Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 5: Vấy Bẩn Chú Nhỏ




Lục Bạch xoa xoa cái trán từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt. Chân mới vừa đụng tới dép lê, sửng sốt một chút, tối hôm qua là cô tự mình đổi áo ngủ sao? Làm thế nào mà một chút ấn tượng cũng không có? Kỳ quái......

Chờ đến khi cô đem áo ngủ đổi thành quần áo ở nhà, cảm giác kỳ quái càng mãnh liệt. Dấu vết màu hồng trên ngực từ đâu ra? Không giống như bị cô trùng đốt mà lại giống như là..dấu hôn......

Cô đi ra ăn cơm sáng còn như ngày thường mà cùng người đàn ông đang phơi quần áo trên ban công chào hỏi, Lục Đình Phong liền biết cô ngủ dậy một giấc đã quên hết. Làm hắn ảo não rất nhiều rồi lại thấy có chút may mắn, cứ như vậy đi......

Đem quần áo mới giặt xong phơi tốt, hắn thuận tay đem quần áo ngày hôm qua mang vào. Trên bàn cô đang uống cháo, vừa ăn vừa nhìn di động, cũng không biết nhìn cái gì mà cười đến tít mắt. Gương mặt mượt mà, niết vào rất mềm mại, hắn nhớ cô bây giờ so với bộ dáng đơn bạc, gầy yếu trong trí nhớ kém rất nhiều. Lục Đình Phong giúp Lục Bạch chuẩn bị hành lý, buổi chiều đã phải trở về trường học, lần tiếp theo trở về không quá ba lần cuối tuần.

Lục Bạch dựa vào khung cửa nhìn Chú nhỏ thu xếp đồ cho mình, móng tay vô ý thức mà cào cửa: "Không muốn đi học đâu.  "

Lục Đình Phong thu xếp tốt đồ, kéo khóa kéo, bắt đầu hướng mắt qua cái người đứng bên kia.

"Nếu chú đây xin thầy cho cháu nghỉ? Thì nên dùng cái lý do gì cho tốt đây? Lục đại tiểu thư?"

Lục Bạch chạy qua cọ cọ, sau đó bò lên người Lục Đình Phong chơi xấu, "Cháu chỉ muốn làm một con cá mặn nằm đó thôi, chú nhỏ giúp cháu làm cá mặn được không? Chú rãnh rỗi thì giúp cháu đi?"

Trên lưng hắn cảm nhận rõ ràng cảm giác được hai luồng mềm mại, đè ép lưng hắn, còn có thần kinh. Lục Đình Phong theo lý thường hẳn là đang nhớ tới tối hôm qua hắn đã từng chứng kiến cảm giác đó......

"Bộp--"

Lục Đình Phong đem vali đóng lại thật tốt, ngồi dậy, nhìn cô vô ích nói: "Chú chỉ chấp nhận một con cá mặn tốt nghiệp khoa chính quy có bằng cấp."

Hắn gõ nhẹ cái trán của cô, "Còn nữa, cháu mà còn nói mấy loại lời nói này, chú liền khấu trừ tiền tiêu vặt của cháu."

Lục Bạch nghe vậy, rất tự nhiên lại dính lên người hắn làm nũng còn bảo đảm sẽ học tập thật tốt, chỉ là cô luyến tiếc chú nhỏ vân vân và mây mây.

Buổi chiều thời điểm trời sắp tối, Lục Đình Phong đem Lục Bạch vác tới cổng trường. Lục Bạch cọ tới cọ lui, Lục Đình Phong sớm đã mang cái vali từ cốp xe đem ra, hắn mở cửa ghế phụ, ở thời điểm Lục Bạch sắp đi xuống môi hắn nhẹ nhàng chạm vào cái trán của cô một chút.

"Tự chăm sóc mình cho tốt"

Độ ấm bao phủ trán cô một cảm xúc tức thời lại làm Lục Bạch hoảng sợ, sau đó ngơ ngác mà lôi kéo cái vali đi vào.

Vào ký túc xá, phát hiện bạn cùng phòng kiêm khuê mật của cô -- thế nhưng đã tới rồi. Trên bàn Lục Bạch còn có một đống lớn đồ ăn vặt, rõ ràng là cô bạn của cô chia sẻ.

Lục Bạch đi vào phòng ngồi an vị trên ghế dựa bất động. An Nhưng kỳ quái nói: "Tiểu bạch? Bạch bạch?"

"Hả?"

"Cậu làm sao vậy?"

