Giao Chân Ngôn chưa
từng hỏi Diệp Thanh Hòa tại sao lại ở nhà họ Tiêu, cũng không hỏi về
người nhà của cô, nhưng ở trong lòng đã thật sự xem cô và Tiểu Long Nữ
là một. Biểu cảm của cô lúc nào cũng lạnh nhạt, tựa như không dính khói
bụi trần gian, chẳng khác nào tiên tử hạ phàm, tuy nhiên kể cả có là
tiên tử đi chăng nữa cũng đều có bí mật của mình, tư vị ăn nhờ ở đậu như thế nào cậu ta là người nắm rõ nhất...
"Cô cô, cô không cần
phải đi đâu, cô là sư phụ tôi, tôi kiếm được tiền cũng như cô kiếm được
tiền, chỉ cần tôi thăng quan phát tài rồi, không quản sự nghiệp lớn hay
là nhỏ, thì tài sản của tôi đều là phân nửa của cô!". Giao Chân Ngôn
chỉ tay lên trời thề thốt.
Tính tình của thiếu niên này vẫn thay
đổi kích động hơn đơn thuần, sau khi quen biết hơn nửa năm, tình cảm của Giao Chân Ngôn đối với Diệp Thanh Hòa cực kỳ phức tạp. Trong đó có cảm
kích, cảm kích cô chưa bao giờ coi thường cậu ta, cảm kích cô không sợ
hãi bản thân mình, cảm kích cô chỉ bảo cho cậu ta rất nhiều thứ, nhưng
nhiều nhất vẫn là rung động khó nói nên lời. Rung động mong đợi đến mỗi
một lần họ gặp mặt, sự mong đợi này từ từ phát triển trở thành khát vọng được nhìn thấy, khát vọng mỗi một phút đều được ở chung một chỗ cùng
cô, nghe tiếng nói êm ái diễn giải về thế giới của ngọc, mỗi khi giọng
nói đó vang lên, một chớp mắt kia ánh mặt trời dường như cũng trở nên
sáng rỡ hơn nhiều, tất cả mọi ồn ào náo nhiệt đều trở nên yên tĩnh lại,
tim của cậu ta, cũng theo đó trở nên an bình......
Cậu ta muốn mang đến cho cô những gì tốt nhất.
Vì vậy bản thân cậu liền hiểu được, đây chính là yêu.
Có lẽ, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để yêu, nhưng, một ngày
nào đó, cậu ta sẽ tạo đủ tư cách để nói với cô một tiếng "Yêu" này, một
ngày nào đó, cậu ta sẽ dâng cả thế giới tốt đẹp nhất ở trước mặt cô...
Vì thế cậu ta không muốn cô phải mạo hiểm......
Nhưng, thái độ của cô lại vô cùng kiên quyết: "Không, Giao Chân Ngôn, tôi
không muốn một nửa tài sản của cậu, tôi chỉ muốn đi Vân Nam! Mang tôi đi Vân Nam, nếu không, kể từ bây giờ tôi sẽ không tới gặp cậu nữa!"
"Được!", Cậu sảng khoái đồng ý.
Cô mừng rỡ, hỏi: "Vậy lúc nào chúng ta lên đường?"
Cậu ngưng mắt nhìn cô, đùa giỡn đáp: "Xuất phát? Tôi sẽ không dẫn cô đi Vân Nam! Sau này cô đừng tới gặp tôi, để tôi tới tìm cô thôi!"
Lần đầu tiên cậu cảm thấy, thì ra cô cô của mình cũng có lúc ngẩn ngơ như vậy...
"Giao Chân Ngôn!". Diệp Thanh Hòa lần đầu tiên tức giận.
Cô là một người lạnh nhạt, ban đầu cho dù Tiêu Y Đình có không nghe lời
thế nào, thậm chí, gặp phải đối xử bất công gì, cũng chưa từng cáu giận, lần này cũng chỉ là quá khát vọng đi đến Vân Nam......
"Được! Cậu không dẫn tôi đi! Vậy tôi tự đi!". Cô nói xong, liền xoay người rời đi.
"Đợi đã nào...!" Giao Chân Ngôn lúc này mới nóng nảy, cậu ta thật hối hận vì đã nói với cô chuyến đi tìm thạch này, không ngờ cô cô cũng có tiềm
chất mê tiền... Tự mình đi......Cậu không chắc chắn đây có phải
là phép khích tướng của cô không, nhưng cậu lại không dám đánh cược, nếu như cô thật đi một mình, vậy còn không bằng dẫn cô đi cùng.
"Được rồi, tôi dẫn cô đi!", cậu rốt cuộc cũng thỏa hiệp.
Cô quay đầu lại, cặp mắt ở sau tròng kính liền bừng sáng: "Cám ơn cậu! Lúc nào thì lên đường?"
"Chiều nay, tại trạm xe lửa! Tôi sẽ đi mua vé! Hy vọng còn có thể mua được!".
