Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 4: Say Rượu




Về đến nhà hắn đem cô từ trong xe ôm ra, cô một chút cũng chưa tỉnh.

Lục Đình Phong nhìn cô nàng rồi lại nhìn phòng tắm, nghĩ thầm hay cứ như vậy để nó ngủ đi, lại sợ sáng mai Lục Bạch phát giận. “Chú cư nhiên mặc kệ cháu! Để cháu không tắm rửa mà đi ngủ như vậy!”

Lục Đình Phong đều có thể tưởng tượng được bộ dạng nổi giận đùng đùng của cô, hắn đau đầu. Đứa nhỏ này có thói ở sạch, sau khi về nhà, trước khi ngủ không tắm rửa sẽ rất khó chịu……

Đi dạo hai vòng, Lục Đình Phong duỗi tay kéo khóa kéo bên hông cô, đem cánh tay của cô nâng lên, người ưm một tiếng từ từ tỉnh. Lục Đình Phong nhẹ nhàng thở ra, “Tỉnh rồi? Vậy tự mình đi tắm rửa.”

Hắn xoay người muốn đi, một đôi tay đang ôm ở eo mình, trên lưng cũng cảm nhận một khối thân thể mềm ấm. Lục Đình Phong hoảng hốt trong chốc lát, muốn kéo cô ra, Lục Bạch không chịu.

“Cháu không đi tắm à?” Không nói lời nào.

"Chú làm canh giải rượu cho cháu được không?” Không nói lời nào.

“Lục Bạch!” “Chết thảm……” Nói chuyện……

Lục Đình Phong lúc này bị tức chết rồi, nha đầu chết tiệt kia. Tay bên hông vẫn không chịu buông, hắn lại không dám dùng sức, sợ cô bị thương.

“Ngoan nào, tự mình đi tắm rửa được không?” Cô lăc lắc đầu, “Chú nhỏ tắm cho cháu”.

Lục Đình Phong: “Cháu lớn rồi không thể để chú tắm cho mãi được”

Năm đó lúc Lục Bạch còn nhỏ, không cho bảo mẫu chạm vào, làm nũng bắt Lục Đình Phong tắm rửa cho mình mới chịu ngủ. Ngay từ đầu, Lục Đình Phong cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ, sau này, Lục Bạch nhỏ nói với hắn bộ ngực đau đau, hắn mới phát hiện ra không thích hợp, nên để tự cô tắm. Lúc ấy Lục Bạch cũng không rõ vì sao, cho rằng chú nhỏ cũng không thích mình. Ngay cả khóa sinh lý, cũng là nhờ Lục Đình Phong giảng cho. Cho nên hắn và Lục Bạch có thể nói là không có gì ngăn cách, rốt cuộc chuyện riêng tư nhất của con gái hắn đều biết.

Nhưng mà, biết và nhìn thấy vẫn không giống nhau! Lục Đình Phong vẫn giữ điểm mấu chốt, Lục Bạch lại say cô mà bị kích thích, chính là không nói lí!

Cuối cùng, cô quấn lấy khiến hắn không có biện pháp. Hắn đi đến kéo mông cô, đem người ôm đi vào phòng tắm. Lục Đình Phong xả vòi nước trong bồn tắm, Lục Bạch đứng ở trước mặt hắn, ôm không buông tay. Hơi nước cũng dần dần đi lên.

Đóng chốt mở, Lục Bạch ngoan ngoãn mà để chú nhỏ cởi quần áo. Lúc này cô rất nghe lời, Lục Đình Phong nghĩ thầm.

Hắn đem người lột sạch bỏ vào bồn, cô vẫn không chịu cho hắn đi, trong lòng Lục Đình Phong đột nhiên bực bội. Vừa mới tính cởi quần áo, Lục Đình Phong cũng tận lực nửa khép mắt không nhìn cô, nhiều nhất cũng chỉ nhìn da cô thôi, nhưng cô vẫn là không chịu buông tha cho hắn! Một hai phải đòi bị hắn thao mới bỏ qua! Lục Đình Phong có chút tự sa ngã, là cháu bức ta……

Hắn mở mắt ra, nhìn đến cô gái nhỏ mà mình cực khổ nuôi lớn không manh áo che thân, trắng nõn, ngồi ở trong nước. So với tháng sáu trời trong còn băng thanh ngọc khiết hơn, ai có thể tưởng tượng được, lại là một yêu tinh nhỏ một lòng dụ dỗ chú mình.

Lục Đình Phong ngồi vào bên rìa bồn tắm, hỏi cô: “Muốn chú nhỏ tắm cùng cháu?”

Gật đầu.

Thật ngoan quá……

Lục Đình Phong cũng cởi hết bước vào, đem Lục Bạch ôm vòng trước người. Lấy tay ôm ngực cô ra, lộ ra cảnh đẹp mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

“Không phải muốn tắm rửa sao…… Mỗi một chỗ đều phải rửa sạch sẽ……”

Lục Đình Phong tay hất nước tưới lên từ đầu vai cô, chảy xuống. Tay hắn cũng theo bọt nước đi xuống dưới, xẹt qua xương quai xanh, xẹt qua đồi núi, đến nhũ tiêm trên đỉnh. Lục Bạch muốn trốn một chút, lại chọc cho Lục Đình Phong tăng lực đạo lớn lên, tay hắn trực tiếp bắt lấy mà xoa.

“Không phải cháu một hai bắt chú nhỏ phải tới giúp cháu tắm rửa sao? Ngày thường ở nhà cũng cũng không mặc nội y, có phải cố ý chọc chú nhỏ làm như vậy không?”

Lục Bạch hoảng hốt, trong lòng vừa vuu vẻ lại vừa có điểm sợ hãi.

Lục Đình Phong nhìn đôi mắt cô, trong đó có chút mê mang, càng nhiều hơn là tình yêu, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, triền triền miên miên. Hắn thở dài, hôn lên môi cô, miêu tả môi cô truy đuổi đầu lưỡi. Cô theo bản năng ngây ngô đáp lại, ở trong phòng tắm to vang lên tiếng nước“Tấm tắc”.

Động tác trên tay hắn cũng càng thêm ôn hòa, chờ đầu của hắn chuyển qua trước ngực cô, tay hắn cũng chui vào nơi hắn chưa bao giờ đến. Miệng cắn đầu v/ú, hàm chứa nhũ thịt, hai ngón tay cũng đưa qua lại xẹt đến nơi riêng tư, ấn âm đế. Chỉ chốc lát sau, hai nơi trên dưới đều sung huyết đứng thẳng lên. Lục Đình Phong, chỉ dùng miệng lưỡi cùng ngón tay làm cô sung sướng một hồi lâu, sau khi kết thúc lại dạy cô dùng tay sờ soạng hắn giúp hắn bắn ra.

Lục Đình Phong thay áo ngủ bế cô lên giường, Lục Bạch sớm đã ngủ thiếp đi, Lục Đình Phong còn đang suy nghĩ sáng mai tỉnh lại nên làm cái gì bây giờ.