Một câu không có gia giáo kia, khiến Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn mặt xanh như tàu lá.
Nhà bọn họ chỉ có hai đứa con trai, đây là lần đầu tiên bị người ta nói không có gia giáo!
Ánh mắt của Tiêu Thành Hưng bắn qua, tựa như muốn xé xác Tiêu Y Đình ra vậy.
Tiêu Y Đình đối với những lời này cũng cực kỳ phản cảm, dù sao vẫn còn trẻ nên tính nhẫn nại vẫn còn kém, mặt trầm xuống, trực tiếp nói: "Vậy thưa chú, chú ở nhà có bao giờ tùy ý nhục mạ cha mẹ người khác hay không?".
"Cái gì? Cái tên tiểu tử thối này! Cậu là cái thá gì?! Có ai lại đi nói chuyện với người lớn như vậy không?!", vị phụ huynh kia vừa nghe thấy thế liền tức giận bừng bừng, cũng lập tức ý thức được đây chính là người đã đánh con gái nhà mình.
"Người lớn thì phải có phong phạm của người lớn chứ!".
Nói thế chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, ông chú kia vớ lấy cái chổi muốn đánh anh: "Cái đồ khốn kiếp này! Hôm nay tôi phải thay cha mẹ cậu giáo huấn cậu mới được!".
Thầy Trần thấy thế vội vàng đứng ngăn ở giữa hai người, Tiêu Thành Hưng cũng đưa tay kéo Tiêu Y Đình qua, nghiêm mặt khiển trách: "Con câm miệng cho cha!". Tuy ngoài mặt quát mắng con trai nhưng trong lòng ông cũng cực kỳ tức giận, mặc dù Tiêu Y Đình đánh người là không đúng, nhưng nghe thấy con mình bị mắng không có gia giáo, mắng là đồ khốn kiếp, giọng điệu này làm sao lại khó nghe đến vậy? Ông có thể mắng con trai mình xối xả, có thể đánh cho nó cả người bầm dập, nhưng cũng chỉ có ông mới có quyền được mắng được đánh mà thôi!
"Cha, chuyện như vậy con không thể ngậm miệng được!", Tiêu Y Đình giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi tay của cha mình, lại nói tiếp: "Cha! Con muốn trả lại trong sạch cho Thanh Hòa! Em ấy bị người ta vu cáo trộm dây chuyền!".
"Thật sao?", Nếu như nói Tiêu Thành Hưng luôn vừa tức vừa đau đối với những hành động việc làm của Tiêu Y Đình, thì khi vừa nghe nói chuyện này liền nóng ruột nóng gan. Một Khương Ngư Vãn đã khiến Diệp Thanh Hòa bị uất ức thì cũng thôi đi, đằng này ở trên lớp còn có người khi dễ con bé, như vậy thì thật sự không thể nào chấp nhận được! Vì vậy liền quay sang nói với thầy Trần: " Thầy chủ nhiệm, những chuyện khác của con bé tôi không nói, nhưng với phẩm hạnh cực kỳ đoan chính của Thanh Hòa, thì cho dù có nói con gái tôi ăn trộm đồ tôi cũng không tin, mà cũng không đồng ý! Kính xin thầy hãy điều tra tìm hiểu rõ chuyện này!".
Ông chú kia vừa nghe thế, giận dữ nói: "Ai lại đi bao che khuyết điểm cho con mình như vậy? Đánh người chính là đánh người! Lại còn bẻ cong sự thật tìm lý do! Khó trách con cái không có gia giáo như vậy!".
Một câu lại một câu không có gia giáo, khiến sự nhẫn nại của Tiêu Thành Hưng đi đến cực hạn, vội vàng kéo Diệp Thanh Hòa tới, tựa như đại bàng bảo hộ gà con dưới đôi cánh của mình, trầm mặt nói: "Con tôi thì tôi phải bảo vệ chứ! Con gái của tôi như thế nào tôi rất rõ ràng! Con gái nhà ai mà không phải là con gái? Con gái nhà anh thì không được đánh, chẳng lẽ con gái nhà tôi có thể tùy ý bị người khác khi dễ sao?! Một cái tát cũng chỉ làm bị thương ngoài da, còn bị vu hãm thì lại khác. Nếu đã đến chỗ của thầy giáo thì tất cả liền nghe theo thầy ấy! Nên như thế nào tôi đều đồng ý! Nói xin lỗi cũng được, bồi thường cũng được, tôi đều sẵn sàng gánh chịu! Nhưng có điều, xin thầy chủ nhiệm nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con gái của tôi! Danh tiếng của một cô gái so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn!".
