Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 11: Em Vẫn Luôn Là Người Quan Trọng Của Anh 🍋




18 tuổi, là tuổi tác mà đại đa số mọi người đối với tương lai vẫn còn cảm thấy mê mang, Lục Bạch thì đã có được tài phú mà rất nhiều người cả đời đều khó có được.

Lục Đình Phong đã nhờ luật sư hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần cho Lục Bạch, trừ cái này ra, Lục Đình Phong còn đưa cho Lục Bạch một phần di chúc trên đó đại ý nói nếu sau này hắn qua đời người sở hữu tất cả tài sản là Lục Bạch.

“Hả? Quá khoa trương rồi chú à... Vì sao chú lại lập di chúc sớm vậy?” Lục Bạch bởi vì món quà này của Lục Đình Phong nên khá kinh ngạc cô cảm giác... Cảm giác giống như sắp nói lời từ biệt...

“Chú không thể biết được thứ cháu muốn nhất là cái gì, cũng chỉ có thể đem hết tất cả những thứ chú có đều cho cháu.”

Lục Đình Phong xoa xoa tóc cô, bị cô nghiêng đầu tránh. Lục Bạch mông nhích ra ngồi vào trong lòng ngực hắn, nắm áo sơmi hắn “Chú biết cháu muốn cái gì mà... cháu đã 18 tuổi...”

Cô cũng không phải dục cầu bất mãn, mà cô chính là cảm thấy cô và chú nhỏ còn chưa đủ thân mật.

Ánh mắt Lục Đình Phong có chút trốn tránh, ở trên trán cô hôn hôn, thanh âm ôn nhu, “Chờ cháu thi đại học xong mới nói có được không?”

Lục Bạch nắm lấy tay hắn “Vậy cháu muốn đêm nay ngủ cùng chú...”

Chú nhỏ thật sự thực sự rất nghiêm khắc, hai người vẫn luôn ngủ khác phòng, ngẫu nhiên nếu Lục Bạch tóm được cơ hội vẫn sẽ muốn cọ cọ trong lòng ngực hắn ngủ. Nhưng hình như, đêm nay chú nhỏ có điểm kỳ quái...

Đầu tiên là ở bên tai cô nói một câu “Có chú ở đây, không có người dám ức hiếp cháu”, Lục Bạch còn chưa biết hắn có ý gì, đã bị hắn đốt lửa khắp nơi làm ý thức mê muội.

Cái trán, cái mũi, môi, theo cổ đi xuống, ở rãnh áo ngủ chữ V vẫn còn hơi nóng lưu lại, nụ hôn đi ngang qua rốn, bụng nhỏ, thẳng đến khi chỉ còn một cái quần lót nhỏ. Cô gái trắng hồng còn mỗi quần lót, tựa hồ vô cùng gợi cảm, Lục Bạch không hiểu được phối hợp, d*m thủy chảy ra ngày một nhiều, thực dễ dàng đem khăn trải giường làm cho ướt.

Tựa như hiện tại, quần lót cô bị cởi ra thậm chí còn có sợi chỉ bạc sắc dục giữa nơi đó và miếng vải nhỏ, Lục Đình Phong cười mắng một câu “Tiểu D*m Oa”,

sau đó tay căng chân cô ra hôn đi lên. Lục Bạch bị dọa đến ngơ ngác nhìn đầu chú nhỏ vùi giữa hai chân cô.

Nam nhân quỳ gối ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, hắn ở trước mặt cô gái đang uống éo như con rắn trắng nhỏ này nhận hết tra tấn, trong miệng kêu một tiếng d*m đãng, â.m h.ộ bị tác động khoái cảm cùng kích thích ập tới, khiến cả hai người cùng chịu cảm giác bị tình dục tra tấn.

Phía dưới của Lục Bạch đã sớm cạo sạch sẽ, trắng trắng hồng hồng, sao không mê người. Cho dù giờ phút này nơi đó đã bị gặm ra một mảng hồng, in cả dấu răng, cũng chỉ gia tăng nhục cảm. Đầu lưỡi hắn trước tiên là đảo qua môi â.m h.ộ, lại liếm đến hạt đậu nhỏ ở trên, di chuyển qua lại hai vòng, cắn. Cơ hồ ngay lập tức, hắn nghe vật nhỏ thét lên tiếng thét chói tai, cằm hắn đã bị phun đầy dịch thủy.

