nhưng tôi không được”.

Điểm bắt đầu có vẻ như không ổn. Lâm Nhất lên tiếng an ủi, bảo A Do đừng nản chí, không ngừng cố gắng, tay cậu rút vào ủ trong chiếc gối lông đặt trên đùi.

“Bối Bối, gà con sao rồi?”

Nhìn thấy vẻ uể oải ỉu xìu của cậu, mặt Bối Bối dịu xuống, “Cậu vẫn nên lo lắng cho bản thân nhiều một chút đi.”

Lâm Nhất liếc nhẹ một cái, cậu ngửa đầu nhìn không trung, nhịn không được nheo mắt, lẩm bẩm tự nói: “Nắng đẹp thật đó…”

Bối Bối không ở lại bao lâu đã rời đi, cô phải đi về chăm sóc đám gà con kia. Đã lớn hơn nhiều, nhưng lại trở nên rất ầm ĩ, nếu không phải là lời Vu dặn dò thì cô đã bóp chết hết từ lâu rồi.

A Do bị Lâm Nhất phái đi cho Đại Hắc và Nhị Hoàng ăn, lại dọn dẹp sạch sẽ cỏ khô trong sân, khi đi Lâm Nhất phối cho y một bọc thuốc, bảo y nấu cho Ly Ly uống.

Tay ôm thuốc, A Do nhếch miệng cười: “Lâm, Ly Ly uống là có thể mang thai à?”

Lâm Nhất lắc đầu, “Không nhất định.” Có khả năng là anh thật sự không được.

Buổi chiều Phục Phong khiêng sọt về, Lâm Nhất lại phát hiện cổ tay áo hắn có bụi bẩn, trên ngọn tóc còn có một mẩu vụn gỗ.

“Mấy ngày nay anh bận làm cái gì thế?”

“Làm giường nhỏ.”

“… Giường đó làm không dễ, vẫn để em làm thì tốt hơn.”

Lâm Nhất nói xong liền muốn tát bản thân, đây không phải là đang gián tiếp phủ định nỗ lực của đối phương hay sao? Cậu im lặng đứng dậy khỏi phiến gỗ, về phòng tự kiểm điểm, mới vừa đi hai bước đã bị bế lên.

Trên mặt Phục Phong không thấy nửa phần tức giận, cưng chiều ẩn sâu trong đôi mắt bừng lên, “Lâm, em có thể lại ỷ lại tôi nhiều một chút.”

“Vậy quần áo của con dựa vào anh hết đấy.” Lâm Nhất duỗi tay ôm lấy Phục Phong. Cậu biết người này xưa nay không biết làm, ngay sau đó liền nghe được giọng nói không chút hoang mang của đối phương.

“Được.”

Lâm Nhất cho rằng Phục Phong chỉ nói suông, vào ban đêm khi cậu nhìn thấy Phục Phong ôm ra vài miếng da thú thì phát hiện bản thân quá ngây thơ rồi.

Đại Vu được mọi người kính sợ ngồi xếp bằng trên giường, một tay vụng về cầm chiếc kim xương dài, một tay cầm da thú bị cắt xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhìn không chớp mắt chọc tới chọc lui, ngón tay đã thấy máu cả, vẻ mặt vẫn thong dong bình tĩnh.

Hình ảnh quá tốt đẹp, cậu không nỡ nhìn thẳng.

Thật ra từ sau khi Lâm Nhất rõ mình có bánh bao nhỏ, cậu và Phục Phong không thể giống như trước có khi hai lần có khi ba lần. Hai người lại bắt đầu anh tới tôi đi thuần khiết từ cổ trở lên.

Tên của đứa nhỏ đã quyết định, tên là Lâm Nhị, bé trai bé gái đều có thể dùng. Phục Phong không có ý kiến, chỉ là khi Lâm Nhất hứng chí nói ra nếu là một đôi, vậy một đứa tên Lâm Tam, rốt cuộc mới sâu xa nói một câu: “Lâm, Phục Tam cũng rất dễ nghe.”

Suy nghĩ Lâm Nhất đã dời đến một nơi khác, “Mùa đông sắp tới rồi, phải lấy chăn da ra phơi.”