Tiêu Y Đình nghe thấy lời này, có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cha của anh ở bên ngoài che chở cho con của mình, phải biết rằng, ngày trước kể cả anh có xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai đúng ai sai, ở trong mắt ông toàn bộ đều là lỗi của anh, về nhà trước sau đó lại nói...... Có thể thấy được, con gái và con trai thực sự chênh lệch quá lớn, cha của anh cũng thật thiên vị......
Ông chú kia nghe thế cũng giận đến mặt mũi trắng bệch: "Con gái của anh không thể bị khi dễ? Vậy con nhà tôi có thể tùy tiện để cho người khác đánh sao? Thầy giáo, thầy cứ theo đó mà làm thôi!".
Lúc này thầy Trần cũng thấy thật đau đầu, sợ nhất chính là gặp phải những nhà như vậy......
"Như vậy đi, chuyện của Diệp Thanh Hòa tôi sẽ sớm điều tra, nhất định sẽ cho hai vị phụ huynh một cái công đạo, về phần mặt của Mặc Phỉ......".
"Thầy chủ nhiệm! Mặt của cô bé này chúng tôi sẽ phụ trách! Đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào! Tất cả chi phí kiểm tra chúng tôi sẽ trả! Chúng tôi sẽ không để cho thầy khó xử đâu! Về phần trong sạch của con gái tôi, xin thầy hãy tra xét kỹ càng, nhất định phải trả cho con bé một công đạo! Đúng sai đều phải xử lý!". Tiêu Thành Hưng nói chuyện rất mạnh mẽ, một lòng muốn bảo hộ cho Diệp Thanh Hòa, đến nỗi hoàn toàn đã phá vỡ hình tượng khiêm tốn thường ngày của mình.
Dĩ nhiên, kinh ngạc nhất vẫn là Tiêu Y Đình, đây chính là cha của anh sao?
Thấy vậy liền lập tức nói: "Thưa thầy, không cần phải tra xét trong lớp đâu ạ, em biết rõ chuyện gì xảy ra!".
"Em biết?", thầy Trần kinh ngạc hỏi ngược lại: "Vậy em nói trước đi.".
Ánh mắt của Tiêu Y Đình quét qua mặt Mặc Phỉ, nhận rõ được sự bối rối ở trong mắt của cô ta.
"Thưa thầy, chuyện này hoàn toàn chính là tuồng kịch mà Mặc Phỉ cùng với Trương Manh đạo diễn lên, một xướng một họa! Người bỏ sợi dây chuyền vào cặp sách của em gái em chính là bọn họ! Người lên tiếng bắt lục cặp sách cũng là họ nốt!". Anh trả lời cực kỳ khẳng định.
Vu Mặc Phỉ nghe thấy thế càng thêm hốt hoảng: "Không có! Tôi không có! Cậu nói bậy!".
"Tôi không hề nói bậy, cứ gọi nhân chứng đến là biết ngay! Buổi chiều có tiết thể dục, lúc Vương Triết trở về phòng học muốn thay quần, nhưng chưa kịp đi vào, liền phát hiện trong phòng học có người, hơn nữa bọn họ còn đang đứng ở chỗ ngồi của Thanh Hòa, đang lấy thứ gì đó ở trong ngăn bàn ra. Lúc ấy cậu ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, nếu đã có bạn nữ ở trong đó thì không thể thay quần được nữa, vì vậy liền đi đến nhà vệ sinh để thay, cho đến lúc họp thấy có người muốn gài tang vật vu oan giá họa, mới bừng tỉnh hiểu ra! Nếu thầy không tin có thể gọi Vương Triết đến hỏi là được......"
Mắt của Tiêu Y Đình khẽ híp lại, nhìn chòng chọc vào Vu Mặc Phỉ, nhận thấy rõ cô ta đang vô cùng sợ hãi......
