Lục Đạo Chúa Tể

Chương 4: Lôi Phong thành




Đây là Chư Thiên thế giới, thánh địa của tu chân giả.

Chư Thiên bao gồm chư vạn giới, mấy triệu đại lục và ức vạn tộc. Không ai có thể tính được nó to lớn bao nhiêu, vô số nơi cơ hồ đều là tử địa, hoàn toàn chưa bị khai phá. Trên Chư Thiên yêu thú lập thành quần, lập lãnh địa, kiến tạo liên minh lẫn nhau tranh đấu. Trong số liên minh này, có Nhân tộc.

Chư Thiên thế giới, một tòa thành lớn của Nhân tộc.

Tòa thành này tên là Lôi Phong, nằm ở Thiên Mang đại lục.

Lúc này, từ bên ngoài thành có một thanh niên mặc áo bố đen đang ngước mắt nhìn cổng thành. Người này thân cao chừng 1m8, dáng người thon dài, tóc ngắn màu đen hơi chút lộn xộn, da có chút ngăm, lộ ra khỏe mạnh, mà hai cánh tay nhìn có lực, không phải loại thư sinh trói gà không chặt.

“Lôi Phong thành”

Thanh niên nhìn cổng thành có hàng chữ viết lớn vô cùng khí thế, không nhịn được cảm thán lẩm bẩm:

- Tòa thành này thật lớn, Đại thành Nhân gian giới e rằng cũng chỉ bằng tòa thành này.

Lôi Phong diện tích tám trăm dặm ngang dọc, tường xây cao 200m, dày mười m, là tòa thành có diện tích lớn nhất Thiên Mang đại lục. Mà Đại thành Nhân gian giới, dài rộng cũng chừng tám trăm vạn dặm, cao dày không chênh lệch nhiều với Lôi Phong thành.Thanh niên nhịn không được cảm thán một câu, tựa hồ rất có lý.

Thanh niên hai mắt hữu thần, dung mạo anh tuấn bất phàm, chính là Tần Xuyên.

Hắn ở trên vai Mộc cự nhân quá gian chín triệu dặm, rốt cuộc rời khỏi rừng già, đi vào lãnh địa của nhân loại.

Rừng già hung hiểm, Tần Xuyên đến giờ không khỏi cảm thấy da đầu mát lạnh. Vừa đi một dặm, đã thấy mây đen ùa tới che kín bầu trời, vô số hạt mưa như vũ bão trút xuống đại địa, trong mây đen, thình lình có cự nhãn, phóng ra kim mang dòm ngó thế giới, cũng nhìn đến chỗ Tần Xuyên. Thực lực bản thân cơ hồ đã không còn, Tần Xuyên chỉ có thể bất động mà nhìn.

Lúc đó, Mộc cự nhân bỗng chấn động, hai con mắt có thần ngước lên nhìn cự nhãn, song nhãn đối đầu, rốt cuộc bên trong mây đen phát ra âm thanh thống hận, kim quang tiêu tán, cự nhãn theo đó rút về. Thời tiết lại bình thường.

Lại đi năm trăm dặm, Tần Xuyên nhìn thấy, phía trước có một dòng sông lớn, mà sông có đại ngạc, to mấy ngàn m, đang dùng tốc độ khủng khiếp tiếp cận bọn họ. Cự ngạc mở ra cái mồm to như chậu máu, đủ nuốt cả một tòa núi nhỏ, cắn đến hai người. Lúc này Mộc cự nhân lại chấn động, hai cánh tay dài vươn ra cầm lấy miệng cự ngạc, rồi hung hăng quăng đi xa. Cự ngạc trồi lên hoảng sợ nhìn Mộc cự nhân, cũng không tiếp tục công kích, mà chui vào sông lớn mất tăm.

Đi tiếp ba triệu dặm, hai người gặp phải rất nhiều sinh linh thần bí công kích, trong đó có cả một tòa đại sơn tay nắm thần thụ múa Thiết Mộc Chiêu. Có Huyết Xà khổng lồ hai mắt lấp lóe mê hoặc, sử dụng huyết thuật mê hoặc cho Tần Xuyên suýt nữa té lăn từ trên vai Mộc cự nhân xuống. Có lúc lại đi vào mê vụ chi địa, bị một đầu Cự Cổ Hung Lang công kích, gào thét đòi phá núi dời sông, hấp tinh hái nhật đấu một trận.