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi như thế này của cô, tựa như
hiện tại vậy, hai gò má ửng sáng, khóe môi giương lên, vui vẻ lộ ra hàm
răng trắng mịn. Quả thật không phải cô gái mà cậu ta vẫn biết, giống như một đứa bé vậy...
Cậu cảm giác được cô vội vã muốn đi Vân Nam không phải vì tìm ngọc cầu tài, vậy thì là vì cái gì đây?
"Được! Vậy tôi về nhà chuẩn bị một chút!". Cô cố gắng kìm chế vui sướng trong lòng, chuyến đi này, còn phải mượn cớ nói cho thỏa đáng với nhà họ Tiêu nữa...
Hai người vội vã nói lời từ biệt. Diệp Thanh Hòa cũng không biết Tiêu Y Đình đang theo dõi mình.
Chờ sau khi cô đi, Tiêu Y Đình từ chỗ trốn ra ngoài, sau đó khoác lên vai Giao Chân Ngôn.
"Anh hai!", Giao Chân Ngôn liền tặng cho anh một nụ cười tươi rói.
"Đừng gọi tôi là anh hai!", đời này anh sẽ không làm thân thích với người
này, "Giao Chân Ngôn, tôi cảm thấy hai chúng ta nên thảo luận cho rõ
ràng, lần trước không phải còn chưa phân thắng bại sao?"
Giao
Chân Ngôn thì ngược lại ôm bờ vai của anh đáp: "Anh hai, xin đừng! Anh
đã tròn mười tám tuổi chưa? Tròn mười tám tuổi mới được xem như trưởng
thành, trò đánh đấm mà trẻ con hay chơi, chúng ta không nên dùng làm gì! Suy nghĩ duy nhất của tôi bây giờ chỉ là phải làm như thế nào mới có
thể để cho cô gái mình thích có cuộc sống tốt nhất!"
"Mày? Chỉ
bằng mày? Mày muốn cho em gái tôi cuộc sống tốt?", Tiêu Y Đình hiện nay đã khẳng định Giao Chân Ngôn thích Thanh Hòa rồi, điều này làm cho anh
rất tức giận: "Giao Chân Ngôn! Mày đừng nằm mơ! Mày là người thế nào!
Tao đã quá hiểu! Người như mày sao có thể cho em gái tao một cuộc sống
tốt? Mau chóng lăn xa cho tao!"
Giao Chân Ngôn khoác vai anh
cười nói: "Cho nên, tôi mới nói, cuộc sống tùy hứng như đứa trẻ trước
đây thật chẳng hay ho gì! Tôi muốn phấn đấu! Tôi muốn trước khi cô cô
trưởng thành sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng ở đất Kinh Thành này! Có đủ tư cách để đứng bên cạnh cô ấy!".
Nếu như nói, lúc ban đầu khát
vọng thành công là động lực muốn cho người nhà có hoàn cảnh sống tốt hơn thì hiện tại, Diệp Thanh Hòa trở thành người tác động chính, để cho
toàn thân cậu ta nhiệt huyết sôi trào, không cách nào dừng lại......
"Tư cách? Mày nghĩ có tư cách đó sao?! Tao cho mày biết, mày vĩnh viễn
không có tư cách này! Bởi vì tao không cho phép!", anh nói xong liền
tung một quyền vào bụng Giao Chân Ngôn.
Giao Chân Ngôn đau đến
nhíu mày, nhưng cũng không so đo với anh, che bụng, khẽ mỉm cười: "Anh
hai, mau trưởng thành đi! Rồi anh sẽ biết, đối với một người đàn ông mà
nói, quả đấm tất nhiên hữu dụng, nhưng cũng không phải chứng cứ xác thực chứng tỏ họ cường đại nhất! Còn nữa, anh hai à, anh không có tư cách
quản cô cô, không phải sao? Anh không phải là gì của cô ấy cả!"
Hôm nay Tiêu Y Đình xem như đã bị Giao Chân Ngôn làm cho tức muốn xì khói,
đầu tiên, tới giáo dục anh thế nào mới là đàn ông, thế nào mới được gọi
là đàn ông cường đại? Cậu ta không xứng! Sau đó, lại còn nói anh không
có tư cách trông nom em gái? Anh mà không có tư cách thì còn có người
nào có tư cách?
"Giao Chân Ngôn! Tao không có tư cách sao?! Tao
và Thanh Hòa uống cùng bình nước! Ăn cùng một chén cơm! Ngủ trên một cái giường! Mày còn nói tao không có tư cách sao?". Nói xong anh liền ngẩn
người ra, dường như bản thân hơi lố rồi... Chuyện ngủ trên cùng một
giường này trừ lần cô bị bệnh không thoải mái kia về sau vẫn chưa từng
có....
Giao Chân Ngôn nghe xong cười ha ha, nói: "Anh, uống
cùng bình nước, ăn cùng một chén cơm, tôi còn tin tưởng, không phải là
anh giở trò sao? Về phần ngủ cùng một giường... đừng có mà lừa gạt!
Cô cô sẽ đáp ứng sao?"
