Lục Dã Tiên Tung

Chương 57: Chương 57





Lại đi đến lớp toán, trên bảng là các dãy bài tập được viết rất ngăn nắp, chữ viết gọn gàng đẹp đẽ, học sinh bên dưới đang rất chăm chú làm nhưng sao lại không thấy thầy giáo đâu.
“Ở đây ôn thi chỉ cho học sinh làm những bài tập ngắn gọn vậy thôi sao!” Lý Tử Thất ngập ngừng hỏi, thật ra phương pháp giải bài toán ở đây là theo từng bước, nếu viết ra cũng đã gần nửa trang giấy A4, nhưng kết quả Lý Tử Thất nhìn thấy lại chỉ có mấy dòng ngắn gọn nên nàng nghĩ đây là bài toán dễ, cũng bởi thứ nàng thấy là dành cho học sinh chuyên toán nên mới được rút gọn như vậy.

Khi xưa lúc nàng đi theo Hoa Hoa đến trường học, những bài tập thầy Tuấn và giáo viên ở đó cho thật sự rất phức tạp.

Cách giải cũng rất dài và khó hiểu.

Nhưng ở đây lại khác, có khi nào do các bạn ấy chỉ mới là học sinh cấp 3 nên mới cho những bài dễ như thế không!
“Vậy sao!” Thầy hiệu trưởng ngẫm nghĩ đáp: “Vậy cô có thể viết lên chỗ trống kia một số bài tập khác cô biết được không!” Lời này là lời từ tận đáy lòng ông.

Nếu có thể được cô gái này nhận lời dạy kèm có khi lại là điều tốt.
Lý Tử Thất nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

Mấy bài toán trong lớp An Giao nàng vẫn còn nhớ một số.

Thấy Lý Tử Thất đã vào lớp, thầy hiệu trưởng cũng nhân lúc rút điện thoại cho thầy chủ nhiệm Toán.

Lý Tử Thất viết ra 5 bài tập toán nàng nhớ nhất ra bảng rồi nói: “Các em giải những bài này thử xem.

Phải cố hết sức tập trung vào nhé.” Rồi nàng nở nụ cười xinh đẹp nhất nàng có với cả lớp.
Lúc quay lại phòng hiệu trưởng, trùng hợp cũng gặp được thầy chủ nhiệm Toán.

Thầy Toán là chủ nhiệm lớp 12a1, là lớp chọn của trường.

Nên có thể nói kiến thức toán học của thầy cũng khá tốt.

Thầy chừng 35-40 tuổi, dáng người hơi thấp, làn da có nhiều tàn nhang, gương mặt lại có phần phúc hậu.


“Cô là cô Thất sao?” Thầy Toán hỏi, tay phải giơ ra ý muốn bắt tay chào hỏi.

Lý Tử Thất cũng cười giơ tay trái chào: “Đúng rồi.

Còn chưa gặp nhau sao thầy biết tên Thất thế!” Nàng ngây ngô hỏi như trêu đùa.

“Haha sao không biết được.” Thầy Toán bật cười: “Tôi đến cũng là muốn tham khảo thêm về vấn đề ôn thi cho các em học sinh, rất mong chờ được cô chỉ cho vài chiêu đây.”
“Không dám không dám.” Lý Tử Thất khua tay: “Tử Thất làm gì có kiến giải nào hay đâu, chỉ là trước đây có cơ duyên làm trợ giảng cho thầy Lê Tuấn trên Sài Gòn thôi.” Có trời mới biết nàng đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể nói lưu loát được như thế này đâu.

Đầu óc ngây dại khổ lắm đâu ai biết.
Nói ra mới để ý, hình như chỉ ở cạnh Dương Vĩnh Khoa là nàng thoải mái nhất, không gồng mình tỏ vẻ bản thân đang rất tốt như với những người khác...
“Thầy Lê Tuấn sao!” Thầy Toán kinh ngạc: “Trời ơi, ông ấy là thần tượng của tôi, mà chưa có cơ hội gặp.” Tiến sĩ giáo sư Lê Tuấn, cái tên mà giáo viên dạy Toán Lý Hoá nào cũng biết.

Cả nước có mấy ai có thể gặp được ông ấy đây! Trùng hợp cơ duyên đến mức có thể gặp trợ giảng của ông ấy ở đây sao!
“Vậy khi nào cô có thời gian để bắt đầu cùng tôi thảo luận đề cương ôn thi nhỉ!” Ông háo hức mong chờ đáp án.

Thầy hiệu trưởng bất ngờ tằng hắng hai tiếng nói: “Này, thầy quên ngày mai chúng ta phải đến Đà Lạt sao!” Là buổi hội thảo các vấn đề ôn thi cho kì thi cuối cấp cho các em.