“Chú, cháu từ bỏ... Cháu chịu không nổi...”

Lục Bạch muốn kéo hắn, nhưng lại trực tiếp xụi lơ, lúc chú nhỏ dùng răng cắn chỗ đó của mình cảm giác...

“Ừm... Chú nhỏ chú không cần cắn... Được không...Phía dưới của cháu muốn... A...”

Nửa khuôn mặt tuấn tú của Lục Đình Phong đều là d*m thủy, “D*m thủy ra nhiều như vậy còn nói? Nào tới đây, nếm thử hương vị của chính cháu...”

Lục Bạch vô lực ngoan ngoãn ngậm lấy đầu lưỡi chú nhỏ đưa qua, một chút lại một chút mà liếm mút. Sau đó, cô trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh nghe được âm thanh bên tai quen thuộc “Em vẫn sẽ luôn là người quan trọng nhất trong lòng anh.”

“Em vẫn sẽ luôn là người quan trọng nhất trong lòng anh.”Những lời này làm cho Lục Bạch trước thời gian thi đại học trước đều là ngọt ngào, thẳng đến khi ngày thi đại học kết thúc. Cô mới biết được, những lời này là tạm biệt...

“Đây là một căn phòng gần đại học S, nếu cháu và bạn ở thì không thành vấn đề. Năm trước đã bắt đầu trang trí lại, mới vừa xong, cũng đúng lúc cháu khai giảng là có thể ở.”

“Năm trước? Từ khi cháu quyết định đi đại học S, cái gì chú cũng đều an bài tốt sao? Chú chưa từng nghĩ tới tương lai có chúng ta...” Lục Bạch không thể tin tưởng mà nhìn một chuỗi chìa khóa trước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tim kịch liệt nhảy lên bắt đầu trở nên trầm trọng...

Trong mắt Lục Đình Phong hiện lên một tia đau lòng, nhưng hắn còn phải thuyết phục cô “Lục Bạch, cháu còn nhỏ, khả năng không rõ đó là dục vọng chiếm hữu chứ không phải là yêu. Cháu nói cháu thích chú kỳ thật đó cũng chỉ là do dục vọng chiếm hữu của cháu quá lớn chú...”

“Cháu thích chú! Em yêu anh! Em thật sự yêu anh chứ không phải do cái gì mà chiếm hữu hay dục vọng chó má gì đó anh hiểu không! “Nước mắt của cô mơ hồ che khuất tầm mắt, Lục Bạch bướng bỉnh mà trừng lớn mắt quát lên, giống hệt như một con báo con phát cuồng.

Lục Đình Phong lấy tai đè lại vai cô, “Lục Bạch, cháu bình tĩnh một chút.” hắn đối diện ánh mắt cô, căng da đầu tiếp tục nói, “Cháu hiện tại đã 18 tuổi, ba cháu cũng không can thiệp được chuyện của cháu, cháu có thể có một bắt đầu hoàn toàn mới, một tương lai sáng lạng, cái cháu không nên có chính là tồn tại đoạn tình cảm loạn luân này cùng chú ruột của mình.”

“Vậy thực ra mấy năm nay chú đều gạt cháu? Vì để có thể khiến cháu an tâm học xong cao trung vào đại học? Giúp ta thoát khỏi ba cháu, chú lại có thể sạch sẽ mà bắt đầu cuộc sống mới.” Lục Bạch dùng từ " sạch sẽ " đánh xuống trọng âm, “À... Vậy nên cảm ơn chú nhỏ dụng tâm lương khổ! Cháu rất biết ơn chú đó.”

“... Cháu có thể hiểu được thì tốt” mấy năm nay Lục Đình Phong vẫn luôn ở giữa sự ngọt ngào mà dày vò, vừa muốn thời gian chậm một chút qua đi, một bên lại vô cùng phỉ nhổ sự dối trá của hắn, muốn cho chuyện hoang đường này hết thảy nên nhanh lên kết thúc. Bây giờ thời khắc này rốt cuộc cũng đến, trong lòng hắn không cảm thấy vui sướng, cũng không cảm thấy hạnh phúc, chỉ đơn giản là cảm giác giải thoát, ngụy quân tử như hắn rốt cuộc nghênh đón phán quyết. Lục Đình Phong gục đầu xuống, cả người tản ra hơi thở suy sụp... Ngay sau đó, câu nói của Lục Bạch làm hắn kinh ngạc mà ngẩng đầu...