"Vậy thì xin phiền thầy gọi em học sinh Vương Triết này tới đây". Tiêu Thành Hưng nghe thấy vậy càng thêm tức giận.
"Xin các vị chờ một lát, tôi sẽ bảo người đi gọi Vương Triết.”. Thầy Trần vẫn luôn lo lắng hai bên gia đình như nước với lửa, sau khi ông đi sẽ náo loạn lên, nên liền đi đến cạnh cửa sổ gọi một học sinh bên ngoài chạy đi tìm Vương Triết.
Trong quá trình chờ đợi, sắc mặt của Vu Mặc Phỉ càng ngày càng hoảng hốt.
Thầy Trần cũng quay sang hỏi: "Vu Mặc Phỉ, em đã nghe bạn ấy nói rồi đấy..., tôi cũng không thể nghe lời nói của một phía được, hiện tại em có gì thì nói đi".
"Em......", ánh mắt Vu Mặc Phỉ khẽ dao động, chần chừ không quyết: "Dù sao...... Dù sao cũng không phải là em làm......"
Tiêu Y Đình thấy thế lập tức nói chen vào: "Đúng! Dây chuyền không phải do cậu bỏ vào! Nhưng giúp đỡ Trương Manh ăn trộm còn vu oan cho người khác chính là cậu! Chủ ý này do ai nghĩ ra tôi không biết, nói không chừng người đó chính là cậu cũng nên. Trương Manh này đầu óc không thông minh lắm đoán chừng không nghĩ ra được!".
"Không có! Tôi không có hiến kế! Là Trương Manh tự mình nghĩ ra chủ ý này!". Vu Mặc Phỉ nóng lòng phủi sạch nỗi oan cho mình, bật thốt lên, rồi sau đó, mới khiếp đảm nhìn cha mình một cái, ủy khuất giải thích: "Trương Manh chơi với con rất thân, cậu ấy bảo con giúp một tay nên con không tiện cự tuyệt, đồ không phải là con thả vào trong cặp sách của Thanh Hòa, con chỉ là người đứng ra nói muốn khám cặp khi Tô Tô phát hiện không thấy sợi dây chuyền kia mà thôi......"
Vừa vặn lúc này, người mà thầy Trần sai đi tìm Vương Triết cũng đã trở lại, thông báo rằng Vương Triết đã về nhà.
"Biết rồi, em cũng về nhà đi!". Bây giờ cũng không cần thiết gọi Vương Triết tới đối chứng nữa rồi. Thầy Trần quay sang nói với Tiêu Thành Hưng: "Anh Tiêu, hiện tại các học sinh cũng đã tan học về nhà, ngày mai đi học tôi sẽ tìm Trương Manh làm rõ ràng chuyện này, cũng sẽ ở trước lớp trả lại trong sạch cho Diệp Thanh Hòa, điểm này mong anh cứ yên tâm. Nhưng, việc Tiêu Y Đình đánh người cuối cùng vẫn là không đúng, hi vọng em ấy có thể nhận ra được sai lầm của mình, sau này sử dụng phương thức chính xác mà xử lý vấn đề, giữ gìn quan hệ tốt với các bạn học chung quanh".
Tiêu Thành Hưng nghe vậy, liền sảng khoái đáp ứng: "Thật xin lỗi, thầy chủ nhiệm, là con trai tôi không tốt, đã gây thêm phiền toái cho thầy rồi! Còn bạn học này cùng với phụ huynh của em ấy, chuyện con trai tôi đánh người là không đúng, tôi thật sự rất áy náy, hiện tại chúng ta liền mang cô bé đi bệnh viện kiểm tra, đến khi bác sĩ xác nhận hoàn toàn không có việc gì mới thôi".
Sắc mặt của ông Vu thoắt xanh thoắt trắng, đối với hành động không có tiền đồ của con gái thực sự mất hết thể diện, cũng không còn ồn ào la lối nữa, chỉ bình tĩnh, bảo toàn tự trọng của mình: "Không cần đâu! Chút tiền này nhà chúng tôi cũng không thiếu!".