Rốt cuộc, nơi nào Mộc cự nhân đi qua, sẽ liền có...một tòa núi nằm lăn dưới đất thành hình chữ đại, trên tay cầm thần thụ bị gãy nát, mắt mũi lưng tròng. Một con Huyết Xà cả người thon dài xinh đẹp, phát ra lóng lánh như ngọc, tựa hồ bị lột hết vảy. Một đầu Cự Cổ Hung Lang hai mắt vô hồn, trong miềng gầm gừ, không đánh, đừng đánh, van ngươi đừng đánh...!

Chín triệu dặm đường, đi đến được lãnh địa Nhân tộc, yêu thú mặc dù nhiều, nhưng chỉ là yêu thú thấp kém, hoàn toàn không có xung đột. Tần Xuyên bị Mộc cự nhân đưa đi đến cách tòa thành Lôi Phong chừng một trăm dặm, liền thả hắn xuống, đưa mắt nhìn chằm chằm Tần Xuyên một hồi rồi lặng lẽ rời đi. Từ đầu chí cuối, nó không một lời, nhưng mà tên Mộc cự nhân này, có lẽ hắn phải cảm tạ một đời.

Hắn thầm suy đoán, Mộc cự nhân chính là của Vong Bà Bà. Về sau đi đến Lôi Phong thành, cũng không còn nghĩ gì nhiều, cho dù nghĩ cũng nghĩ không ra, đành quên đi.

Mặc dù bản thân kỳ tích sống lại, đi tới Chư Thiên thế giới, nhưng mà thật ra nội tâm của Tần Xuyên cũng không hề thả lỏng. Hắn đã nghe Cổ Điêu nhắc nhở, thế giới này đã bị Thần Ma xâm lấn, trong lòng đặc biệt nặng nề.

“Người kia, mau đến báo danh đi a. Ta thấy ngươi đứng ở đó cản trở không ít người đâu!”

Bỗng dưng một tên lính nhướng mày hướng Tần Xuyên hô, làm hắn giật mình, liền lấy lại tinh thần, bước đi vào thành.

Cổng thành rất lớn, hai bên có hai đội nhân mã mặc áo giáp, đều đeo một thanh trường kiếm, hoặc là trường đao bên hông, thần thái cương trực, khí thế mười phần.

Tần Xuyên đi vào xếp hàng, một lúc sau đã đi đến chỗ tên lính lúc nảy.

Tên lính nhìn bộ dạng của Tần Xuyên, là áo bố đen quần vải, phía trên còn có mấy chỗ rách rưới, cũng không cảm thấy nghi hoặc gì, nhàn nhạt hỏi:

- Người ở đâu, tên gì, chức nghiệp, ra ngoài làm chi.

Tần Xuyên hơi suy nghĩ, nhìn phía trước thấy có mấy người mang cung, vác tiễn đi vào thành, liền hé miệng, cười mỉm nói:

- Ta là Tần Xuyên, ở phía Nam Lôi Phong thành, là một tên thợ săn, lần này ra ngoài săn thú, vô tình bị yêu thú cấp cao tập kích cho nên chỉ có thể chán nản mang tay không trở về.

Tên lính chăm chú nhìn Tần Xuyên, thấy hắn không giống nói láo, hơn nữa trên người đúng là có rách rưới, nói là yêu thú truy cũng không có gì không đúng. Bất quá hắn cau mày, trầm giọng nói:

- Hỏi ngươi ít ngươi trả lời làm chi dài dòng. Được rồi, vào đi thôi.

Hắn cũng không dài dòng, vốn ở đây chỉ cần ngăn không cho yêu thú vào thành là được, đối với nhân loại hỏi vài câu qua loa là được. Dù sao nhân tộc co thành quần, ở thời đại loạn lạc này chỉ có dựa vào nhau mới sống thọ. Bọn họ là binh lính, lại càng rõ ràng chuyện này, thành ra đối với việc này không hề làm gắt gao, chỉ làm qua loa lấy lệ mà thôi.

Tần Xuyên bình tĩnh gật đầu, liền theo dòng người đi vào trong thành.

Rốt cuộc, cuộc sống mới cũng bắt đầu.

Hắn vươn tay hít sâu một hơi lấy tinh thần, liền sảng khoái bước đi.

Người đi đường, nhìn thấy Tần Xuyên làm ra bộ dạng này, cũng là đồng cảm. Cho là hắn bởi vì đi săn bình an, nên mới vui vẻ như vậy. Bọn họ nhìn nhau, cười một cái, lại làm việc của mình.

Bọn họ chỉ là người bình thường, không phải tu chân giả cao cao tại thượng. Cuộc sống a, vốn chỉ cần bình an, là đủ.