Lục Địa Bị Mất

Chương 38: 38: Sống Trong Một Ngôi Nhà Lớn





Lâm Nhất bị câu chuột không yêu gạo kia của Phục Phong làm cho mơ phải ác mộng.

Trong mộng có một con chuột béo kích thước lớn dị thường, cả người lông xám dài ôm một đống cỏ dài, vừa gặm vừa nhả bã, nhả ra mặt cậu, sau đó… Cậu bị dọa tỉnh.

Dùng sức vuốt vuốt đầu tóc mướt mồ hôi, Lâm Nhất thở ra một hơi, nhìn một vòng ở trong phòng không tìm được người, cậu lại dang rộng tứ chi nằm ngửa về lại giường nhìn chằm chằm cái răng thú lớn bén nhọn kia mà ngẩn người.

“Lại đây.”
Phục Phong vừa xách theo sọt vào nhà nghe thấy tiếng Lâm Nhất liền tùy tay để sọt trên mặt đất, đi qua bế cậu từ trên giường lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua lông mày vẫn chưa giãn ra của cậu, “Tỉnh từ khi nào”
“Vừa mới.” Lâm Nhất nheo mắt, qua khe hở nhỏ cười nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, “Em mơ thấy một giấc mơ.”
Nghe xong một đoạn về giấc mơ kỳ quái, thái dương Phục Phong không dễ phát hiện giật giật, dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhất hắn lộ ra một nụ cười nhạt, “Lâm, đúng thật là có con chuột lớn như thế, một con rất lớn, tham ăn tham ngủ, thích gặm cỏ.”
“…”
Đại não Lâm Nhất vốn vẫn chưa thanh tỉnh nháy mắt liền bừng tỉnh, bật ngồi dậy, suýt nữa va vào trán Phục Phong, “Thật… Thật sao?”
“Ừ.”
Hai mắt Lâm Nhất nhắm lại, thở dài thật sâu, “Dường như em lại có hứng thú với quá khứ của anh hơn rồi.”
Phục Phong chỉ hơi nhướng đỉnh mày, ý cười bên môi thu liễm đi, ánh mắt nhìn vào hư không, tựa như là đang suy tư gì đó.
“Hẳn là mọi người đã bắt đầu làm việc rồi nhỉ?” Lâm Nhất nắm lấy tay Phục Phong đặt bên miệng hôn vài cái vào lòng bàn tay, loay hoay xong liền rửa sạch mặt ra cửa.
Mặt trời giống như quả cầu lửa thiêu đốt, trong không khí không có lấy một gợn gió, giày rơm dẫm lên đi mà cảm thấy nóng ruột.

Lâm Nhất vén nhánh cây uể oải ỉu xìu rũ hai bên đường ra, liếc mắt nhìn mọi người đi chân trần phía trước, rồi lại nhìn nhìn ruộng đất vàng bị phơi khô, lập tức im lặng nuốt ngụm nước miếng.
Lúa được trải ra phơi trên mặt đất, để tránh chim đến ăn vụng, Cáp Lôi đánh tiếng dặn dò, mọi người thay phiên nhau đi đến, Lâm Nhất đứng ở xa nhìn một lúc liền xoay người đi tìm chú Quý.
Khi trở về trong tay cầm mấy cái công cụ, một cây gậy gỗ phía trước cột hai chiếc gai gỗ dài vót nhọn, dùng để làm cào lớn lật lúa, như vậy so với dùng giáo gỗ sẽ bớt việc hơn.
A Do đứng dưới mặt trời nhìn thấy người tới, đôi mắt lập tức trừng lớn, “Lâm, cậu ra đây làm gì?”
Nhìn y ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc dùng tay không nhấc lúa lên lật qua, Lâm Nhất nhịn không được mím môi.


Đầu đất quá mức lại có chút đáng yêu, một ý nghĩ quá kỳ quái, cậu đưa công cụ trong tay qua, “Dùng cái này lật lúa.”
A Do vươn tay nhận lấy, thử trước, sau đó làm vẻ mặt “thì ra còn có thể như vậy”, ngu ngơ đứng thừ tại chỗ.
“Chia cho những người khác nữa.” Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn mặt trời trên trời cao, nhíu mày, “Bên chú Quý còn đang làm, chú nói làm xong sẽ mang đến ngay, chờ mọi người đều có sẽ nhanh hơn.” Nghĩ rồi cậu lại bổ sung: “Lật một lần là được, không cần lật mãi."
“Trở về đi.” A Do thở dốc, giống như xua chó con mà vẫy vẫy tay với Lâm Nhất, “Trong thôn chỉ có cậu là trắng, nhìn lâu cũng thấy khá xinh đẹp.”
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, sao lời này lại nghe bất bình thường như vậy.