Vì thế cái tên Phục Tam này cứ vậy bị bỏ mặc.

Hiện tại là thời buổi rối ren, Lâm Nhất định lại chờ một đoạn thời gian để Phục Phong ra mặt, cuối cùng bụng to lên, giấu cũng giấu không được. Cũng may tư duy của người thời kỳ này tương đối đơn giản, mọi người dường như có thể tiếp thu.

Thần sao, hoàn toàn không vấn đề.

Suy đoán của Lâm Nhất là đúng, sau khi người trong thôn biết cậu mang thai, một đám mang theo đồ tới cửa chúc mừng, cửa rào bị chen muốn hỏng luôn.

Đức Lỗ tặng mấy miếng da thú chất lượng tốt, Cáp Lôi lấy ra răng nanh dài của con thú lớn nhất y săn được từ trước đến nay. Đồ mọi người đưa đều là vật hữu dụng, ăn mặc, Lâm Nhất cất hết đi, đồ ăn trong hầm nhân lên gấp bội.

Bọn A Do, Bối Bối, Bố Cốc và Cáp Y sau khi biết Lâm Nhất không phải sinh bệnh thì yên lòng, lén lút vội vàng chuẩn bị quà tặng. Có lẽ trong khi bọn họ vẫn không hiểu thân tình là gì cũng đã xem Lâm Nhất như người nhà.

Khi trận tuyết đầu mùa đông lả tả buông xuống, Phục Phong tổ chức một nghi thức hiến tế, trên đất trống ngoài thôn xuất hiện nhà nhỏ cao thấp không đồng đều. Bụng Lâm Nhất vẫn chưa rõ, giường gỗ nhỏ đặt trong góc phòng bọn họ. Phục Phong may cho bé con chưa sinh rất nhiều bộ đồ bé, giày bé, đến cả mũ be bé cũng có, mà Cáp Y đã có một nhóc em trai đáng yêu, Ly Ly cũng thành công mang thai, A Do cuối cùng lại tin tưởng bản thân được rồi.

Mọi thứ đều cực kỳ tốt đẹp, nhưng ngoài thôn lại có khách không mời mà đến.

Phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là một đám đàn ông mặt lộ vẻ tàn khốc, có lẽ có vài trăm người, vô hình trung ngưng tụ sát khí rất mạnh. Bây giờ Lâm Nhất mới kinh ngạc phát hiện chênh lệch lớn bao nhiêu, có lẽ tính luôn người toàn thôn và mấy bộ lạc khác, nhân số có thể đánh liều. Nhưng bên bọn họ có nhiều người già phụ nữ và trẻ em, thực lực cách xa không có cách nào so sánh.

Thảm hại hơn là người của bộ lạc nhỏ đều lui về sau, trong mắt mang nét sợ hãi, chưa động thủ mà khí thế đã kém quá nhiều.

Lâm Nhất mặc áo da thú thật dày, cổ rúc bên trong cổ áo lông, cậu nhìn Cáp Lôi và Phục Phong trao đổi xong liền trầm mặt đưa mắt ra hiệu với một tộc nhân. Một cây gỗ dài bằng phẳng thả xuống chiến hào, bề mặt trơn nhẵn, chân dẫm lên đi chắc chắn sẽ trượt.

Tháp Mộc đối diện giơ tay để người phía sau đứng chờ tại chỗ. Y một mình bước lên cây gỗ dài, bước chân vững vàng hữu lực, lấy tốc độ Lâm Nhất nhìn mà da đầu tê dại nhảy đến trước mặt bọn họ.

Không chút do dự xông tới như vậy, nếu như bội phục y gan dạ, không bằng nói là khinh miệt bọn họ, không để người nơi này vào mắt.

Cục diện chạm vào là nổ, tất cả mọi người nắm chặt vũ khí trong tay. Tháp Mộc nhìn như không thấy, cất bước đi đến trước mặt Lâm Nhất, hơi khom người, môi luôn mím thành một đường thẳng sắc bén gợi lên một độ cong.

“Lâm, đã lâu không gặp.”

Lâm Nhất ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt hẹp dài kia, vẫn giống như trước, cho người ta cảm giác cực kỳ bất thiện.

- -------------