An Nhưng giống như bị Lục Bạch dọa, trong đầu nhớ về ký ức tối hôm qua, ký ức đó cũng bắt đầu lóe lên truyền tin cho cô, Lục Bạch lúc đó không biết như thế nào lại nói với mình--

"Tớ giống như nhớ tới một ít sự việc không nên nhớ. "

"Tớ hình như làm bẩn chú nhỏ rồi.. "

"Tớ tối hôm qua uống rượu, sau đó bắt đầu say rượu loạn tính vấy bẩn chú ấy, nhưng sáng nay tớ thấy chú nhỏ hình như không để chuyện này trong lòng lắm,

dù cho một chút chú ấy cũng không biểu hiện ra ngoài..."

......

Cái câu chuyện tế nhị này nên nói như thế nào đây?!!

An Nhưng nhìn Lục Bạch mặt trắng bắt đầu biểu cảm ngượng ngùng, hoảng sợ, nghi hoặc luân phiên xuất hiện, cuối cùng che mặt không biết là khóc hay cười......

Đáng sợ vãi~~~ cô phải ăn vài viên đường áp chế kinh hoảng......

Sau đó mấy ngày, Lục Bạch vẫn giống như trước hai ngày gọi điện thoại một lần, nhưng là...... đại khái cô cảm thấy có nơi nào đó không giống cho lắm......

Lục Đình Phong và cô chắc là cái gì cũng chưa phát sinh quá mức, cô thì cái gì cũng không nhớ rõ. Càng không lo lắng Lục Đình Phong làm mấy chuyện bậy bạ với mình mà không chịu trách nhiệm, rốt cuộc cô và chú ấy ở chung nhiều năm như vậy, Lục Bạch cô tin chú nhỏ không phải loại người này. Dù sao mặc kệ hai người là quan hệ gì, chú cháu cũng tốt, tình nhân cũng được, chú ấy cũng

chỉ có thể ở bên cô thôi. " 🐻: nít quỷ hà mới bây lớn đã nghĩ dị òi, cô có biết tui thích lắm hơm 🤣"

Có một lần, Lục Bạch đang gọi điện thoại thì hắt xì 1 cái, Lục Đình Phong liền nói ngày hôm sau sẽ mang thêm quần áo cho cô. Lục Bạch vốn định cự tuyệt, nhưng cô có thể tưởng tượng được đến chuyện có thể nhìn thấy chú nhỏ nên đã đáp ứng, dù sao mặc hay không mặc vẫn là cô làm chủ.

"Lấy áo bông~~~~.  "

Thời gian của tiết tự học buổi tối, bên ngoài không có một bóng người, Lục Đình Phong đem một túi quần áo cho cô, trong đó có một bộ là đồ mới. Lục Bạch nhìn có chỗ ghét bỏ, tuy rằng nhìn thì có vẻ rất quý, nhưng cô càng thích áo khoác hơn, tương đối tốt. Cô sờ trên sờ dưới trong ngoài quần áo nhìn xem,

Lục Bạch quyết định tiếp thu ý tốt của ông chú nhỏ nhà mình "Cảm ơn chú nhỏ ~"

Lục Đình Phong: "Thấy khó coi thì nói, chú còn mang theo vài món cũ --"

Lục Bạch: "Không có không có, khá xinh đẹp! Cháu mặc ngay!" Nói giỡn, nếu là một cái bao tải cô cũng mặc!

"🐻: eo ôi bã dại trai thấy ơn 😑"

Lục Bạch tay vội chân loạn áo khoác mỏng trên người cởi ra, mặc vào cái áo bông màu xanh lá, hình như còn rất vừa người. Duỗi tay, xoay người, Lục Bạch ngưỡng mặt cầu ai đó khen ngợi. Lục Đình Phong sờ sờ tóc cô, "Tự mình chăm sóc mình cho tốt."

Lúc hắn xoay người rời đi, tay áo đã bị Lục Bạch giữ chặt, Lục Đình Phong: "Làm gì vậy?"

Lục Bạch nghĩ thầm lần trước còn hôn cái trán cô, lần này cô cũng muốn, nhưng cô lại ngượng ngùng nói. Lục Đình Phong nhìn cô lôi kéo tay áo hắn, giày của cô cọ trên mặt đất vẽ một vòng, bóng dáng được đèn đường chiếu xuống có vẻ đặc biệt tinh tế......

Lục Đình Phong: "Giày mới mua muốn làm hư hả."

A? Lục Bạch mờ mịt mà ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ấm áp một lúc lập tức rời khỏi. Lục Bạch sờ sờ chút độ ấm còn sót lại trên trán, nhìn bóng dáng chú nhỏ hướng bãi đỗ xe mà đi, cô "Ha ha" mà ngây ngô cười lên.