Cậu xoay người đi quanh cọc gỗ, thỉnh thoảng sờ sờ dây đằng, suy tư gì đó, “Ly Ly mang thai rồi sao?”
Chọc đến chỗ thương tâm, trong mắt A Do bốc lên ngọn lửa hừng hực, “Không có, tôi đang nỗ lực!” Y đang thử nghiệm những tư thế tộc trưởng nói, hẳn là là có thể làm Ly Ly sinh con cho y nhanh thôi.
“Cố lên.” Lâm Nhất đá bay hòn đá nhỏ bên chân đi, rất không cho mặt mũi mà cười cực kỳ xán lạn, làm A Do suýt chút nữa thì tức điên.
Sau khi phơi lúa dưới mặt trời vài ngày, Cáp Lôi và mấy người đàn ông cường tráng cùng nhau dọn những cây đã sẵn sàng ra trước*.
(*)Chỗ này hơi mơ hồ, không biết có phải nói về lúa đã được phơi khô đầy đủ hay không.
Chọn một cục đá lớn, rất nhiều người cùng nhau đục một cái hố, sau đó dọc theo hình dạng đó khoan sâu vào.

Đây là cách mà tộc trưởng Đức Lỗ và mấy người lớn tuổi tay nghề xuất chúng nghĩ ra.
Sau khi Lâm Nhất xem qua cảm thấy tổ tiên thật ra rất thông minh.

Cậu chỉ là thuận miệng lung tung nói bừa một đống, bọn họ lại có thể tìm được điều hữu dụng bên trong.

Lấy một bó lúa bỏ vào bên trong hố đá, lại dùng gậy gỗ giã thóc thật mạnh để tách trấu, không có gì khó khăn, hoàn toàn là việc tốn sức.

Lâm Nhất rất tự biết thân biết phận yên lặng rời đi, chừa chỗ cho mấy tên đàn ông cường tráng mạnh mẽ đó.
Trong chốc lát, xung quanh đều là tiếng thùng thùng, thịch thịch thịch thịch thịch.
Nhiệm vụ của phụ nữ là dùng bồ nâng những hạt thóc đã nghiền lên lên không trung theo hướng gió, gió sẽ thổi trấu đi, hạt rơi xuống thẳng đứng sẽ được cất riêng ra.
Những hạt gạo tấm* cũng không bị bỏ sót.


(*)hạt gạo tấm là các hạt gạo vụn, bị vỡ, không tròn hạt.
Không phải gạo trắng bóng, bên ngoài còn có một tầng màu vàng, Lâm Nhất vốc một nắm để trước mặt, một mình lầm bầm lầu bầu: “Là gạo lức nhỉ?” Chưa từng ăn thử, dường như thấy hai lần ở siêu thị.

Câu hỏi của cậu không ai có thể trả lời, chỉ có thể tự mình đoán xong tự mình suy xét.
“Mình nhớ rõ lần xuống nông thôn đó là mùa thu, nói như vậy là còn có trồng thêm một mùa nữa." Lâm Nhất lại bắt đầu vắt óc nghĩ cách tìm kế, “Mùa đông nơi này tuy rằng rất lạnh, nhưng cũng không dài, khí hậu cũng không khác nhiều với thành phố trước kia sống…”
“Lâm, cái này cứng quá, thật sự có thể ăn sao?”
Lầm bầm lầu bầu bị cắt ngang, thật vất vả sắp tìm được đường ra, Lâm Nhất quét mắt nhìn Cáp Lôi không biết tới gần từ khi nào.

Đối phương đang ăn hạt gạo, gặm tạch tạch, giống như là một con chuột đen cường tráng.

“Phải ngâm trước rồi dùng nước nấu.” Lâm Nhất nhìn mà thấy đau răng, cậu nhanh chân cản lại, đứng lên nói: “Cơm tập thể buổi tối tôi có thể nấu.”
Người ở đây đều lớn tiếng kêu hô hào, bọn họ đã ăn qua thịt người này nấu, vừa thơm vừa ngon.