Tiêu Thành Hưng lại cười nói: "Dĩ nhiên, từ cách nói năng của anh tôi có thể nhìn ra được, nhưng chúng tôi phải làm gì đó bày tỏ tâm ý không phải sao?", ông vừa nói vừa lấy ra một xấp tiền, đặt ở trên bàn làm việc của thầy Trần: "Nếu không đi bệnh viện, thì đây coi như cho cô bé mua chút đồ bổ”, ông lại biểu đạt sự áy náy một lần nữa.
Ông Vu lúc này đanh mặt lại không lên tiếng.
Tiêu Thành Hưng thấy thế lại nói: "Thầy Trần, từ đầu đến cuối, chúng ta cũng đều đã nghe rõ ràng, vô tội nhất vẫn chính là cô con gái nhỏ của tôi đây? Đứa nhỏ này nhát gan nhu nhược, thân thể lại không tốt, gió vừa thổi qua cũng có thể ngả nghiêng chao đảo, lần này quả thật đã dọa cho con bé sợ hãi rồi! Con trai tôi đã nói một câu rất đúng, từ này về sau, con bé làm sao có thế ngẩng cao đầu ở trong lớp chứ? Coi như giải thích sự thật, người khác còn tưởng rằng con bé là người dễ bắt nạt, ai ai cũng có thể khi dễ, vậy thì làm thế nào?".
Nói xong, âm lượng liền từ từ lên cao, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị.
Vu Mặc Phỉ ở một bên lắng nghe, nghĩ thầm, từ nay về sau còn có ai dám khi dễ cậu ta chứ? Vẻ mặt khi tát mình của Tiêu Y Đình vẫn còn khắc sâu trong đầu, dáng vẻ dữ tợn dường như muốn xé xác cô ta ra thành trăm mảnh vậy...... Nghĩ tới đây, không khỏi nhìn trộm Tiêu Y Đình, chỉ thấy anh hung hăng trừng mình một cái, đã thấy sợ đến rùng cả mình.
Thầy Trần không biết Tiêu Thành Hưng có dụng ý gì, nhưng cảm thấy vị phụ huynh này lòng dạ thật khác thường, ngoài mặt xử lý sự việc chu đáo, lời nói cũng hết sức xuôi tai, nhưng bên trong chắc chắn vẫn còn phát hỏa, nếu không, ai lại vừa nói xin lỗi lại vừa cho tiền, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không hề nói rằng Tiêu Y Đình không đúng, cũng không bắt Tiêu Y Đình đứng ra xin lỗi, chỉ sợ trong lòng đang âm thầm nói "Thật đáng đánh"......
"Ý của anh Tiêu là......" Thầy Trần định hỏi thẳng ra.
“Thầy Trần, chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, tuổi còn nhỏ đã ăn trộm đồ, lại còn thiết kế hãm hại người khác, thế nào cũng phải báo lên ban giám hiệu, để xử lý thích đáng chứ?", thái độ của Tiêu Thành Hưng chợt cứng rắn.
Ông Vu vừa nghe thấy thế, liền trưng ra dáng vẻ không cam chịu, hừ nói: "Vị phụ huynh này, nói chuyện thật dễ nghe, nếu như muốn phân xử mà nói thì con trai của anh cũng không thoát khỏi liên quan đâu! Mặc kệ như thế nào, đánh người chính là sai!".
"Cho nên tôi mới nói, để ban giám hiệu xử lý! Con trai tôi là một nam sinh! Cũng chuẩn bị tròn mười tám tuổi rồi! Chuyện của mình làm thì bản thân nên tự mình gánh chịu! Phân xử! Khai trừ! Trường học quyết định thế nào tôi cũng đều đồng ý! Chỉ cần xử lý thật công bằng!".
Diệp Thanh Hòa nghe xong cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Hưng, chỉ thấy gân xanh bên thái dương của ông khẽ giật, quả nhiên là đang hết sức tức giận...... Bác Tiêu làm thế, phải chăng là muốn liều một phen, dù cho hai bên tổn hại cũng phải để cho cô hả giận?
Khương Ngư Vãn cũng thất kinh, mãnh liệt nháy mắt với chồng mình, nhưng Tiêu Thành Hưng lại không để ý đến bà, cộng thêm chuyện bà đã làm sai, nhất thời viền mắt nóng lên, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Chỉ có Tiêu Y Đình, vẫn trấn định coi như không có chuyện gì xảy ra, những năm này anh đã chịu vô số phê bình, đã sớm trơ lì từ lâu, phân xử thì phân xử, da mặt anh dày, cùng lắm thì lại đổi trường học......