“Hả!” Thầy Toán ngẩn người: “Ừ nhỉ.

Là phải bỏ lỡ cơ hội này sao?” Ánh mắt ông ta lại có chút thiếu nghị lực nhìn thầy hiệu trưởng hỏi: “Có thể thay người khác cho tôi không!” Vẻ mặt như cầu xin nhìn chằm chằm thầy hiệu trưởng.
“Ừ, có người thay mà.

Thầy An sẽ thay thầy tiếp tục ôn thi cho bọn trẻ.

Đừng lo.” Thầy hiệu trưởng nói như cố ý không hiểu ẩn ý của thầy Toán.


Nói xong lại hơi cúi đầu chào Lý Tử Thất liền quay người đi.
Thầy Toán thấy vậy cũng vội vàng chào Lý Tử Thất, nhanh chân chạy đuổi theo: “Thầy hiệu trưởng, nói chuyện tí đi.”
Lý Tử Thất gãi đầu, như vậy là nàng có cần ở lại không hay nên đi về nhỉ!
Vừa xoay người, đầu bên kia đã bước đến một anh chàng điển trai.
Anh ta khoảng chừng 29-30 tuổi, dáng người cao lớn khôi ngô, gương mặt thon dài mang theo mấy phần thuỳ mị.

Làn da trắng nõn, tóc lại vuốt keo.

Đúng kiểu gu trai Hàn, vẻ đẹp đúng chuẩn bạch mã hoàng tử.

Chắc anh chàng cũng đã dính rất nhiều hoa đào nhỉ!
Bất quá, Lý Tử Thất lại thích kiểu người da ngâm đen mạnh mẽ nam tính, ngay từ đầu nhìn đến làn da trắng nõn nà đã không thể lọt vào tim nàng rồi.
“Chào cô, tôi là Dương Văn An, thầy giáo toán mới chuyển trường đến đây.” Thầy An giơ tay ý muốn bắt tay.
Lý Tử Thất lại lần nữa giơ tay chào: “Lý Tử Thất, cứ gọi là, ừm, Lý Thị Bảy đi.”
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lý Tử Thất, Dương Văn An có chút buồn cười nói: “Được, cô Bảy.” Ngưng chút hắn lại nói: “Đề bài trên lớp là cô viết sao?”
“À đúng rồi.

Khi nãy có chút cảm hứng nên muốn xem các em học hành thế nào.” Lý Tử Thất cười cười.

Nếu các em có thể giải tốt nàng đương nhiên có quà.

Dương Văn An ánh mắt thâm sâu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt nói: “Cô, là học trò của thầy Tuấn sao!”
“Không đâu, thầy ấy khó lắm, ta, à Bảy chỉ làm trợ giảng một thời gian ngắn với thầy Tuấn.” Dù sao chuyện của nàng với Lê Tuấn cũng là một câu chuyện dài, nói dong dài nhiều quá lại phải giải thích một hồi rất mệt.

“Vậy sao.” Dương Văn An không nói thêm gì.

Tiếng trống trường bỗng vang, giờ giải lao của học sinh đến.


Hắn cười mời Lý Tử Thất đến quán cafe đối diện trường ngồi.
“Không biết ngày mai cô có rãnh không.

Cùng tôi lên lớp để giao lưu với các em.” Dương Văn An nói: “À, chiều nay cô còn phải lên lớp để giải đề toán kia nữa chứ phải không?”
Lý Tử Thất nhìn hắn, thật ra người này từ đầu đến cuối luôn một bộ dáng cười mỉm, ánh mắt lại không có một chút ý cười nào.

Quanh thân lại tảng nhàn nhạt màu tro.

Chỉ tiếc nàng không thể nhìn được quá khứ, còn không chắc người này cũng đã trải qua nhiều biến cố hả!
“Cô Bảy quê ở đâu nhỉ?” Dương Văn An chấp tay sau lưng bước chân nhỏ theo bên cạnh Lý Tử Thất hỏi.

Lý Tử Thất nghe vậy cũng ngớ người.

Nàng làm sao cũng không thể ngờ sẽ bị hỏi quê quán nhỉ: “Ừm...!ta, nhà ta ở Ỷ Lan.” Chính xác là ở hòn đảo trên tầng mây thứ 5 phía Bắc.

“Ỷ Lan sao?” Dương Văn An hơi nhướng mày lập lại: “Tên địa phương nghe lạ nhỉ! Tôi ở Nghệ An.

Tên cũng tên An luôn.” Nói đoạn lại cười cười.

Lý Tử Thất nhìn hắn, quả thật người này cười lên trông rất đẹp.

Bảo sao lại hắn thích cười như thế, cười đẹp thế này cho dù có mắc phải lỗi lầm gì cũng sẽ được bao dung thôi.