Lâm Nhất nhếch miệng, “Chỉ nấu cơm, không bao gồm đồ ăn.” Trong nhà có cái tên đàn ông thích ăn dấm, không suy xét hậu quả một chút sẽ rất nghiêm trọng.
Vì thế tiếng thất vọng vang lên.
Đồ ăn phong phú, số lượng cũng đủ, Lâm Nhất vốn đang do dự có nên để Phục Phong đi tìm Đức Lỗ thuyết phục có thể có tài sản tư nhân nhất định hay không.

Ai ngờ cậu đã nghĩ người ở nơi này quá đơn giản.
Đạt tới điều kiện khách quan nào đó, con người sẽ không thỏa mãn hiện trạng, không cần chỉ đạo, bản năng thuận theo suy nghĩ nội tâm.

Giống như là quy luật tự nhiên, bất kỳ thời đại nào cũng giống nhau.
Làm người nhà của Vu, Lâm Nhất nắm phần chính, sau đó là Đức Lỗ, Cáp Lôi, mỗi nhà cử ra đại diện đến xếp hàng, lấy đồ được chia về.


Xác lúa trên mặt đất đều đựng trong túi da, trữ để nuôi động vật, rơm rạ phơi khô cũng không lãng phí, lấy hết làm cỏ khô mùa đông.
Dưới yêu cầu của Lâm Nhất, thóc dư lại giữ làm giống, mọi người đều không có thắc mắt.

Sau nhiều sự việc thần kỳ, Lâm Nhất nói mặt trời mọc ở phía tây có lẽ bọn họ cũng sẽ tin.

Giờ phút này những nỗ lực ở mùa xuân đã được đền đáp, Lâm Nhất rất vui vẻ, những người khác càng vui vẻ.
Buổi tối người toàn thôn ăn một bữa đồ ăn trước nay chưa từng thử, chất đầy một chén, rưới lên một chút canh, ăn cùng rau dại và thịt, hương vị cực kỳ ngon, còn ăn no nê.
Hai ngày sau trong thôn lại bận rộn, lần này Lâm Nhất không mời Đại Hắc ra, thật sự là con trâu đực mới tới kia quá hung, giữ Đại Hắc chặt khư khư.

Cũng may trừ Lâm Nhất ra còn có mấy nhà có nuôi trâu, cày xong mấy miếng đất gieo hạt giống lại là quá trình chờ đợi.

Thật ra Lâm Nhất cũng không chắc chắn như vậy có thể nảy mầm ra mạ hay không, cậu không ngừng hối hận chuyên ngành đại học thứ hai hay là môn tự chọn không chọn nông nghiệp học.
Lâm Nhất là một người ham thích thực hiện kế hoạch, những việc đề cập với Phục Phong cũng không phải chỉ là nói bừa.

Công tác phòng hộ sau khi thu hoạch là ưu tiên hàng đầu.
“Nâng tinh thần lên nào!”
Mấy chục tên đàn ông khom người di chuyên đá làm móng là do Cáp Lôi chọn lựa kỹ càng.

Nửa thân trên trần trụi cơ bắp đầy cường tráng, tất cả đều là làn da thuần một sắc tiểu mạch, liếc mắt nhìn một cái rất chấn động, Lâm Nhất thu mắt tiếp tục mài những viên đá hình thù kỳ lạ.
Không có bản lĩnh nung gạch, chỉ có thể chờ người nơi này tự khai phá mày mò tiến hóa, chuyện Lâm Nhất có thể làm chỉ là làm tường đất vững chắc hơn một chút.
Tường vây dựng dọc theo chiến hào, là một công trình lớn.

Cáp Lôi không có tâm tư tinh tường như Đức Lỗ, y sẽ không suy xét chu đáo mọi mặt, thường xuyên vì cái này mà xem nhẹ cái kia.