Sắc mặt của ông Vu vốn cao ngạo rốt cuộc lúc này mới hoàn toàn tụt xuống: "Vị phụ huynh này, bọn nhỏ chúng đều có lỗi, nhưng chung quy chỉ là đứa bé, nặng thì giáo dục chứ đừng xử lý kỷ luật. Anh nói có đúng không, một lần bị xử phạt không chừng cả đời sẽ bị phá hủy......"
"Cái gì mà gọi là bọn nhỏ đều có lỗi?! Con gái của tôi không hề sai! Thành tích của con bé ưu tú, phẩm hạnh đoan chính, mọi thứ nổi trội, lỗi ở chỗ nào chứ? Tôi không biết lần lượt phân xử có thể phá hủy cả đời hay không, tôi chỉ biết, con gái của tôi nếu như bị người ta vu oan giá họa cho cái tiếng ăn trộm này, thì thanh danh đời này của nó sẽ bị phá hủy!". Tiêu Thành Hưng cao giọng nói, âm thanh vang vọng trong phòng làm việc tranh tối tranh sáng, nghe vào tai rõ mồn một.
Thầy Trần đau hết cả đầu, nhà họ Tiêu đã nói thế này, nếu như ông không báo cho trường học, chỉ sợ cũng sẽ đến tai của ban giám hiệu, hai vị phụ huynh này, ai cũng khăng khăng bảo vệ cho con của mình, khiến cho người thầy giáo như ông vô cùng khó xử......
Nhưng cho dù có khó khăn đi chăng nữa cũng phải đứng ra giải quyết, ông nhắm mắt nói: "Anh Tiêu, anh Vu, hai anh đừng kích động, như vậy đi, bây giờ trời cũng đã trời sắp tối rồi, lãnh đạo trường học cũng đã về hết, không bằng chờ đến ngày mai đến lớp tìm Trương Manh, sau đó gặp qua phụ huynh của em ấy. Hai vị cứ bình tĩnh về nhà đi đã, ngày mai chúng ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, nhất định sẽ phải xử lý, nhưng sẽ xử lý lần lượt từng người, các vị thấy sao?".
Hiện tại, đến phiên Tiêu Thành Hưng bất động.
Sắc mặt của ông Vu cũng hết sức khó coi, nhưng một nữ sinh, nếu quả như bị nêu tên trước toàn trường, coi như không bị xử phạt, cũng đủ mất mặt rồi! Quay lại nhìn con gái của mình, bị dọa sợ mà khóc mãi, vẫn luôn hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, giống như đang nói..., ba, con không muốn phân xử lần lượt......
Trong lòng ông ta cũng mềm nhũn, hành vi liền mềm mỏng hơn: "Vị phụ huynh này, con gái của tôi làm chuyện như vậy là không đúng, nhưng xin anh nể tình nó là con gái, mà chừa cho nó chút thể diện, ở chỗ này nói xin lỗi cùng với quý Thiên Kim đây....."
"Con gái? Con gái của tôi không phải con gái chắc? Lại còn là một cô gái mềm yếu, nhu nhược nữa!", Tiêu Thành Hưng liền đẩy Diệp Thanh Hòa ra nói.
Ngoại hình của Diệp Thanh Hòa quả thật dễ dàng làm cho lòng người sinh ra thương cảm, vốn đã nhỏ tuổi hơn bạn học cùng lớp, vóc dáng càng nhỏ bé hơn nhiều, trên mặt lại sưng sưng hồng hồng, đẩy ra như vậy, nếu có người khác, thực sự sẽ khiến tâm tình khẽ động sinh ra áy náy......
Tiêu Y Đình nhìn em gái mình, nhướng nhướng mày, nhu nhược? Nha đầu này bề ngoài nhìn thì nhu nhược, nhưng ở trước mặt anh cái gì cũng vượt lên trên cả......