Tại sao không có chứ? Thật sự đã từng có rồi được không?
"Giao Chân Ngôn! Tao sẽ cho mày xem chứng cứ! Sau khi xem xong phải cách xa
em gái tao ra!", anh chỉ vào mũi Giao Chân Ngôn đe dọa.
Giao Chân Ngôn nhẹ nhàng gạt ngón tay của anh ra, cười nói: "Anh hai, đừng ngây thơ nữa! Mau lớn lên đi!".
Buồn cười! Còn nói anh ngây thơ?!
Anh nhất định sẽ chứng minh cho cậu ta xem!
Nhà họ Tiêu.
Diệp Thanh Hòa đã xếp mấy bộ quần áo, cất vào trong cặp sách. Nghĩ tới nghĩ
lui, đều cảm thấy bất luận cô có lấy lý do gì để "Xin nghỉ" với Tiêu
Thành Hưng, thì bác Tiêu nhất định cũng sẽ không đồng ý để cô một mình
ra cửa, cho nên cuối cùng liền quyết định tiền trảm hậu tấu, ngày mai để lại một tờ giấy thôi......
Sau khi đã quyết định như thế, liền tính toán đi ngủ sớm một chút, dưỡng sức cho ngày mai.
Gió từ ngoài cửa sổ, mạnh đến nỗi làm cho rèm cửa không ngừng tung bay,
thời tiết, dường như lại muốn mưa to rồi, mấy ngày nay mỗi đêm đều như
vậy, nhưng ban ngày lại nắng ấm rực rỡ, hi vọng ngày mai trời đẹp một
chút.
Cô đi tới, đóng cửa sổ lại, sau đó trèo lên giường.
Có điều ngày nghĩ đến chuyện ngày mai lên đường, tâm trạng liền phập phồng không yên, làm thế nào cũng không ngủ được, chuyện cũ như gió lốc tràn
về, không ngừng lăn lộn trong đầu, những đè nén đau đớn kia, đau lòng,
xem lẫn tức giận, cũng theo ngày mai mà bộc phát.
Ở trên giường
lăn qua lộn lại thật lâu, quả nhiên trời bắt đầu mưa như thác đổ. Một
tia chớp xẹt qua, rồi sau đó là sấm chớp cuồn cuộn, qua ô cửa sổ không
ngừng vang vọng chớp lóe.
Nhớ khi còn bé cô cũng rất sợ sấm mưa,
nhưng chỉ trong nháy mắt, liền cái gì cũng không sợ, bởi vì, cô quyết
không cho phép mình lại sợ hãi......
Chợt một tiếng vang lớn truyền vào tai, có người vừa mở cửa phòng của cô.
Cô cứ tưởng là Tiêu Thành Trác.
Từ lần Tiêu Thành Trác gặp ác mộng trở về sau, liền khẩn cầu cô đừng khóa
cửa phòng, để thỉnh thoảng bị cương thi cùng với quỷ quái quấy nhiễu thì cậu bé có thể trong thời gian ngắn nhất tìm kiếm sự bảo vệ.
Vậy mà, nương theo ánh sáng của một tia chớp lóe lên định thần nhìn ra, lại là một người lớn gấp đôi Tiêu Thành Trác...
Hơn nữa, trong tay kẻ kia còn ôm một cái gối, vút một cái liền chui lên
giường của cô, trong miệng la hét: "Em gái, anh sợ, ngủ cùng đi!".
"......" Tâm tư bấn loạn bởi vì ngày mai lên đường trong phút chốc
đọng lại, đây là chuyện so với sấm chớp bên ngoài còn có sức oanh tạc
hơn...
"Anh hai...", toàn thân cô cứng ngắc. Chẳng lẽ anh
không hiểu được nam nữ khác biệt sao? Mặc dù trong mắt nam sinh mà nói
hai từ " phụ nữ " so với cô còn có chút chênh lệch, nhưng về mặt khái
niệm phân loại cô thuộc về phái nữ không sai......
Tiêu Y Đình chui vào trong chăn của cô, cánh tay đặt trước ngực người nào đó nói: "Ưmh ưmh, ngủ đi! Không sợ!".
Anh hy vọng cô nhanh chóng đi vào giấc mộng biết dường nào, sau đó anh mới
có thể lấy máy chụp hình ra, chụp lại hình ảnh hai người ngủ chung, như
vậy liền có thể hoàn toàn giết chết Giao Chân Ngôn trong nháy mắt, nói
cho cậu ta biết cái gì mới gọi là tư cách!
Diệp Thanh Hòa không
biết trong lòng anh lại có chủ ý này, nếu không có đánh chết cũng sẽ
không khi dễ sự ngây thơ của người tồi tệ nào đó vào lúc này. Lại nghĩ,
đàn ông con trai sợ sấm đánh cũng là chuyện bình thương, giống như có
những người đàn ông sợ độ cao hay thấy máu là choáng,...
Có lẽ ở trong mắt của anh hai, cho tới bây giờ cô quả thật không phải là một người con gái đúng nghĩa.....