Đức Lỗ kéo Lâm Nhất tới giám sát Cáp Lôi, y hiểu rõ hơn bất kỳ ai, dị tộc đi vào bộ lạc là một người rất có trí tuệ, cũng nắm chắc giá trị của đối phương lớn đến bao nhiêu.
Y đã từng nhấc lên suy tính trao vị trí tộc trưởng cho người nọ, nhưng không ngờ Vu lại phát hiện, hơn nữa không chút do dự phản đối.
Lâm Nhất có lẽ vĩnh viễn không biết cậu và vị trí tộc trưởng đã từng thoáng gặp qua.
Chuyện lần này rất quan trọng, dưới sự mong mỏi của mọi người Phục Phong đã tổ chức một nghi lễ, cầu mong phù hộ của thần nước.
Trừ mấy người phụ nữ mang thai, người già phụ nữ và trẻ em đều ra sức, nhiệt tình hơn xa so với Lâm Nhất dự đoán.

Sắp xếp một nhóm người đi dựng tường thành, một nhóm người bắt đầu khởi công xây nhà ở, dưới sự đồng ý nhất trí của mọi người mà xây nhà Vu ở trước.

Phục Phong là theo Lâm Nhất tới, hắn ở chỗ nào cũng không sao cả, cho nên cuối cùng đều là Lâm Nhất quyết định.
Khuôn đúc rất đơn giản, là hai đoạn gỗ dài hai đoạn gỗ ngắn tạo thành, khối đất làm từ đất sét, cho rơm vào với nước sau đó lấy gậy gỗ quấy đảo giẫm nát thành một bãi bùn.
Việc làm ra khối đất không có bất kỳ kỹ thuật gì, do phụ nữ phụ trách, ngoại trừ Bối Bối sức lực không phù hợp với giới tính đi chuyển đá với đàn ông ra.

Người già bận rộn làm cửa sổ và cửa ra vào bằng gỗ, Bố Cốc và Cáp Y dẫn theo đám thiếu niên nhỏ làm đất sét gánh nước.
Hoa cỏ cây cối trong sân đều không di chuyển, nhà ở xây quây xung quanh sân, có vài gian, phòng ngủ, phòng bếp, chuồng bò, để đồ lặt vặt và thảo dược.
Trừ phòng ở, các phòng khác không được rộng rãi cho lắm, nóc nhà có hình tam giác cấu trúc chữ 工*, được làm bằng cây kinh**, xà ngang và một số vật liệu tại địa phương.
(**) Cây “kinh”, một loài cây mọc từng bụi, cao bốn năm thước, lá như cái bàn tay, hoa nhỏ, sắc tím hơi vàng, cành gốc cứng.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhất và Phục Phong đã ra ngoài thôn để kiểm tra đồng ruộng, khi nhìn thấy hạt lúa nảy mầm, trái tim treo cao của cậu mới rơi xuống.
Sức mạnh tập thể rất lớn, ban đầu phải mò mẫm đắp móng tốn rất nhiều thời gian, các bước tiếp theo sau đó cũng giống như Bằng Ốc*, tốc độ xây nhà bằng gạch sống** khiến Lâm Nhất phải kinh ngạc.

Bây giờ cậu đang đứng trong một căn nhà lộ thiên đoán chừng đã đủ cao rồi, để mọi người đặt năm sáu cây xà ngang lên khúc gỗ đàn, sau đó rải rơm lên thanh xà, trải một ít trấu gạo, trát thêm bùn, lại trát kín kẽ hai lần đất sét trong ngoài nhà ở, lắp cửa sổ và cửa ra bằng gỗ lên.

Mái nhà là mái ngói.
(*)Một loại nhà sàn được tìm thấy ở Tai O, đảo Lantau, Hồng Kông.

Thật ra trong raw ban đầu tác giả để nhà của người hùng thị cũng là Bằng Ốc chứ không phải nhà tranh.

Do trong lúc làm t thấy tác giả miêu tả nó như nhà tranh với người ở đây cũng không có loại nhà tên Bằng Ốc đó nên cũng để nhà tranh luôn.

Mấy chỗ nhà tranh từ đầu đến cuối truyện này có lẽ về sau khi làm xong t sẽ đổi thành nhà sàn, mọi người chờ truyện hoàn nhé^^
(**)Gạch phơi nắng không nung.
Phục Phong đứng lặng lẽ nhìn ngôi nhà được xây từ đá và đất, hắn quay đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh, "Lâm, em làm tôi bất ngờ."
"Em cũng rất bất ngờ."
Lâm Nhất người đầy bụi đất, vẻ mặt mệt mỏi đứng trước cửa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu móc lấy ngón tay Phục Phong, "Chúng ta có nhà rồi...".