"Cho nên......Nếu anh cũng giống tôi đều đau lòng vì con gái mình, thì đại nhân đại lượng, chuyện này chỉ xử lý trong phạm vi lớp học thôi, chúng ta cùng với thầy Trần giáo dục tốt một phen, thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, anh thấy có đúng không?", ông Vu gần như lấy lòng, đồng thời đẩy con gái mình tới, lên tiếng khiển trách: "Mặc Phỉ, mau nói xin lỗi bạn học của con đi, về nhà sẽ phải viết kiểm điểm, về sau không bao giờ được tái phạm nữa!".
Vu Mặc Phỉ ủy ủy khuất khuất, vẫn còn không nguyện ý nói xin lỗi.
"Có nghe thấy không? Quỷ nha đầu! Lại muốn gây họa sao!", ông Vu đánh lên trên đầu con gái một cái, có điều, sức lực cũng không lớn lắm.
Vu Mặc Phỉ lúc này mới òa khóc lên, thút tha thút thít nói: "Diệp Thanh Hòa, thật xin lỗi...... về sau...... Về sau tôi sẽ...... Không khi dễ cậu nữa....", nói đi nói lại cô ta về sau sao còn dám nữa......
Sắc mặt của Tiêu Thành Hưng lúc này mới hòa hoãn đi một ít, nói: "Vu tiên sinh đừng như thế, không phải nói sẽ giáo dục sao? Tội gì phải đánh con trẻ chứ...... Được rồi, dựa vào câu nói đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ này của anh, chúng tôi liền giao chuyện này cho thầy Trần xử lý, nhưng nhất định phải giải thích, nói xin lỗi ở trước mặt cả lớp, con gái của tôi bị vu hãm!"
"Phải..... Đó là chuyện tất nhiên......" ông Vu liền lên tiếng phụ họa.
"Vậy chúng ta đi về thôi, sắc trời cũng không còn sớm, làm trễ nãi thời giờ quý báu của thầy Trần, thật sự không phải, có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ, thầy cứ gọi điện thoại, chúng tôi sẽ tới ngay". Nói xong, liền gật đầu chào thầy Trần, rồi tự mình cầm lấy cặp sách của Diệp Thanh Hòa, một nhà bốn người rời khỏi phòng làm việc.
Suốt chặng đường từ trường học về nhà, không khí vẫn luôn trầm mặc.
Tiêu Thành Hưng tuy thoáng buông lỏng sắc mặt ở phòng giáo vụ, nhưng sau khi lên xe lại trở nên căng thẳng. Khương Ngư Vãn ngồi ở bên cạnh ông, một tiếng cũng không dám thốt, hai tay gắt gao nắm chặt lấy túi sách của mình.
Diệp Thanh Hòa cũng rơi vào cục diện lúng túng, một mặt thái độ đó của Khương Ngư Vãn khiến cho cô như ngồi trên đống lửa, nhưng trong nội tâm cũng ghim chặt một cái gai; thêm vào đó không khí khẩn trương giữa Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn lại làm cho cô càng thêm lo lắng, thậm chí cô còn nghĩ đến việc đến tột cùng mình có nên ở lại nhà họ Tiêu hay không nữa......
Chỉ có Tiêu Y Đình, đã chuẩn bị tinh thần bị đánh bị mắng, tuy sắp có sấm vang chớp giật nhưng cũng vẫn thản nhiên đối mặt.
Sau khi vào đến cửa nhà, Tiêu Thành Hưng liền nói: "Thanh Hòa, tới thư phòng của bác. Ngư Vãn, bà về phòng chờ tôi."
Duy chỉ có Tiêu Y Đình là không được nhắc đến.
Điều này làm cho anh rất không tự nhiên, không phải chuyện này liên quan đến anh sao? Lần đầu tiên làm việc sai lại được xem nhẹ, thật sự thấy không quen......Anh thật sự mắc bệnh cuồng ngược mà.....
Diệp Thanh Hòa cúi đầu cùng Tiêu Thành Hưng đi vào thư phòng.
Tiêu Thành Hưng quan sát mặt của cô, nhìn vào chỗ cô bị mình đánh trúng, liền thở dài, xoa xoa mi tâm, sau mới lại ngẩng đầu hỏi: "Thanh Hòa, còn đau không?"
Diệp Thanh Hòa vội lắc đầu. Mặc dù đau thật, nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận, bác Tiêu đối xử với cô tốt như vậy, thật sự không có gì để bắt bẻ......