"......" Nha đầu này, muốn bức anh đến đường cùng sao? Nhưng, Tiêu Y Đình cho tới bây giờ đều tin tưởng rằng trời không tuyệt đường người! Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng! Hi vọng cũng sẽ nở hoa!, "Thành giao! Anh đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!".
Tâm lý cũng vui vẻ hơn nhiều, một tay vẫn nắm ngón tay của cô, một tay khác đập vào tay cô lập lời thề.
Anh vui vẻ cười ra tiếng, mà trên mặt của cô bây giờ, cũng tự nhiên lộ ra ý cười.
Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng gọi giòn giã: "Tiêu Y Đình!"
Hai người đưa mắt nhìn sang, thấy hoa hậu lớp Tô Chỉ San đang đứng ở cửa phòng thi cuối cùng, cô ấy cũng là một thí sinh xuất sắc của phòng thi số một, hai ngày nay liên tiếp chạy tới phòng thi này của bọn họ.
Vóc người của cô ấy cao gầy, yểu điệu thướt tha, mang theo nụ cười thanh xuân làm say lòng người chạy tới, gương mặt ửng hồng tự nhiên, như hoa đào trong gió xuân. Chỉ là, lúc ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, nụ cười kia khẽ cứng lại: "Hai người......"
Hai người bọn họ lúc này mới sực tỉnh, cấp tốc bỏ tay ra.
"Có chuyện gì sao?", Tiêu Y Đình trêu chọc hỏi.
Tô Chỉ San thay đổi rất nhanh, lại nở nụ cười, nhiệt tình đáp: "Mình tới tìm Thanh Hòa. Thanh Hòa, mình mang một ít trái cây tươi ngon ở nhà đến, cho cậu đấy."
Một túi dâu tây được rửa sạch sẽ, tươi mơn mởn được đặt lên trên bàn của Thanh Hòa......
Diệp Thanh Hòa nhướng nhướng mày, không hề nói gì.
Không biết từ khi nào, Tô Chỉ San đột nhiên thân thiết với cô một cách khác thường như vậy, thỉnh thoảng lại mang đồ ăn cho cô......
Lại nói, cô thật không cảm nhận được hai người họ có thể thân mật đến mức này......
Nhưng, cái gọi là có dụng ý khác, chút tiểu sảo này của Tô Chỉ San, cô vẫn có thể hiểu được, cho nên, rất tự giác đem túi trái cây ngon lành kia chuyển giao cho người khác, nhưng người khác lại không thích ăn đồ ăn vặt, cuối cùng, tự nhiên cũng rơi vào bụng của cô, tuy nhiên khi ăn ở trong miệng, cũng không cảm nhận được mùi vị gì......
Mà hôm nay trái dâu này, haiz, thật sự cô không thể nào ăn nhiều như vậy được......
Mắt thấy sắp đến thời gian thi, Tô Chỉ San sau khi hàn huyên mấy câu cùng với Tiêu Y Đình cũng chuẩn bị đi, trước khi đi còn không quên cười lấy lòng Diệp Thanh Hòa......
Trong cuộc thi tiếng Anh này, Tiêu Y Đình cũng đã được như nguyện, chép được tất cả đáp án của cô, vì phòng ngừa việc bài thi của họ quá giống nhau, anh còn cố ý làm sai mấy câu, nài luận cũng không dám viết, chắp vá lung tung, viết linh tinh mấy câu, bài thi như vậy, kết quả tuyệt đối không có vấn đề.
Anh hài lòng nộp bài thi của mình, chỉ đợi thành tích nữa thôi......
Những học sinh giống như anh, sau khi thi xong cũng tương đương với việc được giải phóng. Phải biết rằng, trong nhiều năm như vậy, trải qua nhiều lần thi học kỳ, nhưng lúc có kết quả cũng đồng nghĩa với ngày tận thế tới gần, vì vậy tranh thủ ngày cuối cùng này điên cuồng thêm một chút?
Vì vậy, sau khi thi xong, sáng sớm chủ nhật anh đã đi ra ngoài, hơn nữa còn biến mất cả ngày......
Anh đã quên béng lời hứa với Diệp Thanh Hòa, đó chính là bắt đầu từ hôm nay sẽ phải làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian biểu cô đã đặt ra, ngay cả chủ nhật cũng không ngoại lệ......
Buổi chiều, trong quán internet.
Anh và Tả Thần An ngồi ở trước máy vi tính chiến đấu hăng hái, bên cạnh máy tính, vẫn dư lại hai hộp cơm mà bọn họ đã ăn trước đó, mùi thịt thừa canh cặn tỏa ra xung quanh, cộng thêm khói thuốc lá trong quán Internet, lại có những người mùi hương không dễ ngửi, không khí vô cùng ngột ngạt.
Tả Thần An cực kỳ khó chịu, day day huyệt thái dương: "Thôi, về đi? Nếu không thì đến nhà tôi chơi?"
Tiêu Y Đình đã lâu không được chạm vào máy vi tính, càng chơi càng hăng, sao có thể dễ dàng logout được? Mắt nhìn chằm chằm màn hình, lên tiếng cự tuyệt: "Đại ca mà phát hiện thì lại dài dòng, quán internet vẫn tự do tự tại hơn!".
Tả Thần An bất đắc dĩ, đầu ngửa về phía sau, ấn ấn cái cổ đau nhức, cũng trong chớp nhoáng này, hai mắt liền kinh ngạc trợn to, không nhịn được liền đưa tay giật giật ra hiệu cho Tiêu Y Đình đang chơi vô cùng nhập tâm.