Mỹ nhân kế đây mà.

Đi đến cổng trường, Lý Tử Thất bỗng dừng bước chân.

Dương Vĩnh Khoa sao cũng ở nơi này nhỉ!
Dương Vĩnh Khoa vừa quay đầu đã nhìn thấy Lý Tử Thất đang nói cười với người khác.

Cặp mày rậm hơi nhíu, bước chân dài đi tới hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Ánh mắt lướt sang người bên cạnh Lý Tử Thất nói tiếp: “Cậu cũng ở đây sao?”
Dương Văn An nghiêng đầu cười nhẹ: “Tôi đi đâu cũng không thể thoát cậu nổi nhỉ?” Ngưng một chút hắn nói: “Tôi mới chuyển công tác đến đây, chung quy cũng chỉ muốn sống an nhàn bình thản một chút.”
“Còn cô?” Dương Vĩnh Khoa nhìn Lý Tử Thất hỏi.
“Ta!! Ta có việc mà.

Hai người biết nhau sao?”
“Chúng tôi đều là học trò ruột của thầy Tuấn.” Dương Văn An cười híp mắt đáp: “Nhưng tính tôi lười học nên không giỏi như cậu ta, vậy nên mới nhờ cô truyền cho ít trí tuệ đó.” Hắn lại cười rất tươi.
Dương Vĩnh Khoa nghe vậy liền nhướng mày nói: “Truyền trí tuệ? Nhờ cô ta sao? Cậu chắc cô ta sẽ giúp được cậu sao?” Độc mồm độc miệng nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Dương Văn An khi xưa có tiếng là cây hoa đào của trường, thu hút rất nhiều ong bướm vây quanh, không lẽ Lý Tử Thất cũng bị hớp hồn rồi sao?
“Ừ, chỉ là mượn cô ấy làm trợ giảng vài hôm thôi.” Dương Văn An cong cong khoé mắt nói: “Cô ấy đẹp như vậy, chắc học sinh sẽ chăm chỉ học tập hơn đấy.”
Lý Tử Thất nghiêng mắt nhìn.

Thiết nghĩ với nụ cười yêu nghiệt này cùng cường độ xuất hiện thường xuyên như thế không biết sẽ gây cho người khác sự yêu thích hay chán ghét nhỉ!
Sao nàng lại cảm thấy có chút ghét ghét nụ cười này nhỉ!! A đúng, nụ cười không khác tên Long Tam là mấy, chính là Thái Tử Long Tộc yêu nghiệt thích trêu đùa tì nữ kia.
Dương Vĩnh Khoa có chút chướng mắt khi đứng cùng Dương Văn An.

Lại thấy vẻ mặt ngu ngơ của Lý Tử Thất lúc nhìn hắn ta làm hắn càng thêm chán ghét: “Đi về, tôi còn có việc giao cho cô.” Nói xong hắn liền quay người đi.
“Không phải ta đã nghỉ việc rồi sao!” Lý Tử Thất lơ ngơ hơi cúi đầu chào Dương Văn An liền đi theo Dương Vĩnh Khoa hỏi như thế: “Nghe Hồng Anh nói ngươi đã gạch tên ta ra khỏi công ty rồi.”
Chính là sáng nay khi chị Vy rãnh đã gọi điện cho Hồng Anh mới biết nàng đã bị đuổi việc, còn muốn bắt nàng làm việc tiếp sao!
“Làm sao? Vừa biết tin nghỉ việc đã ngay lập tức tự xưng ‘ta ngươi’ rồi sao? Có vẻ người làm sếp như tôi cũng đáng bị cô cưỡi đầu cưỡi cổ nhỉ?” Dương Vĩnh Khoa dừng bước quay ra nhìn nàng gằn từng chữ như thế.

Con ranh làm mất hết kiên nhẫn của hắn.

Hắn có nên đạp lên vết thương kia của nàng để nàng nếm chút mùi vị không?
“Rõ ràng đã đuổi việc ta tại sao còn bắt ta làm việc cho ngươi” Lý Tử Thất rất không phục mở to mắt cãi.
Dương Văn An chấp tay sau lưng nhìn bọn họ đi, trên môi hắn đã ngưng cười nhưng ánh mắt lại có vài điểm ôn nhu.
Khi xưa gia cảnh nhà hắn bần hàn, may có thầy Tuấn thu nhận, ngoài ông ấy cũng chỉ có Dương Vĩnh Khoa là thật lòng đối xử tốt với hắn.

Mấy năm không gặp thế mà từ một tên ngốc nghếch đã trở nên ưu việt như thế này rồi sao!
Hắn ta, biết yêu rồi sao!!.