"Con cùng với em gái giúp đỡ nhau trong học tập, tiền tiêu vặt cũng sẽ tăng gấp đôi......"
Câu này nghe rất xuôi tai, lòng anh nhất thời nở hoa, thầm tính toán con nhóc kia làm sao biết tiêu tiền? Cho nên chẳng phải anh sẽ chiếm hết tiện nghi sao? Nhưng lời tiếp theo lại lập tức đưa anh vào trong hầm băng......
"Toàn bộ tiền sẽ giao cho em gái con quản lý trông nom, bình thường tiêu xài như thế nào toàn bộ sẽ do con bé lên kế hoạch.Về phần cá nhân con muốn mua thứ gì, cần phải hỏi qua con bé, nó đồng ý con mới có thể mua!"
Vẻ mặt của Tiêu Thành Hưng đầy nghiêm túc tỏ rõ là mình không phải đang nói đùa, Tiêu Y Đình nhất thời cảm thấy bầu trời của mình như đang tối lại, xù lông tại chỗ: "Cha! Ngài không phải uống nhiều......"
Lời nói còn chưa dứt, liền nghe một tiếng vang thật lớn, Tiêu Thành Hưng vỗ lên ở trên bàn trà "chát" một cái, làm cho cốc nước trước mặt của Diệp Thanh Hòa cũng rung lên theo: "Càn rỡ! Càng ngày càng không ra thể thống gì! Ta nghĩ con nhiều năm đền sách cũng uổng công rồi! Bắt đầu từ học kỳ này, con phải học hành quy củ cho ta! Đừng có gây thêm chuyện phiền toái cho ta nữa! Nếu không, nghỉ đông liền đưa con đến chỗ ông nội, không cần trở lại nữa!"
"......" Tiêu Y Đình lập tức im miệng, trong lòng mặc dù không phục nhưng cũng không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa, cũng biết chuyện vĩnh viễn không trở lại là không thể nào, nhưng việc đi đến chỗ của ông nội, chịu đủ tư vị huấn luyện anh đã từng được hưởng qua, chẳng khác gì lột da anh đi cho xong......
Tiêu Thành Hưng rốt cuộc thấy con trai không lên tiếng, hừ lạnh đôi câu tỏ vẻ cảnh cáo cũng liền thôi, vừa đúng lúc người giúp việc thông báo cơm đã chuẩn bị xong, Khương Ngư Vãn từ trên lầu đi xuống, dịu dàng nói: "Không phải tài xế đã đi đón Thành Trác rồi sao? Sao mãi vẫn chưa trở lại? Sắp ăn cơm rồi!"
Nhắc tới cái tên này sắc mặt của Tiêu Y Đình càng thêm tối sầm, ủ rũ cúi đầu.
"Chắc cũng sắp tới rồi, phòng ốc đã thu thập xong chưa? Cho Thanh Hòa xem trước một chút." Tiêu Thành Hưng quay đầu lại nói với vợ mình.
Khương Ngư Vãn khẽ mỉm cười đáp: "Thu thập xong rồi, Thanh Hòa, đi theo ta."
"Dạ, cám ơn bác gái, đã phiền toái bác rồi." Diệp Thanh Hòa cẩn thận đứng lên trả lời.
Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế, càng không nghĩ tới sẽ đến ở trong một gia đình xa lạ, hơn nữa còn phải coi nơi này là nhà của mình......
Tiêu Thành Hưng dẫn cô vào cái nhà này, ông vốn là bạn tốt của cha mẹ cô, vô cùng chân thành mà nhân hậu, cô có thể cảm nhận được là ông thật lòng muốn dẫn cô về nhà mình.
Trước khi đến đây ông đã đem tình hình của Tiêu gia nói với cô, Tiêu Thành Hưng chính là anh cả của Tiêu gia, ông mở công ty kinh doanh vàng bạc đá quý trong nhà có hai người con trai, con cả là Tiêu Y Bằng, đang du học ở nước ngoài, lão Nhị là Tiêu Y Đình, cũng giống như cô đang học lớp mười một, dĩ nhiên, cũng cường điệu kể về một số tình huống của người con thứ hai, bởi vì dù sao cũng cùng học một lớp, chỉ là, nghe danh không bằng gặp mặt, vừa mới gặp quả nhiên liền để cho cô mở rộng tầm mắt......
Đi theo Khương Ngư Vãn lên lầu, đi đến trước cửa một căn phòng, cửa phòng vẫn đang mở, Khương Ngư Vãn nhẹ nhàng nói với cô: "Phòng ở đây, cháu xem thử xem có chỗ nào không thích thì nói với bác, thiếu cái gì thì cứ nói, đã đến đây rồi, coi nơi này là nhà mình thôi."
Diệp Thanh Hòa là một cô gái cực kỳ thông tuệ, nhạy cảm, huống chi còn ở trong thời kỳ vô cùng nhạy cảm này, xúc giác lại cực kỳ nhạy bén, mơ hồ cảm thấy lời này của Khương Ngư Vãn vốn rất chu đáo nhiệt tình, nhưng, lại cảm nhận được sự lạnh lẽo chút không nên có, giọng nói êm ái giống như gió thu phất qua, cô vội vã liếc mắt nhìn mặt của Khương Ngư Vãn, hình như, cũng không tìm được nụ cười dịu dàng trong phòng khách đâu nữa.